Lục Lập Hành thấy ánh mắt của mấy người đều rơi vào người Trương Tiểu Tiểu và Lý Xuân Lan, liền lén đi đến bên cạnh Đại Hoàng, ra hiệu cho Đại Hoàng kêu hai tiếng.
Sau đó, hắn ra lệnh cho đám chó, để bọn chúng quay về nhà của mình.
Không biết hai người khóc bao lâu, Lý Xuân Lan mới bình tĩnh lại từ trong bi thương. Nàng lau nước mắt nơi khóe mắt, nắm tay Trương Tiểu Tiểu, mỉm cười nói:
"Tiểu Tiểu, tới đây."
Trương Tiểu Tiểu gật đầu, sau đó theo mẹ đi về phía trước.
Bọn họ đi đến bên cạnh Lục Lập Hành. Lý Xuân Lan kéo Trương Tiểu Tiểu, muốn quỳ xuống tới. May mà tay mắt của Lục Lập Hành lanh lẹ, nhanh chóng ngăn cản nàng lại:
"Chị Lý, đừng như vậy, không cần không cần. Chị mau đứng dậy. Hiệu trưởng Trương…"
Thấy Lý Xuân Lan khăng khăng muốn quỳ, Lục Lập Hành đành phải xin giúp đỡ.
Trương Xuân Hòa đi tới, thở dài.
"Xuân Lan, không cần quỳ, anh là thầy của hắn."
Sau khi nói xong, hắn đi đến một bên khác của Trương Tiểu Tiểu, cũng dắt tay Trương Tiểu Tiểu:
"Nhưng mà, Lục Lập Hành à, gia đình chúng tôi nhất định phải biểu đạt sự cảm tạ của mình."
"Tiểu Tiểu là bảo bối của hai chúng tôi!"
"Lúc trước, khi sinh Tiểu Tiểu, Xuân Lan còn khó sinh, kém chút nữa…"
"Nếu như không có Tiểu Tiểu thì cuộc đời còn lại của hai chúng tôi chắc chắn sẽ không được yên bình. Tôi thậm chí không dám hứa chắc, tôi có thể làm ra chuyện gì nữa!"
"Còn có chuyện của Thiên Thiên, đều là lỗi của chúng tôi, chúng tôi…"
Trương Xuân Hòa có chút nói không được nữa!
"Cho nên, lần này, cậu không thể ngăn cản chúng tôi!"
Sau khi nói xong, hắn ra hiệu cho Lý Xuân Lan và Trương Tiểu Tiểu. Ba người cùng nhau khom lưng, cúi đầu thật sâu với Lục Lập Hành trước mặt của mọi người:
"Cám ơn."
"Thật sự rất cảm ơn!"
Trương Tiểu Tiểu cũng nói nghiêm túc: "Cám ơn anh Lục! Em sau này, sau này sẽ không tiếp tục kéo Thiên Thiên chạy loạn nữa! Em… em cũng không đi tìm Thiên Thiên chơi nữa!"
Dưới cái nhìn của Trương Tiểu Tiểu, là bởi vì chính mình chạy loạn nên mới khiến cho hai người gặp phải nguy hiểm. Lỗi là do mình, Thiên Thiên chắc chắn sẽ không tha thứ cho mình.
Nàng không nghĩ đến mình vừa mới nói xong, đã thấy Lục Thiên Thiên nhanh chóng chạy tới.
Nàng ủy khuất nắm tay Trương Tiểu Tiểu:
"Không, không muốn!"
"Thiên Thiên còn muốn chơi cùng Tiểu Tiểu, anh hai nói, Tiểu Tiểu viết chữ rất đẹp, để Thiên Thiên học theo."
"Tiểu Tiểu không thể không tìm Thiên Thiên được, Đại Hoàng cũng muốn chơi cùng Tiểu Tiểu đúng không Đại Hoàng!"
Đại Hoàng vốn đang định liếm miệng vết thương của mình thì bị gọi tên, nó không khỏi giật mình một cái.
Lỗ tai cũng dựng lên.
Cái gì?
Lại có một bạn nhỏ tới sao???
Thế nhưng, trông thấy ánh mắt mong đợi của Lục Thiên Thiên, nó cuối cùng vẫn không nhẫn tâm từ chối, đành phải gật đầu trái lương tâm.
"Gâu ~ "
Lục Thiên Thiên vui vẻ ra mặt: "Xem đi, Đại Hoàng cũng rất thích Tiểu Tiểu ~ Tiểu Tiểu nhất định phải tới chơi đó!"
Trương Tiểu Tiểu nghe vậy, cũng nở nụ cười.
"Ừm, Tiểu Tiểu cũng rất thích Đại Hoàng!"
Đại Hoàng yên lặng vùi đầu vào trong ngực.
Mặc niệm hai phút đồng hồ vì tương lai của mình…
Lục Lập Hành thấy thế thì cũng cười nói:
"Hiệu trưởng Trương, không cần khách sáo như thế. Cháu sẽ nhận phần lễ này, thật vất vả mới tìm được Tiểu Tiểu về, mọi người chúng ta cần phải vui vẻ mới đúng!"
"A đúng đúng đúng, chúng ta cần phải vui vẻ! Cần phải vui vẻ!"
Trương Xuân Hòa bế Trương Tiểu Tiểu lên:
"Tiểu Hành, sau này nếu như có chuyện gì cần giúp đỡ cứ nói với chúng tôi một tiếng!"
"Chúng ta nhất định sẽ không chối từ!"
"Tiểu Tiểu, con cũng phải nhớ kỹ, anh Lục Lập Hành chính là ân nhân cứu mạng của con, sau này phải biết tạ ơn, có biết không?"
"Vâng, con biết rồi!" Trương Tiểu Tiểu dùng sức gật đầu.
Lục Lập Hành nhìn một nhà ba người, bỗng nhiên hơi xúc động.
Nếu như không phải được trọng sinh, mình đại khái vĩnh viễn sẽ không cảm nhận được niềm vui sướng như này, cũng sẽ không biết trước mà cứu Trương Tiểu Tiểu.
Trương Xuân Hòa bởi vậy mà mất sớm, Lý Xuân Lan cũng trở nên điên loạn.
Hai người tốt như vậy sao có thể gặp phải loại chuyện này được.
Hắn vô cùng thích khung cảnh đoàn viên như này.
Còn có trẻ con nữa, đúng là đều rất đáng yêu.
Cũng không biết hai đứa nhóc nhà mình liệu có thể đáng yêu giống như các nàng hay không.
Lục Lập Hành bỗng nhiên cảm thấy tràn đầy chờ mong đối với tương lai. Hắn suy nghĩ kỹ một chút, mình đã ra ngoài nửa ngày rồi.
Vãn Thanh chắc là rất lo lắng?
Hắn muốn nhanh về nhà xem Cố Vãn Thanh.
Cô nàng này nói không chừng đã lo lắng đến phát khóc rồi.
Nghĩ như vậy, Lục Lập Hành lôi kéo Lục Thiên Thiên, chuẩn bị rời đi.
Nhưng mà lúc hắn chuẩn bị đi, lại bị Trương Danh Thành kéo lại:
"Tiểu tử, cậu thật sự không cân nhắc chuyện bán Cẩu Vương cho chúng tôi sao?"
Đại Hoàng đang ủ rũ cúi đầu nghe vậy thì lập tức kinh hô một tiếng. Nó quay người, nhanh chóng chạy về phía nhà mình.
Một giây cũng không muốn dừng lại.
Cẩu gia tuyệt đối không bán thân ~
Lục Lập Hành có chút xấu hổ: "Nhìn đi, đuổi không kịp!"
"Ha ha, tôi chỉ là nói đùa một chút thôi. Tôi cảm thấy con người của cậu không tệ, chờ chuyện của Vương Triều có kết quả, tôi sẽ đến nói cho các người biết một tiếng!"
"Sau này, nếu như cậu có đi thị trấn thì nhớ đến tìm tôi uống rượu!"
Trương Danh Thành rất có hảo cảm đối với Lục Lập Hành, nhất là chó của Lục Lập Hành chó.
"Được, không thành vấn đề."
"Vậy chúng tôi đi trước!"
Trương Danh Thành và học trò của mình kéo Vương Triều, mang theo Bì Đản rời đi.
Chuyện này cuối cùng cũng kết thúc.
Lục Lập Hành bỗng bị Trương Xuân Hòa ngăn cản lại:
"Hôm nay là đại thọ của bà ngoại Tiểu Tiểu ở thôn Lý gia, cách nơi này cũng không xa. Tiểu Hành, mang theo Thiên Thiên cùng đi ăn một bữa cơm đi? Chắc chắn là sẽ rất náo nhiệt!"
Lý Xuân Lan, Lý Xuân Thành và Lý Xuân Hoa cũng đều tụ lại:
"Đúng đúng đúng, đi ăn một bữa cơm đi!"
"Để cho chúng tôi tận tình nghĩa chủ nhà một chút."
Lục Lập Hành nghe vậy thì khoát tay áo nói:
"Sợ là không được rồi, Vãn Thanh đang ở nhà chờ tôi. Biết Thiên Thiên mất tích, nàng cũng rất lo lắng. Vãn Thanh đối với Thiên Thiên rất tốt, tôi phải mang theo Thiên Thiên trở về báo tin vui!"
Nghe xong lời này, Trương Xuân Hòa nói:
"Cũng đúng, cũng đúng, là chúng tôi sơ sót, vậy các người nhanh về đi, Vãn Thanh quan trọng hơn."
"Chờ chúng tôi làm xong việc, trở về lại đến nhà nói lời cảm ơn."
"Được." Lục Lập Hành cũng không khách sáo với bọn họ.
Hắn mau chóng về nhà.
Sau khi Trương Xuân Hòa chào hỏi mấy người Lục Kiến Quân, Vương Thiết Trụ và Vương Đức Khôn thì mới rời khỏi.
Lục Lập Hành nắm tay Lục Thiên Thiên, cùng mấy người Lục Kiến Quân quay về nhà.
Trên đường đi, Lục Kiến Quân bỗng cảm thấy vô cùng nghi hoặc:
"Những con chó kia đâu?"
Lục Lập Hành biết, mình nhất định sẽ gặp phải vấn đề như vậy. Hắn đã sớm nghĩ kỹ đáp án:
"Cháu bảo Đại Hoàng để chúng nó về nhà rồi."
"A a, ha ha, chú trước kia thấy con chó nhà cháu gầy gò yếu ớt, chú còn sợ hãi nuôi không sống nổi, không nghĩ tới bây giờ lại lợi hại như vậy!" Lục Kiến Quân cười đến mức con mắt đều híp lại:
"Còn có cháu nữa, Lục Lập Hành, lần này trở về, muốn thế nào? Mở một đại hội khen ngợi cháu? Để người trong thôn chúng ta đều học tập theo cháu một chút."
Lục Lập Hành nghe xong, lập tức cảm thấy có chút nhức đầu.
"Chuyện này… không cần đâu."
Hắn không dám nghĩ đến tràng diện kia.
Lục Kiến Quân cười lên ha hả: "Được, được. Chú sẽ chuẩn bị, chuyện còn lại đều do cháu quyết định. Dù cháu không muốn thì chú cũng phải tuyên truyền chuyện người tốt việc tốt này cho mọi người cùng biết!"
Mấy người người nghe vậy đều cười cười.
Lục Lập Hành bỗng nhiên nghe thấy âm thanh của hệ thống vang lên trong đầu:
"Leng keng, kiểm tra ra kí chủ giải đã cứu các bạn nhỏ và bắt được xong bọn buôn người, trở thành điển hình của người tốt chuyện tốt, hệ thống sẽ ban thưởng ngẫu nhiên…"
------
Dịch: MBMH Translate