Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 113 - Chương 113 - Người Đàn Ông Của Cô Thật Sự Làm Cho Cô Rất Hãnh Diện

Chương 113 - Người Đàn Ông Của Cô Thật Sự Làm Cho Cô Rất Hãnh Diện
Chương 113 - Người Đàn Ông Của Cô Thật Sự Làm Cho Cô Rất Hãnh Diện

Ba người bọn họ nghe thấy thế liền sững sờ.

Lục Kiến Quân hoàn toàn không biết hành động của mình đã tạo ra sự khiếp sợ lớn tới như thế nào, ông vẫn đang vui vẻ đưa túi lớn túi nhỏ cho hắn:

"Mấy thứ này là lần trước thím cháu đi lên thị trấn mua về."

"Cái này là táo đỏ, cái này là quả nhãn. Lúc nấu cháo, cho chúng nó vào nấu chung, ăn rất ngon, còn tốt cho cơ thể."

"Còn có mấy thứ khác như quả óc chó, đậu phộng, thím cháu nói phải ăn mấy thứ này nhiều vào!"

"Túi này là quần áo lúc nhỏ của cháu nội nhà chúng ta do thím cháu tìm ra, chúng ta cũng không cần tới nữa, cháu và Vãn Thanh xem thử xem sao. Có thể mặc được thì giữ lại, không thể mặc được thì vứt đi! Con nít lúc còn nhỏ, mặc áo trăm nhà, dễ nuôi."

"Cái này là tã, à đúng rồi, thím cháu nói, bà ấy sẽ dành ra chút thời gian để làm cho con hai đứa một vài bộ quần áo và giày dép. Bé con chào đời là có đồ để mặc luôn."

Lục Kiến Quân nói nhiều tới mức nếp nhăn hiện hết lên trên mặt, giọng điệu cũng vô cùng dịu dàng.

Ba người Lục Lập Vĩ, Chu Ngọc Hà và Lục Lập Chính nhìn nhau.

"Chú Kiến Quân, chú...chú đang làm gì vậy?"

Người này mà là Lục Kiến Quân ngày nào cũng tức tới mức thở hổn hển đi tìm Lục Lập Hành ư!

Đây là một vị trưởng bối vô cùng hiền lành mới đúng!

Lục Kiến Quân nghe thấy thế liền cười:

"Ha ha, xem ra mấy đứa vẫn chưa biết. Lúc Tiểu Hành cứu người, chú cũng có mặt ở hiện trường, quan sát cả quá trình."

"Chú cũng ở đó?"

"Đúng thế, ai, nói ra thật xấu hổ, thực ra là do chú tin vào lời người khác, cho rằng Tiểu Hành đang lừa gạt anh em nhà họ Vương, cho nên mới đi tìm nó. Trùng hợp tận mắt chứng kiến cảnh tượng bắt bọn buôn người."

Lục Kiến Quân nhớ lại chuyện ngày hôm nay.

"Tiểu Hành không trách chú, nhưng người làm trưởng thôn như chú thật sự là không đủ tư cách!"

"Tính ra thì chú cũng có thể coi là chú bác của các cháu, muốn tới thăm các cháu một chút. Có chuyện gì khó xử, cần chú giúp đỡ, cứ nói với chú, nếu có thể giúp được, chắc chắn chú sẽ giúp!"

"Mấy đứa nhóc kia cũng là sinh mệnh của gia đình bọn chúng, cũng là hy vọng cho tương lai của thôn Lục Gia chúng ta."

"Lần này, Tiểu Hành đã làm được việc tốt."

Anh em nhà họ Lục nghe thấy thế đều nở một nụ cười.

"Thì ra là như thế! Chúng cháu còn tưởng rằng chú tới đây để bắt lỗi Tiểu Hành!"

Một bên khác.

Cố Vãn Thanh vừa đi ra đã nghe được những lời này, cô nhìn Lục Lập Hành với ánh mắt kinh ngạc.

Người đàn ông của cô dường như đã có thể tạo ra cho cô sự bất ngờ hạnh phúc.

"Ha ha ha, chú biết ngay mà."

Lục Kiến Quân cười ha ha.

"Thì ra lý do mà lúc nãy mấy đứa ngăn chú lại là vì che chở cho Tiểu Hành! Không tồi, anh em ruột nên như vậy. Tới đây, Tiểu Hành nhớ cất kỹ mấy thứ này."

Lục Lập Hành cũng không khách khí, nhận lấy những cái túi kia, cười, nói:

"Chú Kiến Quân, chú đừng suy nghĩ quá nhiều, cháu chưa bao giờ trách chú cả!"

"Trước kia là do cháu không hiểu chuyện, nhưng cháu biết chú là một trưởng thôn tốt."

Ở kiếp trước, Lục Kiến Quân thân là thôn trưởng, ông đã thử đủ mọi cách để giúp cả thôn giàu lên. Tận tâm với cương vị của mình. Mặc dù vẫn luôn không thành công, nhưng mà ông thật sự đã rất cố gắng.

Kiếp trước, sau khi Lục Lập Hành bị đuổi ra khỏi thôn Lục Gia, Lục Kiến Quân thấy cuộc sống gia đình bọn họ khó khăn, cho nên đã hỗ trợ bọn họ rất nhiều.

Đối với người như thế này, Lục Lập Hành từ trước tới giờ chưa từng oán hận.

Cho nên, ở kiếp này, dù ngày đó ông không tin tưởng hắn, hắn cũng không tức giận.

Trái lại, trong lòng hắn còn rất cảm kích Lục Kiến Quân.

"Ha ha ha ha!"

Lục Kiến Quân lại cười ha hả một lần nữa:

"Cháu đó, đột nhiên lễ phép như thế làm chú có chút không quen!"

"Tiểu Hành, cháu muốn làm gì ở đại hội tuyên dương lần này? Chú sẽ thành toàn cho cháu."

Lục Kiến Quân đã quay về suy nghĩ cả buổi trưa về chuyện này.

Nhưng cuối cùng, ông vẫn cảm thấy nên làm theo suy nghĩ của Lục Lập Hành.

Lúc này, Cố Vãn Thanh cũng đi tới.

Cô đứng ở bên cạnh Lục Lập Hành, có chút kinh ngạc:

"Đại hội tuyên dương?"

"Đúng vậy, đây chẳng phải là chuyện tốt sao? Chú muốn mở một đại hội tuyên dương cho Tiểu Hành, để tất cả thôn dân nhìn thấy thôn chúng ta có người tốt như thế này đây! Để cho bọn họ có thể noi gương theo Tiểu Hành."

Cố Vãn Thanh quay đầu lại nhìn Lục Lập Hành.

Chẳng những tạo ra cho cô một bất ngờ hạnh phúc, còn có thể làm cho cô hãnh diện.

Người đàn ông của cô sao lại ưu tú như thế?

Cố Vãn Thanh nghĩ tới đây liền thầm đắc ý.

Lục Lập Hành thấy cô ngẩn người.

Nhịn không được mà nhẹ nhàng vuốt xuôi cái mũi của cô:

"Nghĩ gì thế? Về phòng rồi suy nghĩ tiếp, chú Kiến Quân vẫn còn ở đây đó."

"Anh!"

Cố Vãn Thanh hơi dỗi một chút, gương mặt đỏ bừng cả lên.

"Ha ha ha ha!"

Lục Kiến Quân bị chọc cười:

"Chúng ta không thể so được với thanh niên mấy đứa. Tiểu Hành, cháu mau nói xem, Vãn Thanh, cháu cũng nói một chút, mọi người có ý kiến gì thì cứ nói ra."

Mọi người vui vẻ nói:

"Chuyện này phải xem ý của Tiểu Hành."

"Đúng đúng, anh hai quyết định."

Tất cả bọn họ đều nhìn về phía Lục Lập Hành.

Ngay cả Cố Vãn Thanh cũng quên sự ngại ngùng vừa rồi, ngẩng đầu nhìn hắn.

Trong đôi mắt lóe ra ánh sáng.

Lục Lập Hành cười, nói:

"Nếu như đã muốn nghe cháu nói, thì không cần phải làm đại hội tuyên dương này."

"Hả? Tại sao?"

Lục Kiến Quân không hiểu.

Những người khác cũng nhìn hắn.

Lục Lập Hành nói:

"Không có gì, chú Kiến Quân, cháu hỏi một chút, nếu như hôm nay chú không tận mắt chứng kiến, thì chú có tin cháu là người làm chuyện đó không?"

"Chuyện này..."

Lục Kiến Quân nghe thấy thế thì không biết nói sao.

Thực ra.

Nếu như chỉ nghe nói, thì có lẽ ông sẽ không tin ngay lập tức, cần phải có thêm những bằng chứng khắc.

Dù sao thì hành vi lúc trước của Lục Lập Hành thật sự là...

Lục Lập Hành thấy thế liền nói tiếp:

"Cho nên, việc mở đại hội tuyên dương này, người không tin vẫn sẽ không tin, nói không chừng bọn họ còn có thể cảm thấy giữa cháu và chú có giao dịch gì đó, chú nhận được thứ tốt gì đó. Cho dù có người tin tưởng, thì bọn họ cũng sẽ cảm thấy người nhà chúng ta đang bành trướng, chỉ làm một chút chuyện tốt mà đã trắng trợn tuyên dương, cháu thật ra chẳng có gì!"

"Nhưng mà Vãn Thanh, anh cả và chị dâu, Lập Chính, danh tiếng của bọn họ ở thôn Lục Gia vốn dĩ rất tốt, nhân duyên cũng tốt."

"Nếu như bị liên lụy bởi việc này, thì có không bù được mất."

"Muốn để mọi người tiếp nhận cháu, không phải là chuyện một sự kiện có thể làm được."

"Cháu vẫn đang cố gắng, cháu tin rằng sẽ có ngày mọi người sẽ tiếp nhận cháu từ tận đáy lòng. Lúc đó thì đại hội tuyên dương cũng chẳng phải là chuyện gì quan trọng nữa!"

"Nói chung, nóng lòng cầu thành không phải là chuyện tốt."

Lục Lập Hành cũng đã suy nghĩ tới việc này suốt cả buổi trưa.

Hắn đúng thực cần phải cải thiện thanh danh của mình.

Nhưng mà không thể dùng phương thức khoa trương như này.

Nếu không thì lợi không bù được hại.

Huống chi bây giờ, vì chuyện này mà rất nhiều người trong thôn Lục Gia đã nguyện ý tin tưởng hắn.

Lục Kiến Quân nghe xong liền nhìn Lục Lập Hành với ánh mắt khiếp sợ.

Một lúc sau.

Ông giơ ngón tay cái lên, cười, nói:

"Tiểu Hành, cháu đúng là đã thay đổi rồi."

"Không còn không hiểu chuyện và không xốc nổi như trước nữa!"

"Niềm vinh dự tốt như thế không phải ai cũng có thể quyết đoán thoái thác như thế. Lúc này mà cháu vẫn có thể suy nghĩ ra được nhiều như vậy, quả thực không tầm thường, chú coi trọng cháu!"

"Nếu như cháu đã không muốn mở đại hội tuyên dương, vậy thì để chú giúp cháu cải thiện thanh danh!"

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment