Tại nơi nào đó tại Độc Giác Lĩnh.
Lý Xuân Lan và Lý Xuân Hoa còn đang mờ mịt đi tới.
Trước đó, sau khi kể lại mọi chuyện đã xảy ra với Lục Lập Hành, các nàng bởi vì đi quá chậm nên đã tách ra với Lục Lập Hành.
Nhưng mà cũng không lâu lắm, các nàng đã nhìn thấy một bầy chó hướng chạy về một phương hướng. Hai người nhanh chóng đuổi theo đám chó.
Nhưng mà, ở trong núi rừng, các nàng căn bản không theo kịp tốc độ của chó.
Lúc này, hai người lại lạc đường.
Lý Xuân Lan ngồi trên mặt đất, thở không ra hơi:
"Xuân Hoa, em nói xem phải sao bây giờ? Tiểu Tiểu và Thiên Thiên phải làm sao bây giờ?" Nàng có chút bất lực.
Lý Xuân Hoa nhanh chóng an ủi: "Không có chuyện gì, Lục Lập Hành và anh rể của em đều đã tiến vào núi, còn có nhiều chó như vậy, nhất định có thể tìm được."
Lý Xuân Lan xoa xoa nước mắt: "Lần này, chúng ta thật sự đã thiếu Lục Lập Hành nhiều lắm, hắn… hắn thật sự là một người tốt."
"Ừm, sau này, chúng ta phải cảm tạ hắn thật tốt mới được. Chị à, chị đừng khóc nữa, chúng ta nhất định phải tỉnh táo lại, Tiểu Tiểu còn chờ chị đấy."
"Được, được, chị sẽ tỉnh táo lại!" Lý Xuân Lan rã rời bò dậy từ dưới đất.
Vừa đi được hai bước, nàng bỗng nhiên nhìn thấy một người xông ra từ phía trước.
Người đến giống như là đang bị đuổi, vẻ mặt bối rối, chạy cực nhanh.
Lý Xuân Hoa nghi hoặc:
"A? Người này không phải là tên ăn mày trong thôn chúng ta hay sao? Em nhớ hắn đã ở trong thôn chúng ta mấy ngày rồi, ăn hết từ nhà này đến nhà kia!"
"Đúng vậy, từng đến nhà chúng ta, Xuân Hòa từng cho hắn 2 tệ, hắn làm sao…"
Hai người còn chưa kịp thảo luận xong vấn đề, đã thấy hai con chó lớn lao ra từ phía sau người đàn ông mặt đen kia. Hai con chó không chút do dự, trực tiếp nhào vào người đàn ông.
Lý Xuân Lan và Lý Xuân Hoa giật nảy mình.
Người đàn ông mặt đen bị chó bổ nhào, trông thấy hai người thờ ơ thì nhanh chóng cầu cứu:
"Cứu mạng, chị gái, em gai, nhanh cứu tôi!"
"Đuổi chúng nó đi đi!"
Lý Xuân Hoa nghiêm túc nhìn qua hai con chó kia, sau đó yên lặng lôi kéo Lý Xuân Lan lui về sau một bước.
"Chị, chó này là của Lục Lập Hành."
"Hả?"
"Chó Lục Lập Hành công kích hắn, như vậy…"
Hai người liếc nhau, một suy nghĩ đột nhiên lóe qua trong đầu:
"Người này là người xấu, không cứu!"
"Ừm, không cứu!"
"Hắn tới từ bên kia đúng không? Vậy Lục Lập Hành chắc là cũng ở bên kia, chị, chúng ta qua bên kia đi."
"Được!"
Lý Xuân Lan theo Lý Xuân Hoa đi về phía trước.
Phía sau là tiếng kêu rên của người đàn ông mặt đen.
…
Thôn Lý gia, đường lên núi Độc Giác Lĩnh.
Lý Xuân Thành đang mang theo hai người mặc đồng phục cảnh sát. Bên cạnh bọn họ, còn có một con chó lớn uy vũ, là chó nghiệp vụ của bọn họ.
Vừa đi lên trên núi, Lý Xuân Thành vừa đi vừa giải thích với hai người:
"Hai vị đồng chí, cháu gái tôi và bạn học của nàng bị mất tích ở trong Độc Giác Lĩnh. Vừa rồi các thôn dân đã nói với tối, không thấy người đi ra từ Độc Giác Lĩnh! Chắc là còn ở trên núi."
"Ừm, vậy thì lên núi nhìn xem một chút! Mấy tháng này, trong huyện chúng ta cũng không phải chỉ có một chỗ có án trẻ em bị mất tích, nhanh, đừng chậm trễ nữa!"
"Được, được!"
Trên trán của Lý Xuân Thành đã chảy đầy mồ hôi, nhưng hắn vẫn không dừng lại chút nào.
Đúng lúc này, con chó nghiệp vụ kia giống như là cảm ứng được cái gì. Nó lôi kéo mấy người chạy như bay về một phương hướng.
Lý Xuân Thành giật nảy mình: "Nó… Nó sao thế?”
"Chắc là phát hiện ra cái gì, đi, theo nó!"
…
Trương Xuân Hòa vừa dứt lời, Lục Kiến Quân trực tiếp mộng bức.
"Cái gì mà tôi rất quen? Chẳng lẽ là người trong thôn chúng ta?"
Trương Xuân Hòa lắc đầu: "Không phải, chỉ là, những ngày này hắn vẫn luôn ăn mày trong thôn!"
"Ăn mày?"
Lục Kiến Quân đẩy kính mắt, bắt đầu trầm tư.
Tháng này, bên trong Lục Gia đúng là nhiều thêm mấy người xin cơm. Nhưng thời đại này, bởi vì có rất nhiều người không đủ ăn mà phải cõng bao tải đi khắp bốn phía, ăn cơm trăm nhà.
Bọn họ cũng không để ý, có thể giúp thì đều sẽ giúp một chút.
Nhưng mà…
"Sao bọn họ lại bắt trẻ em?"
Vương Thiết Trụ không còn gì để nói:
"Chắc chắn là đến để điều tra nghiên cứu địa đình đó, nếu không sao lại dừng lại lâu như vậy?"
"Lần này, nếu không phải có anh Lục thì Tiểu Tiểu đã Thiên Thiên đã bị bắt đi rồi!"
"Cháu trước đó còn nhìn thấy thông báo tìm người trên báo! Thôn trưởng, ngài cũng từng thấy mà, đúng không?"
Lục Kiến Quân nao nao.
"Đúng đúng, tôi từng thấy qua, tôi… tôi vẫn cho là những chuyện kia cách thôn chúng ta rất xa xôi. Tôi… tôi đúng là già nên hồ đồ!"
Lục Kiến Quân thê lương ngồi xổm trên mặt đất, dùng lực cho mình một bàn tay.
"Hiệu trưởng Trương, Lục Lập Hành, là lỗi của tôi. Tôi không biết chuyện, lần này trở về tôi sẽ tự nhận lỗi từ chức! Tôi có lỗi với các người…"
Lục Lập Hành khoát tay áo:
"Không cần từ chức gì cả, chú Kiến Quân, có chuyện này cần chú giúp đỡ!"
"Cháu nói, cháu nói đi!"
"Người đàn ông mặt đen này nhìn không giống như là gây án một mình. Chú nhanh chóng thu thập tin tức một chút, sau khi trở về, cố gắng tìm kiếm đồng bọn của hắn, đến lúc đó giao cho cảnh sát, để bọn họ xử lý!"
"Được, được, chú trở về sẽ thu thập! Cháu yên tâm, chú nhất định làm tốt chuyện này."
"Ừm!"
Lục Lập Hành gật gật đầu.
Nhìn Lục Thiên Thiên và Trương Tiểu Tiểu còn đang trấn an Đại Hoàng, Lục Lập Hành yên lặng thở dài sau đó lại nở nụ cười.
May mà, tất cả mọi người đều tốt.
Mấy người Vương Đức Khôn mấy đều giơ ngón tay cái lên:
"Lần này nhờ có Tiểu Hành nha!"
"Đứa nhỏ này đúng là không tệ, không nghĩ tới lại lợi hại như vậy!"
"Ha ha ha, tôi nghe nói là bởi vì cưới được một người vợ tốt, nha đầu Vãn Thanh cũng rất tốt!"
"Đúng vậy đúng vậy, Lục gia sau này được hưởng phúc rồi!"
Lúc mấy người đang nói chuyện, một tiếng kêu thảm bỗng nhiên truyền tới từ phía trước.
Mấy người nhanh chóng quay đầu, nhìn thấy người đàn ông mặt đen bị chó đuổi. Trên người hắn đã đầy vết thương. Nhưng hai con chó kia vẫn không buông tha cho hắn, còn cố gắng đuổi hắn hướng về phía bên này.
Lục Lập Hành thấy thế thì nở nụ cười:
"Nhìn đi, không phải đã trở về rồi sao? Thôn trưởng, người này giao cho chú!"
Lúc bọn họ đang nói chuyện, người đàn ông mặt đên đã đến trước mặt mấy người.
Lục Lập Hành ra hiệu cho hai con chó không đuổi nữa, bọn họ liền nghe lời rồi quay về đội hình.
Mà người đàn ông mặt đen bởi vì chạy quá lâu, thể lực tiêu hao, cả người ngã trên mặt đất, không còn sức đứng lên.
Lục Kiến Quân thấy thế thì nhanh chóng đi tới bên cạnh người đàn ông mặt đen rồi gọi mấy người Vương Đức Khôn trói người đàn ông kia lại.
"Thì ra đúng thật sự là cậu!"
"Quá đáng! Cậu nói một chút xem, người trong thôn chúng tôi đối với cậu không tốt sao? Tại sao lại làm như vậy?" Lục Kiến Quân tức giận quát lên.
Vương Đức Khôn yên lặng kéo hắn lại: "Nói với hắn những thứ này làm cái gì? Trực tiếp đưa cho cảnh sát là được!"
"Ừm, đúng!"
Mấy người quyết định, sau khi trở về sẽ trực tiếp đi cục cảnh sát.
Nhưng mà trước khi đi, bọn họ nhìn về phía hơn mười con chó ngồi ở bên cạnh, rơi vào trầm tư.
"Lục…Lục Lập Hành, những con chó mà Cẩu gia gọi tới phải làm sao đây?"
Lục Lập Hành nói: "À, lát nữa để bọn chúng trở về, tôi cũng phải mang theo Cẩu gia trở về dưỡng thương!"
Thời gian hiệu lực của cẩm nang khí vận cũng sắp kết thúc rồi. Trước lúc đó, nhất định phải đưa những thứ con chó này đi.
"Ừm, được rồi, chờ chú trở về sẽ xin phần thưởng người làm việc nghĩa cho cháu, thuận tiện cũng xin cho Cẩu gia một cái!" Lục Kiến Quân vui vẻ nói.
Phía trước, bỗng nhiên lại truyền đến một tiếng chó sủa.
Chỉ chốc lát sau, mấy người liền trông thấy một con chó lớn buộc xích chạy như bay về phía bên này…
------
Dịch: MBMH Translate