Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 108 - Chương 108 - Hệ Thống Này Rốt Cuộc Là Của Mình Hay Là Của Đại Hoàng

Chương 108 - Hệ Thống Này Rốt Cuộc Là Của Mình Hay Là Của Đại Hoàng
Chương 108 - Hệ Thống Này Rốt Cuộc Là Của Mình Hay Là Của Đại Hoàng

"Chúc mừng kí chủ thu được cẩm nang khí vận x2."

"Chúc mừng kí chủ thu được cẩm nang tin tức x1."

"Chúc mừng kí chủ, thu được thuốc trị thương đặc hiệu cho thú cưng x1."

"Các phần thưởng đều đã được để vào trong ba lô, xin ký chủ chú ý kiểm tra và nhận!"

Thế mà ban thưởng hai cẩm nang khí vận?

Hệ thống lần này hào phóng như vậy!

Còn có thuốc trị thương đặc hiệu cho thú cưng.

Thuốc này… không phải là ban thưởng cho Đại Hoàng trị thương hay sao?

Lục Lập Hành vô cùng hoài nghi, hệ thống này là của mình hay là của Đại Hoàng.

Còn về cẩm nang tin tức, Lục Lập Hành tạm thời không có ý định mở ra. Hắn phải nhanh chóng về nhà xem Vãn Thanh một chút đã.

"Lập Hành, Lập Hành, sao cháu lại không nói chuyện?"

Lục Kiến Quân thấy Lục Lập Hành không trả lời thì vội vàng nói.

Vương Thiết Trụ ở bên cạnh nhịn không được mà nói:

"Thôn trưởng, anh Lục chắc chắn là đang lo cho chị dâu. Thiên Thiên mất tích, chuyện lớn như vậy, chị dâu chắc là cũng đang rất lo lắng!"

"hay là, những chuyện này tối nay lại nói, để cho anh Lục về nhà trước đã?"

Lục Kiến Quân nghe xong lời này thì nở nụ cười:

"Là chú sơ sót, là chú sơ sót, các cháu nhanh đi về đi, chú sẽ sắp xếp những chuyện này!"

"Lập Hành, dáng vệ hiện tại của cháu là muốn cho cha mẹ một niềm vui lớn bất ngờ đúng không!"

"Chờ cha mẹ cháu trở về, đoán chừng sẽ kiêu ngạo đến mức đuôi vểnh lên trời, ha ha ha! Không giống như tiểu tử nhà Kiến Quốc kia, ai… hiện tại còn không biết thế nào!" Lục Kiến Quân yên lặng thở dài một phen.

"Tiểu Phi sao? Hắn sao thế?"

Con trai của Lục Kiến Quốc tên là Lục Tiểu Phi. Năm nay cũng hai lăm hai sáu. Hắn có một đứa con trai đáng yêu tên là Đậu Đậu.

Chỉ là những năm này, Đậu Đậu vẫn luôn do vợ chồng Lục Kiến Quốc nuôi dưỡng. Lục Tiểu Phi những năm này vẫn luôn xông xáo ở bên ngoài, còn nói nếu không làm được chuyện lớn thì sẽ không trở về nhà!

Chuyện này làm cho Lục Kiến Quốc sầu muốn chết.

Là bác trai của Lục Tiểu Phi, Lục Kiến Quân cũng vô cùng đau đầu.

"Ai, không nói nữa, không nói cũng nữa!" Lục Kiến Quân khoát tay áo.

Mấy người bước nhanh hơn

Đi một lúc, Lục Lập Hành bỗng nhiên trông thấy Đại Hoàng vốn đã chạy xa, dường như đang liếm láp cái gì ở ven đường.

"Cẩu gia? Làm cái gì vậy?" Vương Thiết Trụ mờ mịt.

"Đại Hoàng, mày sao thế ~ "

Lục Thiên Thiên đã chạy về phía Đại Hoàng.

Ngay sau đó, nàng nhặt một con chó con lên từ dưới chân của Đại Hoàng.

Con chó con nhiều thịt, chân vô cùng ngắn.

Cũng không biết nó đang mệt mỏi hay là đói bụng nữa.

Lúc này, nó đang nhắm mắt lại, thân thể có chút phát run. Nó dường như xem Đại Hoàng thành mẹ của mình, không ngừng cọ vào người Đại Hoàng.

Thế nhưng…

Đại Hoàng…

Là đực…

"Anh hai, anh nhìn này!" Lục Thiên Thiên giơ con chó nhỏ trên tay lên.

"Chó con."

Lục Lập Hành nhịn không được nở nụ cười.

Nhóc này hình như là cũng bị khí vận của mình gọi tới.

Thật đúng là…

Quá đáng yêu.

Lục Kiến Quân vừa nhìn thấy con chó kia đã nghi ngờ nhíu mày:

"A? Đây không phải là chó của Đậu Đậu nhà Kiến Quốc sao?"

"Nhà chú Kiến Quốc?"

"Ừm, đúng vậy, Đậu Đậu mỗi ngày đi ngủ đều phải ôm chó con này, sao lại để nó chạy ra ngoài vậy? Đây chính là bảo bối tâm can của Đậu Đậu đó, nếu đi lạc thì Đậu Đậu sẽ khóc chết mất."

"Ha ha, vậy chúng ta liền mang về đi! Đại Hoàng, làm vú em một chút!"

Đại Hoàng bị bắt làm vú em:…

Sau khi đi xuống Độc Giác Lĩnh, Lục Kiến Quốc dựa lưng vào một cái cây, thở mạnh.

Tuy con chó kia còn nhỏ, nhưng mà chạy lại không chậm chút nào. Hắn đuổi theo một đường, nhưng vẫn để lạc mất cún con.

Lục Kiến Quốc đành ngồi ở dưới cây phiền muộn.

Phải làm sao bây giờ?

Con trai con dâu không ở nhà, hắn và vợ vẫn luôn sủng ái Đậu Đậu.

Nhưng mà Đậu Đậu mỗi ngày đều luôn rầu rĩ không vui. Hồi trước, Đậu Đậu rất thích cún con này, hắn liền mang nó trở về. Từ sau khi mang cún con về, tâm trạng của Đậu Đậu đã tốt hơn rất nhiều. Nụ cười cũng nhiều hơn.

Nếu như mất đi cún con, Đậu Đậu chắc chắn sẽ rất thương tâm.

"Vượng Tài, Vượng Tài, mày rốt cuộc đi đầu rồi?"

Vượng Tài chính là tên của con cún kia.

Lúc đang phiền muộn, Lục Kiến Quốc bỗng nhiên trông thấy một đoàn chó chạy xuống từ trên núi. Hắn nhanh chóng đứng lên, vội vàng hô:

"Vượng Tài, Vượng Tài!"

Nhưng mà chờ đám chó đi hết, hắn cũng không nhìn thấy Vượng Tài.

Lục Kiến Quốc che che ngực, nói:

"Ôi, Vượng Tài ơi, mày rốt cuộc đi đâu rồi?"

Không nghe thấy đáp lại, Lục Kiến Quốc đành đi theo hướng của đám chó kia, lên trên núi tìm.

Vừa đi được không bao xa, Lục Kiến Quốc đã nghe thấy tiếng kêu của cún con. Hắn lập tức cảm thấy vui vẻ:

"Vượng Tài?"

Nhưng mà ngay sau đó Lục Kiến Quốc lại ngây ngẩn cả người:

"Thiên Thiên, tại sao cháu lại ôm Vượng Tài?"

Tuy bọn họ muốn để Đại Hoàng chăm sóc Vượng Tài, nhưng Đại Hoàng lại không biết ôm cún con. Cho nên, đành để cho Lục Thiên Thiên ôm cún con trước.

Sau khi ôm cún con, Lục Thiên Thiên vô cùng cao hứng. Nàng chơi trò đuổi bắt với Đại Hoàng ở trong núi.

Lúc này, người nàng đã đầy mồ hôi, trông thấy Lục Kiến Quốc thì cao hứng hô:

"Chú Kiến Quốc ~ "

Lục Kiến Quốc nhướng mày:

"Cháu…"

"Là cháu và Đại Hoàng trộm Vượng Tài nhà chú sao? Chứ nói chứ Thiên Thiên, cháu không thể học theo anh hai cháu được. Nếu như không có Vượng Tài thì Đậu Đậu sẽ thương tâm."

Lục Thiên Thiên nghe xong lời này liền vội nói:

"Không, cháu không, không phải, chú Kiến Quốc, cháu không phải…" Lục Thiên Thiên sốt ruột đến mức nói không rõ lời.

Đại Hoàng bên cạnh thấy thế liền bắt đầu sủa Lục Kiến Quốc.

Lục Kiến Quốc bị dọa cho lui về sau một bước:

"Mặc dù có Đại Hoàng, cháu cũng phải trả Vượng Tài lại cho chú!"

Lục Kiến Quốc nói xong thì đi về phía trước, chuẩn bị đoạt lấy Vượng Tài từ trong tay Lục Thiên Thiên.

Nhưng tại giây phút này, hắn bỗng nhiên cảm thấy mu bàn tay tê rần!

Lúc ngẩng đầu thì nhìn thấy Lục Kiến Quân đang nhìn hắn với vẻ mặt nghiêm túc:

"Chú làm gì thế?"

"Lớn tuổi như vậy rồi mà còn như vậy? Lại muốn giật đồ từ trong tay Thiên Thiên?"

"Kiến Quốc, sao chú càng sống càng đi lùi thế?"

Vẻ mặt Lục Kiến Quốc có chút mờ mịt, nhất là khi nhìn thấy Lục Lập Hành ở ngay phía sau hắn.

"Anh cả, anh… anh không phải đi thảo phạt Lục Lập Hành sao? Như này là sao?"

"Cái gì mà thảo phạt? Tại sao anh phải phạt Tiểu Hành? Anh thấy người nên bị phạt phải là chú mới đúng. Chú có biết Lục Lập Hành đã làm bao nhiêu việc tốt sao? Chú nhìn thấy Thiên Thiên trộm chó sao? Anh nói cho chút biết, nếu như Tiểu Vượng Tài không gặp được Tiểu Hành, Thiên Thiên và Đại Hoàng thì đã sớm chết rồi!"

Vẻ mặt của Lục Kiến Quân có chút tức giận.

Lục Kiến Quốc càng mờ mịt: "Anh cả, anh đang nói gì đấy? Lục Lập Hành? Làm việc tốt sao?"

Hắn còn chưa nói hết, đã bị Lục Kiến Quân mắng to: "Im miệng, có còn muốn Vượng Tài nhà chú nữa hay không?"

Trông thấy phản ứng của Lục Kiến Quốc, Lục Kiến Quân liền biết mình phải mở đại hội khen ngợi cho Lục Lập Hành. Chuyện này nhất định phải nhanh đưa vào danh sách quan trọng.

Nếu không thì trong thôn còn sẽ có rất nhiều người hiểu lầm hắn.

Nghe thấy lời này, Lục Kiến Quốc mờ mịt gật đầu.

"Như này là được rồi."

"Vậy thì xin lỗi Thiên Thiên!"

"Thế nhưng…"

Hắn cao hơn Lục Thiên Thiên một bối phận, sao có thể nói xin lỗi với Thiên Thiên được?

"Nhưng mà cái gì? Nếu không, anh sẽ để Thiên Thiên mang Vượng Tài đi."

Lục Kiến Quốc: …

Anh cả có phải là uống nhầm thuốc gì rồi hay không?

Sao lại giúp đỡ Lục Lập Hành như thế!

Thế nhưng, nếu như thật sự mất Vượng Tài thì hậu quả khó mà lường được.

Lục Kiến Quốc đành phải nhắm mắt nói:

"Thiên Thiên, xin lỗi."

Lục Thiên Thiên lộ ra nụ cười thật to:

"Không sao đi, cô giáo nói rồi, biết sai và sửa chính là đứa trẻ ngoan. Chú Kiến Quốc là đứa trẻ ngoan, Thiên Thiên tha thứ cho chú, cho chú Vượng Tài này. Nó hình như bị đói bụng. Chú Kiến Quốc, lúc nhất định phải đút cho nó chút sữa đó ~ "

Đối mặt với nụ cười rực rỡ của Lục Thiên Thiên, Lục Kiến Quốc lập tức cảm thấy nghi hoặc.

Hắn tiếp nhận Vượng Tài, lúc rời đi còn không ngừng quay đầu.

Giữa Lục Lập Hành và anh cả rốt cuộc là đã có chuyện gì?

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment