Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 106 - Chương 106 - Đại Hoàng Vĩnh Viễn Không Muốn Rời Xa Chủ Nhân

Chương 106 - Đại Hoàng Vĩnh Viễn Không Muốn Rời Xa Chủ Nhân
Chương 106 - Đại Hoàng Vĩnh Viễn Không Muốn Rời Xa Chủ Nhân

Phía sau chó lớn là hai cảnh sát. Chó lớn chạy cực nhanh. Giống như là hoàn toàn không nghe đám cảnh sát chỉ huy.

"Bì Đản, Bì Đản, mày làm gì thế?"

"Bên kia có người đó, mày chậm một chút!"

Mắt thấy Bì Đản sắp xông vào trong đám người, vị cảnh sát lâu năm kia cuối cùng cũng không nhịn được:

"Tránh ra, các người mau tránh ra!"

"Tiểu tử, cậu tránh ra!"

Phải biết Bì Đản chính là chó nghiệp vụ được huấn luyện, lực công kích vô cùng mạnh mẽ. Nó bình thường vô cùng nghe lời, nhưng hôm nay không biết làm sao lại mất khống chế.

Mấy người Vương Đức Khôn đều mộng bức:

"Lại tới một con nữa!"

“Xảy ra chuyện gì? Sao lại chạy về phía Lục Lập Hành?"

"Tránh ra, mau tránh ra!"

"Anh Lục!"

Lục Lập Hành nghe thấy tiếng thì ngẩng đầu một cái, nhìn thấy một con chó lớn đang ngoắt ngoắt cái đuôi và nhào về phía mình. Hắn nhanh chóng lui về sau nhưng mà đã không kịp.

Mắt thấy chó lớn sắp bổ nhào vào người hắn, hô hấp của mọi người đều trở nên khẩn trương!

Nhưng mà một khắc sau, con chó lớn được gọi là Bì Đản kia lại dừng lại trước mặt hắn một khoảng. Nó nhìn Lục Lập Hành với vẻ nghi ngờ, rồi lại nhìn người đàn ông mặt đen nằm trên đất rồi lâm vào trong xoắn xuýt.

Là chó nghiệp vụ, bắt phạm nhân là nhiệm vụ của nó.

Nó rất quen thuộc với mùi của người đàn ông mặt đen này.

Thế nhưng…

Người đàn ông trước mặt này ~

Rất muốn đi qua cầu ôm một cái, cầu vuốt ve một chút ~

Làm sao bây giờ, thật là rối rắm ~

Bì Đản nhìn trái nhìn phải, không biết làm sao.

Đại Hoàng vốn còn chuẩn bị đi lên giúp chủ nhân, lại trông thấy tình cảnh này, nó lập tức nằm lại trên mặt đất.

Ừm!

Lại một con nghe lời…

Những người khác đều sợ ngây người.

"Đây… đây đã xảy ra chuyện gì?"

"Bì Đản, Bì Đản, mày làm gì đó?"

"Mau trở lại! Cậu trai, cậu đừng nhúc nhích. Tôi cũng không biết nó làm sao nữa, tôi sẽ bắt nó lại ngay!"

Lục Lập Hành gật gật đầu: "Được."

Nhưng ở sâu trong lòng, hắn đã sớm hiểu rõ.

Con chó này cũng giống như những con chó kia, bị khí vận trên người mình hấp dẫn.

Hắn cười cười.

Hắn nhân lúc, mọi người không chú ý, chỉ chỉ người đàn ông mặt đen bên cạnh.

"Đến đó!"

Bì Đản nhận được mệnh lệnh thứ nhất, lại mờ mịt nhìn Lục Lập Hành một chút.

Cuối cùng, nó hướng về phía người đàn ông mặt đen với vẻ mặt không tình nguyện.

Hai người cảnh sát cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra.

"Bì Đản, mày…"

Hai người muốn giáo huấn Bì Đản một chút.

Thế nhưng, lúc nhìn thấy người trên mặt đất, cảnh sát lớn tuổi lập tức trở nên nghiêm túc.

"Là cậu?"

Vẻ mặt của cảnh sát trẻ tuổi vô cùng nghi hoặc:

"Sư phụ, thầy biết sao?"

"Đương nhiên là biết, lấy còng tay ra!"

Cảnh sát tuổi trẻ nghe lời lấy còng tay ra.

Cảnh sát lớn tuổi không chút do dự chạy tới, còng tay người đàn đàn ông mặt đen lại.

"Người này tên là Vương Triều, bởi vì buôn bán trẻ con, nằm trong danh sách truy nã của chúng tôi!"

"Trong huyện chúng ta gần đây xảy ra rất nhiều vụ bắt cóc trẻ em, toàn bộ đều có liên quan đến hắn! Chúng tôi đã bắt người này rất lâu rồi mà chưa bắt được, không nghĩ tới…" Cảnh sát lớn tuổi ngẩng đầu lên, nhìn về phía Lục Lập Hành:

"Tiểu tử, là cậu bắt được sao?"

Trong thời gian vừa rồi, cảnh sát lớn tuổi đã phân tích xong tình hình hiện tại.

Những người này đều vây quanh người trẻ tuổi này. Nói rõ người trẻ tuổi kia vừa rồi đã làm một chuyện lớn.

Lục Lập Hành vẫn chưa trả lời, đã nghe người xung quanh mồm năm miệng mười nói:

"Đúng đúng đúng, chính là hắn!"

"Ngài không biết đâu đồng chí cảnh sát, nếu không phải nhờ có Lục Lập Hành thì hai đứa nhóc này đã bị bắt đi rồi."

"May mà có hắn ở đây."

"Hai đứa nhóc?" Cảnh sát lớn tuổi nhìn lướt qua, nói:

"Là Tiểu Tiểu và Thiên Thiên sao?"

"Đúng đúng đúng, chính là bọn chúng! Đồng chí cảnh sát, ngài được Xuân Thành dẫn tới đúng không?"

Cảnh sát lớn tuổi gật đầu: "Ừm, vừa rồi Bì Đản chạy quá nhanh, Lý Xuân Thành lại gặp hai người chị gái của mình, cho nên chúng tôi chạy tới đây trước, bọn họ sẽ lập tức đến!"

"À à, cảm ơn đồng chí cảnh sát."

Sau khi hai cảnh sát chế phục người đàn ông mặt đen, thì đi tới bên cạnh Lục Lập Hành, khách sáo đưa tay ra:

"Đồng chí Lục Lập Hành đúng không? Xin chào, tôi Trương! Trương Danh Thành."

"Chào cảnh sát Trương." Lục Lập Hành khách sáo bắt tay.

Trương Danh Thành cười nói: "Vừa rồi thật sự xin lỗi, Bì Đản nhà chúng tôi không biết làm sao nữa, trở về tôi sẽ trừng phạt nó!"

Lục Lập Hành khoát khoát tay: "Không cần không cần, có lẽ là bị Đại Hoàng nhà tôi hấp dẫn tới? Ngài nhìn bên kia đi!"

Con chó nghiệp vụ này là chó nghiệp vụ vô cùng chuyên nghiệp. Lục Lập Hành không đành lòng nhìn nó bị trách phạt.

Trương Danh Thành nhìn về sau một cái, lúc này mới ý thức được, cách đó không xa chính là hơn mười con chó.

"Chuyện này…"

"Đều là nhà chó mà Đại Hoàng nhà tôi gọi tới để cứu người."

"Đại Hoàng?" Cảnh sát Trương nhìn thoáng qua Đại Hoàng nằm dưới đất, nở nụ cười:

"Đây là Cẩu Vương à! Khó trách! Ha ha! Không tệ không tệ!"

Trương Danh Thành ngồi xổm xuống, nghiêm túc nhìn Đại Hoàng một chút, rồi tiếp tục hài lòng gật đầu:

"Không tệ không tệ!"

"Quả thật không tệ!"

"Tiểu tử, không biết cậu có thể từ bỏ thứ mình yêu thích, cho chúng tôi Đại Hoàng này? Chúng tôi nhất định có thể bồi dưỡng nó thành một con chó nghiệp vụ ưu tú! Chúng tôi sẽ trả tiền."

Đại Hoàng đang nằm nghe vậy thì nghẹn ngào một tiếng, lập tức đứng lên, nhìn về phía Lục Lập Hành với vẻ cảnh giác.

Chủ nhân muốn bán mình sao?

Chuyện này không thể được ~

Cẩu gia còn muốn chăm sóc nhóc con ~

Lục Thiên Thiên cũng nhanh chóng giang hai cánh tay, ngăn ở phía trước Đại Hoàng:

"Không nên, không nên, không thể bán Đại Hoàng ~ "

Đại Hoàng yên lặng liếm cánh tay nhỏ của Lục Thiên Thiên.

Xem đi vẫn là nhóc con tri kỉ hơn ~

Lục Lập Hành nhìn bọn họ rồi cười: "Cảnh sát Trương, thực sự xin lỗi, ngài nhìn, sợ là không được!"

"Ha ha ha, vậy thì đúng là đáng tiếc!" Trương Danh Thành thở dài:

"Xem ra tôi không chiếm được Cẩu Vương rồi. Thôi cứ như vậy đi, hôm nay bắt được hắn xem như thu hoạch cũng không nhỏ rồi."

"Các người không cần lo lắng, hắn lọt lưới, chúng tôi sẽ có thể tìm hiểu nguồn gốc và bắt được những người khác! Sau này, tuyệt đối sẽ không cho phép xảy ra chuyện lừa bán trẻ em như này nữa." Trương Danh Thành vô cùng cao hứng.

Chuyện này đã đè nặng trong lòng của bọn họ quá lâu. Bây giờ, cuối cùng đã bắt được.

Lúc bọn họ đang nói chuyện, cách đó không xa truyền đến một tiếng kêu khóc:

"Tiểu Tiểu!"

"Tiểu Tiểu, con ở đâu?"

Giọng nói kia tê tâm liệt phế, khiến người nghe đau lòng.

Trương Tiểu Tiểu nhô đầu ra từ trong lồng ngực của Trương Xuân Hòa. Nước mắt lập tức chảy xuống:

"Mẹ, Tiểu Tiểu ở đây."

"Tiểu Tiểu ở đây, mẹ đừng khóc."

Lý Xuân Lan một đường lảo đảo, lúc đi đến bên cạnh Trương Tiểu Tiểu, cả người đều quỳ xuống. Nàng dường như không dám tin vào hai mắt của mình, sợ tất cả đều chỉ là ảo giác của mình. Bên trong giọng nói của nàng mang theo sự run rẩy:

"Tiểu Tiểu, đến để mẹ ôm một cái!"

Giờ phút này, không có người quấy rầy các nàng.

Mất mà có được lần nữa, đại khái là chuyện vui mừng nhất, cũng là lúc đau lòng nhất.

"Mẹ ơi ~ " Trương Tiểu Tiểu ngọt ngào hô một tiếng.

Nàng tiến lên, ôm lấy Lý Xuân Lan:

"Mẹ à, con không sao."

"Là Thiên Thiên và anh Lục Lập Hành, còn có Đại Hoàng đã cứu con!"

"Mẹ, bọn họ đều là người vô cùng tốt, mẹ đừng khóc."

"Mẹ khóc, Tiểu Tiểu cũng sẽ khóc ~ hu hu hu."

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment