Cố Vãn Thanh nghe Lục Lập Hành nói vậy thì cười:
"Thật sao? Anh còn biết dạy chó đánh nhau?"
"Ừm, anh có cái gì mà không biết! Anh chính là một người chồng không gì là không làm được!”
Lục Lập Hành nói xong còn đưa tay, nhẹ nhàng vuốt mũi Cố Vãn Thanh. Cố Vãn Thanh theo bản năng mà trừng mắt nhìn hắn. Nhưng chính là bởi vì động tác ấm lòng và câu nói đùa này đã khiến cho toàn bộ phiền muộn đè nén trong lòng nàng biến mất.
Nàng cười cười, bỗng nhiên duỗi cánh tay ra ôm lấy Lục Lập Hành.
Lục Lập Hành hơi sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng lại.
Lúc hắn muốn đưa tay ôm nàng, chỉ nghe thấy nàng ghé vào lỗ tai hắn, nhẹ nhàng nói:
"Lục Lập Hành, có anh, thật là tốt."
Cố Vãn Thanh nhìn ra, Lục Lập Hành là đang cố dỗ cho nàng vui vẻ.
Cảm giác khẩn trương cả một ngày đúng là quá mệt mỏi. Trên mặt của nàng tràn đầy mỏi mệt. Có lẽ là bởi vì đang mang thai, lòng khẩn trương này làm sao cũng không dừng được. Nàng đã thử các loại biện pháp để cho mình bình tĩnh, nhưng kết quả đều không được. Trên người thậm chí còn đổ mồ hôi.
Nhưng bây giờ, mọi thứ dường như đều đã bình tĩnh trở lại.
Bởi vì hắn trở về, bởi vì có hắn ở bên người.
Nửa tháng trước, Cố Vãn Thanh sẽ không thể tưởng tượng nổi, mình sẽ vui vẻ như thế bởi vì người đàn ông này. Khi đó, nàng thậm chí còn muốn rời khỏi người đàn ông này. Nhưng bây giờ, Cố Vãn Thanh lại cảm thấy rất may mắn vì đã ở lại.
Lục Lập Hành nghe thấy lời này, bên tai bỗng nhiên khẽ nhúc nhích. Hơi thở của nàng ở ngay bên tai, vừa thơm vừa tươi mát.
Có lẽ là từ kiếp trước cho đến kiếp này, ròng rã hai đời, bọn họ chưa từng thân cận như thế.
Trong trí nhớ thì mấy việc như việc động phòng đều là làm qua loa bởi vì chán ghét.
Các phương thức thân mật mật ấm áp như ôm ấp này gần như là không có.
Giờ phút này, hắn thế mà cảm thấy có chút khẩn trương.
Nhưng lòng lại tràn đầy hạnh phúc.
Cho dù như thế nào, trọng sinh lại, hắn đã khiến cho Vãn Thanh tiếp nhận hắn.
Thời gian đang dần dần trở nên tốt hơn.
Mọi chuyện đều rất tốt.
Thật tốt!
Lục Lập Hành ngẩng đầu lên, nhìn thấy tán cây xanh tươi trên sườn núi, phía trên là bầu trời xanh thẳm, ánh nắng cứ như vậy mà chiếu xuống, hâm nóng trái tim.
Hắn tay giơ lên, muốn ôm Cố Vãn Thanh vào trong ngực, muốn cảm nhận mùi hương thuộc về nàng một chút.
Nhưng mà vào lúc này, phía sau bỗng nhiên vang lên tiếng "Phù phù".
Cố Vãn Thanh lập tức thu tay về như nai con bị kinh sợ, gương mặt đỏ bừng.
Lục Lập Hành vừa quay đầu, đã nhìn thấy Vương Thiết Trụ mờ mịt đứng tại ngã rẽ con đường, không biết làm sao. Hắn thỉnh thoảng còn nhìn lên, bầu trời, rồi lại cúi đầu nhìn dưới chân, nói năng có chút lộn xộn:
"Chuyện là, anh Lục…"
"Lần này, lần này thật sự không thể trách em được!"
"Em trước đó đã cảm thấy các người hơn nửa ngày không gặp, chắc chắn sẽ vô cùng nhớ nhung. Em còn đặc biệt đến nhà chú Lưu ăn cơm để cho các người thời gian!"
"Làm sao trở về rồi mà hai người vẫn còn… còn chưa kết thúc… hơn nữa còn…"
Còn càng mãnh liệt hơn!
Đây chính là đường lớn đó!
Mặc dù người trên đường không nhiều nhưng cũng không thể…
Trong lúc nhất thời, Vương Thiết Trụ không biết nên hình dung tâm tình của mình như thế nào.
Thật đúng là…
Vừa hâm mộ lại xoắn xuýt!
Cố Vãn Thanh đã không thể nghe hết những lời này, nàng xoay người đi vào trong sân:
"Em đi tìm Đại Hoàng và Thiên Thiên!"
Lục Lập Hành bất đắc dĩ lắc đầu:
"Thiết Trụ à!"
"Hả? Anh Lục, sao thế?" Vương Thiết Trụ lập tức trả lời.
Lục Lập Hành nói: "Năm nay hoặc là sang năm, để Vương đại nương giới thiệu cho cậu mấy đối tượng gặp mặt đi? Thế nào?"
Vương Thiết Trụ sờ đầu, cười hắc hắc không ngừng:
“Em cũng nghĩ như vậy!"
Lục Lập Hành bất đắc dĩ, đành phải quay về trong sân trước.
Lục Thiên Thiên đang nói chuyện vui vẻ với mọi người. Nàng đang vô cùng nhiệt tình kể lại mọi chuyện đã xảy ra vào buổi trưa cho mọi người.
Trông thấy Cố Vãn Thanh tới, nàng còn nói lại một lần nữa.
Trong lúc nói, nàng còn không ngừng khen ngợi Đại Hoàng và Lục Lập Hành.
Đương nhiên, Lục Lập Hành có đếm, số lần khen hắn nhiều hơn Đại Hoàng một chút.
Ừm!
Quả nhiên là em gái tốt.
Lục Lập Hành quyết định, không so đo với Đại Hoàng nữa.
Dù sao, nó cũng bởi vì mình mà bị thương.
Lúc này, nó cũng bởi vì không được người ta quan tâm đến, đang liếm liếm vết thương ở bên cạnh!
Lục Lập Hành thừa dịp mấy người không chú ý, lấy thuốc đặc trị vết thương cho thú cưng ra. Sau đó yên lặng đi đến bên cạnh Đại Hoàng.
Đại Hoàng đang nhìn chằm chằm vào vết thương, trông thấy hắn đến, theo bản năng muốn rời khỏi.
Lục Lập Hành tranh thủ thời gian ấn nó xuống:
"Chạy cái gì mà chạy? Vết thương hết đau rồi sao?"
Đại Hoàng nhe răng toét miệng nhìn hắn, thật ra vẫn rất đau.
Nhưng nó không muốn để cho mọi người lo lắng.
Lục Lập Hành thở dài, lấy thuốc mỡ trong túi ra:
"Ai, tiện nghi cho mày rồi, đồ tốt như vậy!"
Sau khi Đại Hoàng ngửi thấy mùi thuốc, mắt chó lập tức trừng to!
Thứ này hình như cũng không tệ ~
Chủ nhân vẫn có lương tâm! ~
Sau đó, Đại Hoàng cũng không chạy nữa. Nó dứt khoát nằm yên ở bên cạnh Lục Lập Hành, chờ Lục Lập Hành bôi thuốc cho mình.
Lục Lập Hành mở đống vải buộc quanh chân Đại Hoàng ra. Trên vết thương còn có máu. Hắn tìm khăn giấy tới, thận trọng lau cho Đại Hoàng.
Cuối cùng, hắn còn sờ lên đầu Đại Hoàng:
"Lần sau, không cần xông lên nữa, có biết không? Tao không sao cả."
"Gâu ~ "
Khó mà làm được!
Cẩu gia ở đây, sao có thể để chủ nhân bị thương được?
Lục Lập Hành lại thận trọng lau thuốc cho nó.
Màu sắc của dược cao này tuy không dễ nhìn, nhưng vừa mới xoa lên, vết thương còn đang chảy máu đã lập tức bắt đầu kết vảy!
Lục Lập Hành vô cùng hài lòng đối với hiệu quả này.
Chu Ngọc Hà thấy này thì ở bên cạnh lo lắng hỏi:
"Tiểu Hành, em đang làm gì đó? Hay là đưa Đại Hoàng đến chỗ bác sĩ Trương xem đi? Khám một chút có lẽ sẽ khá hơn chút."
"Không cần, em băng bó cho nó một chút là được."
Lục Lập Hành lúc này đã làm đến phần băng bó.
Chu Ngọc Hà có chút mờ mịt: "Em? Em cũng biết sao?"
"Không biết, nhưng mà em cảm thấy Đại Hoàng sẽ không có chuyện gì."
Có thuốc mỡ mà hệ thống ban thưởng sẽ không có khả năng có chuyện gì được.
Nhưng mấy lời này nghe vào trong tai của Chu Ngọc Hà lại thành ý khác.
Đại Hoàng dù sao cũng là chó. Mặc dù tính cách của Tiểu Hành đã thay đổi, nhưng chắc vẫn không quá quan tâm tới chó?
Dù sao trước đó, hắn đối với Đại Hoàng chính là không phải đánh thì là mắng.
Nhưng, vì mọi người hài hòa, Chu Ngọc Hà cũng không nói gì.
Nhưng trong lòng lại yên lặng quyết định, xế chiều sẽ đi tìm bác sĩ Trương xem cho Đại Hoàng.
"Vậy cũng được, ăn cơm trước đi, Thiên Thiên và Vãn Thanh đều đói rồi!"
"Ừm."
Sau khi băng bó cho Đại Hoàng, Lục Lập Hành liền đi vào nhà bếp bưng đồ ăn.
Cơm ăn đến một nửa, hắn bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía xe kéo trống không:
"Mới chỉ có một buổi sáng thôi mà các người đã bán hết khoai lang rồi sao?"
"Đúng vậy, đúng vậy, anh đang muốn nói với em chuyện này đây. Tiểu Hành, nhu cầu bên kia vẫn còn lớn, các thôn khác cũng có nhu cầu mua. Bọn anh vừa mở bán đã bán được 40 tệ! Ngày mai còn phải kéo một xe lớn đi!"
"Đúng là không tệ!" Lục Lập Hành gật gật đầu:
"Bán nhiều chút, lúc Lập Chính đến trường sẽ có thể mang theo một ít tiền."
"Anh cũng nghĩ như vậy, hiện tại cách khai giảng đang còn mấy ngày, chúng ta còn có thể bán thêm ít tiền!"
"Ừm!"
Lục Lập Hành nhìn về phía đống nấm gan bò trong sân.
Cần bỏ thêm chút sức nữa.
Tính tình của tên nhóc Lập Chính này vô cùng bướng bỉnh, hắn không muốn khiến em trai mình bị xem thường bởi vì chuyện tiền bạc…
------
Dịch: MBMH Translate