Lục Thiên Thiên đã chạy đến bên cạnh Cố Vãn Thanh. Nàng vốn muốn ôm một cái thật chặt, nhưng cuối cùng vẫn dừng lại. Cánh tay nhỏ rụt lại, cái đầu nhỏ rối bời giương lên, cười ngây ngô đối với Cố Vãn Thanh.
"Hắc hắc, chị dâu hai, Thiên Thiên rất nhớ chị ~ "
Khoảng thời gian gặp phải người xấu, mặc dù Lục Thiên Thiên luôn che chở Trương Tiểu Tiểu ở sau lưng nhưng mà nàng vẫn cảm thấy rất khó chịu. Nàng nhớ anh hai, nhớ chị dâu hai, nhớ Đại Hoàng, nhớ anh cả, anh ba và ba mẹ.
Thế nhưng khi đó bọn họ đều không ở bên người nàng.
Lục Thiên Thiên chỉ có thể tự nói với mình rằng, đừng sợ, phải nghe lời anh hai.
Như vậy, chờ đến khi anh hai đến cứu mình, sẽ có thể gặp được mọi người.
Bây giờ, lúc nhìn thấy Cố Vãn Thanh, trong lòng Thiên Thiên tràn đầy vui vẻ.
Đại Hoàng cũng không ngừng vây quanh Cố Vãn Thanh. Nó thỉnh thoảng còn duỗi cái chân trước của mình ra một chút, ra hiệu cho Cố Vãn Thanh nhìn qua.
Đại Hoàng được Cố Vãn Thanh nhặt về, tuy rất thân với Thiên Thiên, nhưng vị trí của Cố Vãn Thanh trong lòng nó không kém chút nào.
Nó ủy khuất khuất lẩm bẩm, giống như là một đứa nhỏ bị thương cần an ủi.
Bởi vì hai người này làm ầm ĩ, Cố Vãn Thanh không thể nghe rõ Lục Lập Hành ở phía xa vừa nói cái gì.
Nhưng mà nàng vẫn vô cùng cao hứng.
Xoắn xuýt và lo lắng trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống.
Cố Vãn Thanh ngồi xổm xuống, sờ đầu Lục Thiên Thiên, mang theo nụ cười, giang hai cánh tay ra:
"Đến, cho chị dâu hai ôm một cái."
Nàng vô cùng muốn ôm nhóc con này!
Lục Thiên Thiên theo bản năng lui về sau một bước:
"Không nên không nên, chị dâu hai, chị đang mang em bé, không thể ôm Thiên Thiên được!"
Mũi của Cố Vãn Thanh có chút chua. Cho dù là vào lúc này, trong mắt của Tiểu Thiên Thiên cũng đều là nàng.
"Không có chuyện gì, cháu trai và cháu gái cũng muốn ôm Thiên Thiên. Thiên Thiên không muốn ôm ôm bọn họ sao?"
Nghe thấy lời này, Lục Thiên Thiên lập tức nở nụ cười:
"Muốn muốn, vậy… vậy thì nhẹ nhàng ôm một cái đi."
Lục Thiên Thiên nói xong thì đi vào trong lồng ngực của Cố Vãn Thanh, rón rén bày ra tư thế ôm, còn thuận tiện vỗ vỗ lưng của Cố Vãn Thanh, an ủi:
"Chị dâu hai, không khóc, Thiên Thiên đều không khóc, Thiên Thiên hôm nay là một đứa nhỏ dũng cảm."
Cảm giác của trẻ nhỏ rất nhạy cảm. Nàng vừa rồi trông thấy mũi của Cố Vãn Thanh có chút đỏ, liền biết chị dâu hai từng khóc.
"Ừm, chị dâu hai không khóc." Cố Vãn Thanh xoa xoa cái mũi.
Lục Thiên Thiên lúc này mới buông Cố Vãn Thanh ra, nói:
"Vậy thì Thiên Thiên đi tìm anh cả, chị dâu cả và anh ba. Thiên Thiên cũng nhớ bọn họ rồi~ Chị dâu hai trò chuyện với anh hai, anh hai cũng rất nhớ chị ~ "
Cố Vãn Thanh nín khóc mỉm cười:
"Được!"
Lục Thiên Thiên cao hứng chạy ra.
Lục Lập Hành lúc này mới tìm được cơ hội nói chuyện với Cố Vãn Thanh.
Hắn đi đến bên người Cố Vãn Thanh, mở miệng lần nữa, dự định lặp lại lời nói của mình lúc nãy một lần:
"Vãn…"
Nhưng hắn còn chưa kịp nói hết tên, đã nghe Đại Hoàng ở bên cạnh kêu to:
"Gâu ~ "
Đại Hoàng thấy mình không được để ý tới liền kêu to với Cố Vãn Thanh một tiếng.
Vừa rồi, nó không quấy rầy Cố Vãn Thanh và Lục Thiên Thiên, đó là bởi vì nhóc con còn nhỏ.
Nhưng bây giờ!
Đây chính là chủ nhân thiếu chút nữa đã bán mình đi!
Đại Hoàng vừa sải bước tới, trực tiếp đứng ở giữa Lục Lập Hành và Cố Vãn Thanh. Nó còn cố gắng giơ cái chân bị thương của mình lên trước thật cao. Ra hiệu cho Cố Vãn Thanh nhìn!
"Gâu ~ "
Lục Lập Hành: …
Hắn nhìn Đại Hoàng một chút, không còn gì để nói.
Gia hỏa này, bị thương chân trái phía trước, lúc ở trên núi giơ chân sau lên thì không nói, lúc này lại giơ chân phải phía trước lên!
Mà chân trái trước của nó còn quấn quần áo của Trương Xuân Hòa. Nhưng mà nó lại hồn nhiên không biết, còn đắc ý quay đầu lại nhìn hắn.
Thật đúng là…
Lục Lập Hành vừa muốn nói gì đó, đã thấy Cố Vãn Thanh đã nhanh chóng ngồi xổm xuống.
Vẻ mặt nàng hơi khẩn trương:
"Đại Hoàng, Đại Hoàng, chân mày sao thế?"
Nàng nói xong liền nhìn về phía chân trái phía trước của Đại Hoàng. Đại Hoàng nghẹn ngào một tiếng, đang muốn tố khổ. Nhưng lúc này nó mới ý thức được, mình hình như đã giơ sai chân!
Nó nhanh chóng giơ chân trái trước của mình lên.
"Ô ô ô gâu ~ "
Tiếng kêu kia hệt như muốn khóc vậy!
Muốn bao nhiêu đau lòng có bấy nhiêu đau lòng.
Lục Lập Hành: …
Tên này thích diễn như vậy sao?
Nếu không phải nể tình Đại Hoàng cứu Thiên Thiên, hắn đã suy nghĩ đến việc hôm nay có nên ăn thịt chó hay không rồi!
Nhưng mà, Đại Hoàng hoàn toàn không biết mình đã bị chủ nhân ghi sổ.
Nó đang ủy khuất tố khổ với Cố Vãn Thanh:
"Gâu gâu ~ "
"Gâu gâu gâu gâu ~ "
"Gâu gâu gâu ~ "
Chính là vì gia hỏa này.
Chính là vì cứu gia hỏa này nên cẩu gia mới bị thương! ~
Gia hỏa này còn thiếu chút nữa đã bán Cẩu gia ~
May mà cẩu gia chạy nhanh ~
Đại Hoàng như một tên lắm lời, kêu với Cố Vãn Thanh rất lâu.
Cố Vãn Thanh một mặt mờ mịt. Nàng nhìn Đại Hoàng rồi lại nhìn Lục Lập Hành:
"Đại Hoàng sao thế?"
Lục Lập Hành ban đầu vốn không muốn để ý tới Đại Hoàng. Nhưng nghĩ một lúc, hắn liền nói:
"Ừm, đại khái là đang ca ngợi sự tích anh dũng cứu người của anh với em!"
"Cảm thấy có một chủ nhân như anh là chuyện vô cùng kiêu ngạo, trong lúc nhất thời dừng lại không được!"
Đại Hoàng: ? ? ?
"Gâu ~ "
Không phải không phải!
Nghe nó nói với ~
Thế nhưng, Cố Vãn Thanh nào có thể nghe hiểu tiếng kêu của Đại Hoàng. Nàng hoàn toàn tin tưởng lời của Lục Lập Hành mà không nghi ngờ gì. Nàng còn thành thật hỏi:
"Thật sao?"
Lục Lập Hành nói: "Ừm, là thật, hôm nay ở Độc Giác Lĩnh, Thiên Thiên và Tiểu Tiểu gặp phải bọn buôn người. Lúc anh và Đại Hoàng chạy tới thời, Đại Hoàng đã đánh với con chó kia một trận, không có đánh được còn bị thương!"
"Anh không thể làm gì khác hơn là nói chuyện với lưu manh! Lúc này mới cứu Thiên Thiên và Tiểu Tiểu được!"
Đại Hoàng: "Gâu ~ "
Mẹ nó!
Chủ nhân đang nói dối ~
Không được tin ~
Cố Vãn Thanh nhìn Lục Lập Hành với vẻ mặt khiếp sợ:
"Vậy…Vậy nhất định là rất nguy hiểm đúng không? Lục Lập Hành, anh có bị thương không?"
"Nhanh cho em xem một chút, cho em xem một chút!"
Cố Vãn Thanh nói xong liền nhanh chóng chạy đến bên cạnh Lục Lập Hành, kéo cánh tay hắn lại:
"Bị thương chỗ nào rồi?"
Lục Lập Hành nhìn dáng vẻ khẩn trương của cô gái nhỏ, cuối cùng cũng cảm thấy hài lòng. Hắn nhân lúc Cố Vãn Thanh không chú ý, nhìn về phía Đại Hoàng với vẻ mặt khiêu khích.
Lúc này, Đại Hoàng đã tức đến mức nằm trên mặt đất!
"Không, không có bị thương, ngược lại là Đại Hoàng…. nó đánh không lại con chó kia…"
Cố Vãn Thanh gật gật đầu:
"Ai, Đại Hoàng quá gầy, tính tình còn ôn hòa, từ nhỏ đã không biết đánh nhau, lần sau nên dạy nó một chút!"
Đại Hoàng: !!!
Đây là lời nói quỷ quái gì!
Quả thực là bắt nạt chó mà ~
Lục Lập Hành gật gật đầu, nở nụ cười:
"Đúng, em nói đúng, anh hôm nào sẽ dạy dỗ nó thật tốt!"
Đại Hoàng lập tức uể oải quay đầu, đi về phía Lục Thiên Thiên.
Bỏ đi ~
Hai người kia đều không đáng tin ~
Vẫn nên đi tìm tiểu chủ nhân thì hơn ~
Đại Hoàng yên lặng cảm thấy tuyệt vọng vì cẩu sinh của mình…
------
Dịch: MBMH Translate