Trương Xuân Hòa bỗng nhiên giật mình một cái, theo bản năng muốn lui lại.
Sau lưng là một giọng nói quen thuộc:
"Hiệu trưởng Trương, ngài không có chuyện gì chứ?"
"Lục…. Lục Lập Hành…"
Lục Lập Hành nhẹ nhàng gật đầu: "Đừng sợ, là Đại Hoàng nhà tôi!"
Trương Xuân Hòa lúc này mới hồi phục tinh thần lại.
Chỉ thấy con chó vừa mới cắn con chó đen chính là Đại Hoàng!
Một bên khác.
Lục Thiên Thiên trông thấy Đại Hoàng và Lục Lập Hành, liền quên cả khóc.
"Đại Hoàng!"
"Đại Hoàng, anh hai, Thiên Thiên ở chỗ này."
"Hu hu, các người đã tới, hu hu…"
Nàng khóc thút thít hai tiếng rồi giật giật Trương Tiểu Tiểu bên cạnh:
"Tiểu Tiểu, nhìn kìa, đó là Đại Hoàng nhà tớ và anh hai. Tớ đã nói là bọn họ sẽ tới cứu chúng ta mà."
Đại Hoàng nghe thấy tiếng kêu thì nhếch miệng với Lục Thiên Thiên, giống như là đang cười chào hỏi.
Nhóc con đừng sợ ~
Cẩu gia tới rồi ~
Nhưng mà, lúc nó quay đầu nhìn về phía con chó đen, lập tức vẩy nhe răng, vô cùng hung ác.
Lục Lập Hành cũng nhìn về phía Lục Thiên Thiên.
"Thiên Thiên, có sao không?"
"Không, hu hu hu, không có chuyện gì, hu hu…"
"Đừng khóc, anh hai ở đây."
"Vâng, hu hu, Thiên Thiên không khóc, hu hu, anh hai, Thiên Thiên… Thiên Thiên trên đoạn đường này đều không khóc."
"Ừm." Lục Lập Hành vừa gật đầu, vừa đi về phía Lục Thiên Thiên:
"Thiên Thiên thật giỏi!"
Cho tới giờ phút này, tâm của Lục Lập Hành luôn căng cứng dọc theo con đường này cuối cùng mới được thả lỏng.
Nhưng mà, lúc sắp đi đến bên người Lục Thiên Thiên, Lục Lập Hành nghe thấy một tiếng cười. Tiếng cười kia đến từ người đàn ông mặt đen bên cạnh.
"Ha ha, chỉ một người một chó tới thôi sao?"
"Đó là Đại Hoàng nhà anh? Xem ra còn nhỏ hơn Tiểu Hắc nhà tôi rất nhiều nha, anh cảm thấy nó là đối thủ của Tiểu Hắc sao?"
Khi hắn quyết định nuôi con chó đen này, chính là vì muốn có ngày nó có thể giúp mình giải quyết những phiền toái này. Cho nên, cho dù là giả thành ăn mày, hắn cũng sẽ cho Tiểu Hắc ăn những thứ tốt nhất. Hiện tại Tiểu Hắc vừa khỏe vừa cao, dáng vẻ khiến cho người ta vô cùng sợ hãi.
"Tiểu Hắc?"
Lục Lập Hành nhíu mày. Hắn nhìn về phía Đại Hoàng, phát hiện con chó đen được gọi là Tiểu Hắc này, đúng là lớn hơn Đại Hoàng rất nhiều, dáng vẻ cũng hung mãnh hơn nhiều. Nhưng dáng vẻ đó lại làm cho người ta vô cùng chán ghét.
Dù vậy nhưng Đại Hoàng vẫn kiên định đứng ở trước mặt con chó đen, ngăn Trương Xuân Hòa ở sau lưng, khí thế không thua chút nào.
Trương Xuân Hòa bỗng giật mình. Đây là con chó mà mình sợ hãi ở văn phòng hôm đó.
Lúc ấy, Lục Lập Hành còn đuổi nó qua bãi tập.
Bây giờ nhìn lại, thân thể nó dù không cường tráng, lại cho đủ cảm giác an toàn.
Trong lòng Trương Xuân Hòa bỗng nhiên có một dòng nước ấm.
Đại Hoàng không thể có chuyện gì cả.
Hắn thử dịch sang bên cạnh:
"Lục Lập Hành, hay là để Đại Hoàng lui xuống trước đi!"
Con chó đen này đúng là khiến cho người ta vô cùng sợ hãi.
Hắn muốn nghĩ những biện pháp khác.
Người nam tử mặt đen cũng nói: "Đúng đó, tiểu tử, tôi khuyên cậu nên mang theo chó của mình đi nhanh lên, nếu không…"
Lục Lập Hành nhìn cũng không thèm nhìn hắn.
Trong mắt hắn, người đàn ông mặt đen này và con chó đen kia đều làm cho người ta cảm thấy chán ghét. Hắn chỉ trả lời Trương Xuân Hòa:
"Không cần! Đợi chút nữa."
Sau khi nói xong, Lục Lập Hành thử vận dụng công hiệu của cẩm nang khí vận, muốn nhìn một chút xem con chó đen này có nghe lời hay không.
Thế nhưng, sau khi phát ra chỉ lệnh, hắn phát hiện, con chó đen này không nhúc nhích tí nào, vẫn là dáng vẻ muốn cắn người kia.
Xem ra con chó đen không bị khống chế.
Vậy cũng đừng trách hắn không khách khí.
Lục Lập Hành lúc này mới quay đầu, nhìn về phía người đàn ông mặt đen:
"Cho anh một cơ hội cuối cùng, thả hai người bọn họ ra rồi tự đến cục cảnh sát tự thú tất cả hành vi phạm tội của mình, tôi sẽ tha cho anh. Nếu không…"
"Nếu không thì sao?"
Người đàn ông mặt đen đi về phía Lục Thiên Thiên và Trương Tiểu Tiểu, định dùng hai người làm con tin. Trương Tiểu Tiểu dùng lực kéo tay Lục Thiên Thiên lại, khắp gương mặt đều là hoảng sợ: "Thiên Thiên, Thiên Thiên, anh hai của cậu thật sự có thể cứu chúng ta sao?"
Lục Thiên Thiên dùng lực gật đầu: "Có thể! Anh hai tớ có thể!"
Cùng lúc đó!
Người đàn ông mặt đen hô to một tiếng:
"Tiểu Hắc, lên! Tôi cũng không tin một con chó như này thì có thể làm được gì?"
Nhưng mà vừa dứt lời, hắn đã nghe Lục Lập Hành nói: "Ai nói chúng tôi chỉ có một con chó! Đại Hoàng."
Đại Hoàng đang giằng co với con chó đen lập tức ngẩng đầu lên, rồi gọi vọng lên không trung:
"Ngao ô!"
Ngay sau đó!
Bốn phương tám hướng truyền đến từng tiếng đáp lại:
"Gâu ~ "
"Gâu gâu ~ "
"Gâu gâu gâu ~ "
Người đàn ông mặt đen và Trương Xuân Hòa còn chưa kịp phản ứng đã thấy mấy chục con chó lao về phía bên này. Con đi ở đầu tiên còn lớn hơn Đại Hắc hai vòng, ở giữa còn kèm theo hai con chó nhỏ và một con chó chân ngắn thấp thấp.
Hình ảnh kia tuy có chút buồn cười. Nhưng lại vô cùng động!
Trương Xuân Hòa vốn vô cùng sợ chó, nhưng trông thấy tình cảnh này đột nhiên lại cảm thấy vô cùng an tâm:
"Những con chó này… đều là chó của cháu sao?"
"Không phải, là anh em của Đại Hoàng!"
Lục Lập Hành không chút do dự ném công lao này cho Đại Hoàng.
Dù sao, nói là của hắn cũng quá dọa người.
Dù sao Đại Hoàng cũng không biết nói.
Trương Xuân Hòa bỗng nhiên nở nụ cười:
"Đại Hoàng không tệ, quả thật không tệ!"
Mà nam tử mặt đen bên cạnh trông thấy nhiều chó chạy tới như vậy thì sắc mặt đã hoàn toàn thay đổi. Hắn theo bản năng quay người vào nhà, trực tiếp chạy trốn từ cửa sau nhà lá, thậm chí còn không kịp gọi con chó đen đi theo.
Trông thấy một màn này, Lục Thiên Thiên lập tức nói:
"Anh hai, hắn muốn bỏ chạy."
"Không có việc gì, chạy không được."
Sau khi nói xong, Lục Lập Hành ra hiệu cho chó lớn phía sau:
"Tiểu Bạch, A Hoa, bọn mày đuổi theo người."
"Đừng cắn chết, tối nay còn phải giao cho cảnh sát!"
Về việc có bị thương hay không, hắn sẽ không xen vào. Dù sao cũng là chó cắn, không có chừng mực cũng là chuyện rất bình thường?
Hai con chó lập tức đuổi theo người đàn ông mặt đen kia.
Con chó đen thấy tình thế không ổn, cũng bắt đầu lui về sau.
Đại Hoàng từng bước ép sát. Con chó đen này lui lại một hồi, dường như cuối cùng cũng ý thức được chủ nhân không cần mình nữa. Tình tình tàn bạo của nó lập tức bộc phát. Nó nhào về phía Lục Thiên Thiên và Trương Tiểu Tiểu.
Cùng lúc đó, Lục Lập Hành cách các nàng gần nhất trông thấy một màn này, gần như là nhanh chóng lao tới bảo vệ hai đứa nhỏ ở dưới thân.
Mà Đại Hoàng cũng kêu to rồi lao đến:
"Gâu gâu ~ "
Chủ nhân ~
Nhóc con ~
Con chó đen này quả thực là muốn chết!
Đại Hoàng vừa kêu như thế, mấy con chó còn lại cũng nhanh chóng xông về phía Tiểu Hắc.
Mà Đại Hoàng đã xông đến phía trước Lục Lập Hành, dùng thân mình che Lục Lập Hành lại.
Cùng lúc đó, ranh nanh của con chó đen răng rơi xuống trên người Đại Hoàng!
"Gâu ~ "
Một tiếng kêu đau đớn thảm thiết truyền ới.
Lục Lập Hành ngửi thấy một mùi máu tươi.
"Đại Hoàng!"
Thân thể Đại Hoàng run lên, lại nhẹ giọng nghẹn ngào hai tiếng.
"Ô ~ "
Sau đó, nó ngã xuống trên người Lục Lập Hành…
"Đại Hoàng, Đại Hoàng!"
Lục Lập Hành nhanh chóng đứng dậy, đưa hai đứa nhỏ đang bị kinh hãi cho Trương Xuân Hòa!
Lúc nhìn lại Đại Hoàng, hắn phát hiện vị trí giao giữa chân trước và lưng của Đại Hoàng đã máu me đầm đìa…
Đại Hoàng dường như cũng ý thức được mình bị thương, nó cúi đầu, kêu ô ô, cố gắng che vết thương của mình lại.
Lục Lập Hành ngẩng đầu, hung hăng nhìn về phía con chó đen bị vây công kia.
"Đều thông minh một chút cho tao, không cần khách sáo!"
------
Dịch: MBMH Translate