Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 112 - Chương 112 - Chú Kiến Quân, Sao Chú Lại Tới Đây.

Chương 112 - Chú Kiến Quân, Sao Chú Lại Tới Đây.
Chương 112 - Chú Kiến Quân, Sao Chú Lại Tới Đây.

Bởi vì ăn có hơi trễ, cho nên tới 3 giờ chiều mới ăn xong.

Cố Vãn Thanh khẩn trương suốt nửa ngày trời từ từ ngủ thiếp đi.

Lục Thiên Thiên chạy đi làm bài tập.

Chu Ngọc Hà thì ở bên cạnh chăm sóc hai người.

Lục Lập Chính và Lục Lập Vĩ đi ra ruộng đào khoai lang để ngày thứ hai bán.

Lục Lập Hành cho Đại Hoàng ở nhà, tự mình lên núi hái nấm gan bò.

Tuy người ta thường nói buổi chiều khá ngắn.

Nhưng nhờ có kinh nghiệm, hắn có thể hái được cả một rỗ nấm lớn.

Sau khi trở về.

Chu Ngọc Hà dắt Đại Hoàng nói:

"Tiểu Hành, chị định đi tới thôn trên một chuyến, chị dắt Đại Hoàng theo, em làm cơm tối nhé?"

Chu Ngọc Hà hoàn toàn không yên lòng về Đại Hoàng.

"Đi đi!"

Lục Lập Hành gật đầu.

Chu Ngọc Hà dắt Đại Hoàng đi tới thôn trên.

Khi đi tới cửa của trạm y tế, cô vừa vặn bắt gặp Trương Xuân Lôi đang cầm hòm thuốc mở cửa bước ra.

Trương Xuân Lôi thấy cô thì có chút kinh ngạc:

"Cô Ngọc Hà tới rồi đấy à? Đại Hoàng, Đại Hoàng mau tới đây cho bác sĩ khám nào!"

Trương Xuân Lôi nói xong liền mở cửa ra.

Chu Ngọc Hà không hiểu ra sao, hỏi:

"Bác sĩ Trương, không phải bác sĩ định đi ra ngoài sao?"

"À, đúng vậy, tôi định đi tới nhà cô. Xuân Hòa có nhờ người tới báo tin cho tôi, nói rằng Đại Hoàng vì cứu Tiểu Tiểu cho nên bị thương, bảo tôi đi xem nó. Nhưng giờ nó đã ở đây rồi, tôi không cần đi nữa."

Trương Xuân Lôi nói xong liền dắt Đại Hoàng:

"Ai, Đại Hoàng à, chú mày vậy mà lại là ân nhân cứu mạng của nhà chúng ta, nếu như Tiểu Tiểu thật sự có chuyện, e là...hai người Xuân Hòa và Xuân Lan sẽ sống nửa đời còn lại trong hối hận mất."

"Tới đây, để bác sĩ xem miệng vết thương của mày nào, nghe nói chú mày bị thương rất nặng."

Đại Hoàng nghe thấy thế, lập tức lui về phía sau.

Vốn dĩ rất nặng, nhưng sau khi chủ nhân bôi thuốc mỡ vào thì đã không còn nặng nữa.

Có điều, động tác này ở trong mắt Trương Xuân Lôi lại có ý nghĩa khác.

"Đại Hoàng, Đại Hoàng? Này, Ngọc Hà, cô xem..."

Chu Ngọc Hà cũng đi tới.

"Quái lạ, Đại Hoàng bình thường rất thân thiết với mọi người, sao hôm nay lại như thế này?"

Cô sờ đầu Đại Hoàng, trấn an:

"Đại Hoàng ngoan, để cho bác sĩ Trương khám nào, sau đó bác sĩ sẽ kê thuốc, rồi mày sẽ khỏe lại."

"Mày cũng đừng trách Tiểu Hành, Tiểu Hành là do chưa rõ mà thôi, sau này em ấy sẽ biết được tầm quan trọng của mày."

"Gâu."

Cẩu gia không có trách chủ nhân.

Đại Hoàng kêu lên một tiếng tỏ vẻ muốn phản bác.

Trương Xuân Lôi nhân dịp này, nhanh chóng mở băng gạc ở trên đùi nó ra.

"Nào, để tôi xem..."

Một lúc sau.

Hắn tỏ vẻ khiếp sợ.

"Cái này..."

Chu Ngọc Hà thấy phản ứng của Trương Xuân Lôi như thế thì lo lắng.

"Thế nào, thế nào? Nghiêm trọng lắm hả?"

"Bác sĩ Trương, bác sĩ nhất định phải nghĩ ra được biện pháp chữa trị, nếu nó mà có chuyện gì, Vãn Thanh và Thiên Thiên nhà chúng tôi..."

Chu Ngọc Hà chưa kịp nói hết câu đã bị Trương Xuân Lôi cắt ngang.

"Không phải, không phải, ý tôi là vết thương kia lành rất nhanh..."

Đại Hoàng yên lặng liếc mắt.

Chuyện đó là đương nhiên.

Nếu như chậm thêm xíu nữa, có lẽ là lành hẳn luôn rồi.

Chu Ngọc Hà ngơ ra:

"Hả? Lành...lành?"

"Ừ, vết sẹo đã lành không ít, đợi thêm vài ngày nữa là có thể khỏi hẳn rồi!"

Trương Xuân Lôi nói xong liền thở phào:

"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, Xuân Hòa có thể yên tâm rồi."

Mặc dù vẫn còn ngơ ngác, nhưng Chu Ngọc Hà cũng gật đầu theo.

"Đúng đúng, tôi cũng yên tâm được rồi. Đã làm phiền bác sĩ Trương rồi, thành thật xin lỗi!"

"Không có việc gì, không có việc gì, chuyện nên làm."

Sau khi chào tạm biệt Trương Xuân Lôi, Chu Ngọc Hà lập tức dắt Đại Hoàng về nhà.

Suốt cả đường đi, Đại Hoàng vô cùng hoạt bát, còn Chu Ngọc Hà thì vẫn luôn tràn đầy tâm sự.

Cô nhớ rõ lúc mới nhìn thấy Đại Hoàng, vết thương của nó rõ ràng rất nặng?

Mã cho tới khi trở về nhà, Chu Ngọc Hà vẫn chưa hoàn hồn.

Lục Lập Hành đi từ trong bếp ra, thấy cảnh tượng này thì tò mò hỏi:

"Chị dâu sao thế?"

Chu Ngọc Hà nói:

"Đại Hoàng lành rất nhanh, kỳ diệu thật đó!"

Lục Lập Hành phụt cười:

"Đấy chẳng phải là chuyện tốt hay sao?"

"Đúng là thế."

Chu Ngọc Hà gật đầu:

"Nhưng mà..."

"Đừng nhưng mà mà chị dâu, điều này chứng minh tố chất thân thể của Đại Hoàng nhà chúng ta tốt, đây chỉ là chuyện nhỏ mà thôi!

Tới giờ cơm rồi, chị dâu, chị có thể đi gọi Vãn Thanh được không?"

"Được!"

Nghe nhắc tới Cố Vãn Thanh, Chu Ngọc Hà lập tức quên chuyện của Đại Hoàng.

Sau khi cô đi vào trong phòng, Lục Lập Hành mới đi tới cạnh Đại Hoàng, liếc mắt nhìn miệng vết thương của nó.

Đúng là đã sắp lành rồi.

Thuốc mỡ này cũng không tệ.

Sau khi ăn tối xong.

Nhóm người Chu Ngọc Hà định đi về nhà, nhưng vừa đi tới giao lộ, đã nhìn thấy Lục Kiến Quân đang cầm đèn pin đi tới.

Trên tay của ông còn cầm theo túi lớn túi nhỏ.

Lục Lập Chính và Lục Lập Vĩ lập tức theo bản năng chặn đường Lục Kiến Quân.

Chu Ngọc Hà cũng đi tới phía trước, cung kính nói:

"Chú Kiến Quân, sao chú lại tới đây?"

Trước đây, vị trưởng thôn này rất ghét Lục Lập Hành.

Nguyên nhân chủ yếu cũng là do trước đây Lục Lập Hành thật sự...

Các thôn dân thường xuyên cáo trạng hắn với Lục Kiến Quân.

Lục Kiến Quân cũng thường xuyên tới nhà bọn họ, bảo cha bọn họ là Lục Kiến Châu quản Lục Lập Hành cho tốt vào.

Còn bị bắt viết kiểm điểm.

Và nói rằng sau này nếu như Lục Lập Hành còn làm xằng làm bậy ở trong thôn, ông sẽ không khách khí với hắn nữa.

Cho nên, bọn họ vừa trông thấy ông liền theo bản năng cho rằng Lục Kiến Quân tới đây để bới lông tìm vết.

"Ha ha ha ha, chú tới tìm Lục Lập Hành, mấy đứa..."

Quả nhiên.

Chỉ là, sao lại cười quái dị như thế?

Ba người nhìn nhau:

"Chú Kiến Quân, Tiểu Hành, Tiểu Hành không có ở nhà."

"Hả? Không có ở nhà? Không đúng, chẳng phải buổi chiều nó vừa về nhà à? Để chú đi xem!"

Lục Kiến Quân nói xong liền đi thẳng vào trong sân nhà bọn họ.

Có điều, vừa đi được hai bước, ông đã bị Lục Lập Chính chặn lại:

"Chú Kiến Quân, anh hai cháu thật sự không có ở nhà, chị dâu cháu đang mang thai, chú sẽ không đi quấy rầy bọn họ đâu đúng không?"

Lục Kiến Quân nhíu mày.

"Mấy đứa..."

Chu Ngọc Hà cười, nói:

"Chú Kiến Quân, hay là chú về trước đi, khi nào Tiểu Hành về nhà, chúng cháu sẽ bảo em ấy đi tìm chú."

"Ờ ờ, vậy cũng được..."

Mặc dù Lục Kiến Quân rất nghi ngờ, nhưng nếu bọn họ đã nói như thế, thì ông cũng không tiện xông vào.

Nhưng ngay lúc ông sắp đi, trong nhà bỗng truyền ra một giọng nói quen thuộc:

"Lập Chính, ai tới thế?"

Lục Lập Chính:

"..."

Lục Lập Vĩ và Chu Ngọc Hà nhìn Lục Kiến Quân một cách đầy khó xử.

Lục Kiến Quân cười, nói:

"Chẳng phải là đang ở nhà đó sao? Sao mấy đứa lại lừa chú? Tránh đường mau lên, để chú vào gặp nó một chút."

Lần này, mấy người Lục Lập Vĩ thật sự không còn lý do để chặn ông lại.

Lục Lập Vĩ và Lục Lập Chính thấy ông đi tới bên cạnh Lục Lập Hành thì cũng nhanh chóng đi theo.

Như thế, nếu như anh hai có bị mắng, thì bọn họ cũng có thể giúp đỡ một chút.

Nhưng mà, suy nghĩ kỹ một chút, thì gần đây anh hai đâu có gây ra chuyện gì đâu!

Chẳng lẽ.

Có người cáo trạng chuyện lúc trước?

Ai mà rảnh rỗi quá vậy!

Trong lúc bọn họ đang suy nghĩ, Lục Kiến Quân đã vui vẻ chạy tới trước mặt Lục Lập Hành.

Ông nghiêm túc nói:

"Tiểu Hành à, chú mang qua cho cháu một chút đồ ăn, cháu cầm lấy rồi đi bồi bổ cơ thể cho Vãn Thanh..."

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment