Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 104 - Chương 104 - Một Ngày Diễn Sâu Của Cẩu Gia

Chương 104 - Một Ngày Diễn Sâu Của Cẩu Gia
Chương 104 - Một Ngày Diễn Sâu Của Cẩu Gia

Đây là lần đầu tiên Lục Lập Hành tức giận như vậy từ sau khi trọng sinh.

Từ sau khi trọng sinh, Đại Hoàng đã ở bên cạnh hắn.

Cứu người!

Bắt thỏ!

Bắt lợn rừng.

Chơi cùng Thiên Thiên.

Chiếu cố Cố Vãn Thanh.

Đưa Thiên Thiên đến trường.

Thỉnh thoảng, nó còn giúp Lục Lập Hành giải thích một kỹ năng hắn không cách nào giải thích!

Đối với Lục Lập Hành mà nói, Đại Hoàng quan trọng giống như người nhà vậy.

Trông thấy Đại Hoàng bị thương, Lục Lập Hành không khỏi cảm thấy vô cùng tức giận.

Đám chó kia nghe thấy mệnh lệnh, lập tức cắn xé con chó đen không chút khách sáo.

Tuy con chó đen kia rất lớn, nhưng đối mặt với nhiều chó như vậy, nó rất nhanh đã rơi vào thế hạ phong.

Bên trong bầy chó vang lên tiếng kêu thảm thiết!

Nhưng Lục Lập Hành căn bản không quản những thứ này. Ánh mắt của hắn rơi vào trên người Đại Hoàng.

"Đại Hoàng, mày có sao không, cho tao xem một chút!"

"Gâu gâu ~ "

Tiếng kêu của Đại Hoàng đã nhỏ đi rất nhiều.

"Đừng sợ, cho tao xem một chút."

Giọng nói của Lục Lập Hành lập tức trở nên nhu hòa hơn.

Lục Thiên Thiên bên cạnh cũng vươn tay nhỏ, trong mắt chứa đầy nước mắt:

"Đại Hoàng, Đại Hoàng, cũng cho Thiên Thiên xem một chút~ "

"Thiên Thiên thổi cho Đại Hoàng một chút, mẹ nói, thổi một chút sẽ hết đau ~ hu hu ~ "

Đại Hoàng nào chịu được nhóc con khóc.

Lúc nó còn nhỏ, chính là được nhóc con này chăm sóc cho đến lớn. Mặc dù sau khi nó trưởng thành, tiểu gia hỏa vẫn chỉ lớn có từng đó. Tuy nó từng cười nhạo tiểu gia hỏa phát triển thật chậm.

Nhưng mà, nó lại chứng kiến hết quá trình Lục Thiên Thiên từ một chị gái của mình khi còn nhỏ biến thành nhóc con như hiện tại.

Nó phải che chở nhóc con này thật tốt mới được.

Đại Hoàng vươn chân ra, để lộ ra miệng vết thương.

Lục Thiên Thiên trông thấy vết thương kia, khóc càng lớn hơn.

"Anh hai, anh hai, làm sao bây giờ?"

"Anh hai, Đại Hoàng bị thương rồi, hu hu. Thiên Thiên không muốn Đại Hoàng bị thương!"

"Không có việc gì, Thiên Thiên đừng khóc, Đại Hoàng không có việc gì."

Lục Lập Hành lúc này vô cùng hối hận, vì kiếp trước mình chưa từng học y thuật. Hệ thống này xem ra sẽ không ban thưởng mấy thứ về phương diện y học.

Đúng lúc hắn đang không biết nên làm thế nào, hắn nghe thấy Trương Xuân Hòa bên cạnh nói:

"Bạn học Lục Lập Hành, để tôi xem một chút đi."

Trương Tiểu Tiểu đang phát run ở trong ngực Trương Xuân Hòa, nhưng mà nàng vẫn đánh bạo nói:

"Bác hai em là bác sĩ, cha em cũng từng học một ít, ba biết băng bó."

Trương Xuân Hòa gật gật đầu: "Là như vậy, anh hai tôi lúc rảnh rỗi thường sẽ dạy cho chúng tôi."

"Thế nhưng mà, hiệu trưởng Trương, ngài không phải sợ chó sao?"

"Đó là lúc trước, hiện tại đã không sợ nữa, Tiểu Tiểu cũng không sợ!"

Trương Tiểu Tiểu dùng lực gật đầu, cũng tới bên cạnh Đại Hoàng, rụt rè mà nói:

"Chúng ta không sợ Đại Hoàng, cũng không sợ bọn chúng."

"Bọn chúng đều là chó ngoan."

Trương Tiểu Tiểu nói xong còn muốn sờ đầu Đại Hoàng.

Lục Lập Hành thấy thế, mới nói: "Được."

Trương Xuân Hòa nhanh chóng đi đến bên cạnh Đại Hoàng. Đây là lần thứ nhất hắn cách chó gần như vậy sau mấy chục năm bị chó cắn.

Nhưng mà Trương Xuân Hòa phát hiện, mình thật sự không sợ chó một chút nào.

Đại Hoàng này lại càng không khác gì người thân của mình.

Hắn cẩn thận mở chân của Đại Hoàng ra, sau đó cẩn thận kiểm tra miệng vết thương một chút, sau đó nhẹ nhàng thở ra:

"Bạn học Lục Lập Hành, Đại Hoàng không sao cả, em không cần lo lắng, chỉ bị thương ngoài da mà thôi, là bị cắn mất một mảnh da. Tôi băng bó cho nó một chút trước, trở về tìm anh hai tôi bôi ít thuốc rồi lại băng bó, sau đó dưỡng thương là ổn thôi."

Lục Lập Hành nghe thấy lời này thì tâm cuối cùng cũng buông lỏng.

"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi!"

Đại Hoàng vừa rồi đang còn kêu rên, dường như cũng nghe hiểu lời này, nó lập tức bò dậy từ dưới đất, chân cũng không đau, lưng cũng không ê ẩm nữa.

Dáng vẻ nhe răng toét miệng kia, giống như là muốn đi đánh nhau!

Mẹ nó ~

Dám làm Cẩu gia bị thương~

Vừa rồi nó thiếu chút nữa là cho rằng mình sắp chết rồi ~

Nhưng mà, lúc nó nhìn về phía con chó đen kia, phát hiện con chó đen đã bị một đám chó đánh ngã trên mặt đất, trợn trắng mắt, toàn thân run rẩy.

Dáng vẻ kia đại khái là không sống nổi…

Đại Hoàng cao hứng quát to một tiếng:

"Gâu!"

Làm cho gọn gàng vào, các anh em!

Trương Xuân Hòa đang chuẩn bị dùng quần áo của mình băng bó cho Đại Hoàng trông thấy tình cảnh này, trong lúc nhất thời có chút mờ mịt:

"Đại…Đại Hoàng?"

Lục Lập Hành cũng nhíu mày.

Gia hỏa này.

Vừa rồi ngã trên mặt đất là giả bộ?

Làm hại hắn lo lắng như vậy!

Giọng nói của Lục Lập Hành gần như là ép từ trong hàm răng ra ngoài:

"Đại! Hoàng! Không đau đúng không?"

Đại Hoàng đang đắc ý, lập tức cảm nhận được một trận gió lạnh truyền đến từ phía sau.

Nó theo bản năng run lên một cái, nó lại ngã lên trên mặt đất, còn dùng lực đưa hai chân mình ra phía trước.

"Gâu ~ ô ~ "

"Gâu ~ ô ~ "

Giống như là đang nói:

Đau ~

Đau nha ~

Chủ nhân, cẩu gia thật sự rất đau ~

Biểu tình kia muốn bao nhiêu đáng thương thì có bấy nhiêu đáng thương.

Lục Thiên Thiên đã hoàn toàn bị vẻ mặt này lừa gạt. Nàng nhanh chóng đi đến bên cạnh Đại Hoàng, ôm lấy đầu Đại Hoàng rồi đầu khóc:

"Hu hu hu, Đại Hoàng không đau! ~ "

"Anh hai, anh không nên hung dữ với Đại Hoàng ~ "

Đại Hoàng yên lặng chui đầu ra ngoài từ trong ngực Lục Thiên Thiên, nhìn thoáng qua Lục Lập Hành, còn đắc ý kêu to.

Lục Lập Hành: …

Hắn bất đắc dĩ nói với Trương Xuân Hòa:

"Hiệu trưởng Trương, làm phiền ngài!"

"Không phiền, không phiền, nên làm, chờ một chút, tôi sẽ băng bó cho Đại Hoàng ngay."

Sau khi mấy chục con chó bên cạnh giết chết con chó đen thì đều yên lặng ngồi ở một bên, chăm chú nhìn Đại Hoàng và Lục Lập Hành.

Có một số con thậm chí còn muốn lên trước để Lục Lập Hành sờ đầu một cái. Nhưng bị Lục Lập Hành ngăn cản.

Trước mặt nhiều người như vậy, bị một đám chó vây quanh cầu vuốt ve.

Hình ảnh kia…Hắn ko dám nghĩ.

Lúc Vương Thiết Trụ đến đã thấy một màn như thế.

Hắn ban đầu vốn còn muốn đến xem tràng diện Cẩu gia phát uy.

Thế nhưng, bởi vì mấy người Vương Đức Khôn và Lục Kiến Quân quá yếu ớt, làm trễ nải không ít thời gian.

Lúc này, trông thấy Lục Thiên Thiên và Trương Tiểu Tiểu, hắn nhẹ nhàng thở ra.

Nhưng mà khi nhìn thấy Đại Hoàng, Vương Thiết Trụ cuối cùng cũng không giữ được tâm trạng của mình, nhanh chóng chạy tới:

"Cẩu gia!"

"Cẩu gia sao thế? Sao ngài lại bị thương rồi?"

"Cẩu gia Cẩu gia, ai… ai đã đả thương Cẩu gia! Tôi muốn liều mạng với nó!"

Lục Lập Hành yên lặng chỉ chỉ con chó đen sắp lạnh nằm trên mặt đất.

Cơn tức của Vương Thiết Trụ vừa mới dâng lên đã lập tức biến mất.

"À, đã chết rồi sao!"

"Vậy thì không có chuyện gì!"

"Hiệu trưởng Trương, Cẩu gia thế nào rồi?"

Trương Xuân Hòa nghe thấy xưng hô này liền muốn cười: "Cẩu gia?"

"Ách, đúng vậy, là bởi vì, đó là bởi vì Đại Hoàng nó…"

Vương Thiết Trụ vắt hết óc, lúc đang suy tư muốn giải thích xưng hô thế này thế nào.

Trương Xuân Hòa đã băng bó xong cho Đại Hoàng, cười nói:

“Ha ha, Đại Hoàng đáng để xưng hô thế này, hoàn toàn chính là Cẩu gia!"

Vương Thiết Trụ lúng túng cười cười:

"Ha ha, đúng đúng đúng, Cẩu gia nghe không, hiệu trưởng Trương tự mình ban tên cho mày!"

"Mày lúc này có thể nói là vô cùng uy phong, Cẩu gia đúng là trâu bò!"

"A, bọn buôn người đâu?" Vương Thiết Trụ nhìn quanh bốn phía, phát hiện đều là người mình quen biết. Hắn hơi nghi hoặc một chút.

Lục Lập Hành khoát tay một cái nói: "Lát nữa sẽ trở về thôi!"

Dù sao cũng có hai con chó hung mãnh nhất đuổi theo. Hắn không có khả năng chạy mất được.

"A a, vậy là tốt rồi!"

Đi theo sau cùng là Lục Kiến Quân. Hắn nhìn thoáng qua một loạt con chó đang ngồi chỉnh tề ở bên cạnh, có chút mờ mịt:

"Thật… thật sự có bọn buôn người sao?"

Không đợi Lục Lập Hành trả lời, Trương Xuân Hòa đã nói: "Có, hơn nữa, anh còn rất quen…"

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment