Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 114 - Chương 114 - Lục Lập Hành Như Này Đúng Là Quá Mê Người

Chương 114 - Lục Lập Hành Như Này Đúng Là Quá Mê Người
Chương 114 - Lục Lập Hành Như Này Đúng Là Quá Mê Người

"Chú sẽ giúp cháu?" Lục Lập Hành nhìn về phía Lục Kiến Quân với vẻ mặt nghi ngờ.

Lục Kiến Quân cười ha hả: "Ha ha ha, đúng vậy, chú đây lăn lộn nhiều năm như vậy, vẫn có chút biện pháp!"

"Có điều, sẽ có một số người vẫn không tin, thế nhưng đều không quan trọng, chẳng ai là hoàn mỹ cả, cũng không thể nào khiến cho tất cả mọi người đều yêu thích được. Chúng ta không thẹn với lương tâm là được!"

"Ừm, cháu cũng nghĩ như vậy." Lục Lập Hành cười, gật đầu.

Lục Kiến Quân thở dài, cười nhìn về phía Cố Vãn Thanh:

"Nha đầu Vãn Thanh, cháu sắp được hưởng phúc rồi, cái thôn Lục Gia này sắp không chứa nổi Tiểu Hành rồi, ha ha ha!"

"Tiểu Hành, sau này cháu muốn đến chỗ nào phát triển thì nhớ nói với chú, lúc chú còn trẻ cũng có hùng tâm tráng chí. Nhưng mà sau đó đã bị hao mòn gần như không còn, chú hi vọng các cháu có thể sống cuộc sống mà mình muốn."

"Ừm!" Lục Lập Hành gật đầu.

"Được rồi, chú đi đây, có chuyện gì thì nhớ đến tìm chú!"

Sau khi Lục Kiến Quân chào tạm biệt mấy người, lại đi đến bên cạnh Đại Hoàng đang ngủ chảy nước miếng sờ đầu nó.

Hắn cảm khái: "Thì ra Cẩu gia chúng ta cũng chảy nước miếng khi ngủ, ha ha ha…"

Sau khi nói xong, hắn cười lớn rời đi.

Mà lúc này, Đại Hoàng bị sờ đầu và tiếng cười to làm cho giật mình. Nó ngẩng đầu lên, lúc đang muốn mắng chửi người lại nhìn thấy bóng lưng của Lục Kiến Quân. Nó ngẩng đầu nhìn trong chốc lát, cuối cùng quyết định không mắng.

Tiếp tục ngủ!

Chờ Lục Kiến Quân rời đi, Chu Ngọc Hà và Lục Lập Chính Lục Lập Vĩ mới cười rồi rời đi.

Lục Lập Hành đứng trước sân, nhìn qua phía trước.

Ánh trăng đã dâng lên.

Đêm ngày hè luôn có tiếng côn trùng kêu.

Nhưng mà, tiếng côn trùng kêu này lại không ồn ào chút nào, còn khiến cho người ta cảm thấy an tâm.

Lục Lập Hành nhắm mắt lại, nghe những âm thanh này. Trong lòng tràn đầy sự yên tĩnh. Đây là sự yên tĩnh mà kiếp trước hắn chưa từng được cảm nhận từ sau khi rời khỏi thôn Lục Gia.

Thật sự… là rất thư thái!

Cố Vãn Thanh đứng ở phía sau hắn không xa, đang nhìn hắn.

Hắn đứng ở nơi đó, giống như là đang nhớ lại chuyện gì. Cố Vãn Thanh không biết những ngày này, Lục Lập Hành rốt cuộc đã trải qua chuyện gì mới biến thành dáng vẻ như bây giờ. Nhưng nàng biết, Lục Lập Hành như này thật sự là quá mê người. Mê người đến mức nàng không nỡ rời mắt. Nàng cứ muốn nhìn hắn như vậy, nhìn lấy hắn đi từng bước một về phía huy hoàng.

Nhìn một chút, trong lòng Cố Vãn Thanh khẽ nhúc nhích. Nàng cũng không biết mình bị sao nữa. Nàng cứ như vậy mà tiến lên, duỗi hai tay ra, nhẹ nhàng ôm lấy hắn từ phía sau lưng.

Cảm nhận được thân thể của hắn cứng đờ, Cố Vãn Thanh cười rộ lên.

Thì ra, gia hỏa này cũng biết khẩn trương!

Mỗi lần đùa giỡn nàng đều không phải như thế.

Nghĩ tới đây, Cố Vãn Thanh quyết định đùa hắn một chút.

Sau đó, đầu nàng nhẹ khẽ tựa vào lưng Lục Lập Hành, cảm nhận được thân thể của Lục Lập Hành lại cứng đờ lần nữa. Cố Vãn Thanh hài lòng nở nụ cười.

Nàng cọ đầu ở phía sau lưng hắn, tìm một tư thế thoải mái nhất rồi nhắm mắt lại.

Thân hình của Lục Lập Hành thật ra rất gầy gò, nhưng mà ôm như vậy lại cảm thấy vô cùng thoải mái.

Thật giống như, tất cả sự không kiên nhẫn đều biến mất.

Cố Vãn Thanh đang ôm lấy hắn, bỗng nghe thấy bên trong giọng nói của Lục Lập Hành mang theo sự ẩn nhẫn:

"Vãn Thanh."

"Hả?" Cố Vãn Thanh nhẹ giọng nỉ non.

Cánh tay của nàng lại giật giật, ôm chặt hơn chút.

Lục Lập Hành hít sâu một hơi.

Lúc này trong sân cũng không có người, trời còn đen hơn. Ánh đèn lẻ tẻ trong thôn lẻ tẻ cũng cách rất xa. Ngoại trừ ánh trăng, có thể nói là đưa tay không thấy được năm ngón.

Hắn đứng ở bên cạnh sân, cách mặt đường khoảng một mét, làm thế nào cũng không dám động.

Cánh tay của cô gái nhỏ bên hông lại càng quấn càng chặt. Hắn cảm thấy thân thể của mình càng ngày càng gấp.

Sự tưởng niệm từ kiếp trước và cảm giác vui vẻ của kiếp này khiến cho hắn cảm thấy mình sắp hít thở không thông.

Lục Lập Hành nắm chặt nắm đấm, tự nói với mình rằng phải nhịn xuống. Cô nàng này chẳng những đang mang thai, cũng bởi vì thân thể không tốt mà luôn cần bồi dưỡng.

Giọng nói của hắn gần như là được truyền qua hàm răng nghiến chặt:

"Em đây là đang chơi đùa với lửa sao!"

"Hả?"

Cố Vãn Thanh mờ mịt ngẩng đầu lên từ trên lưng của hắn, vẻ mặt mê mang:

"Đùa với lửa là có ý gì?"

Sao nàng chưa từng nghe qua mấy từ này?

Lục Lập Hành lập tức cảm thấy hơi đau đầu. Thời đại này, hình như cách nói này còn chưa được lưu hành. Nhưng mà, nên giải thích với nàng như thế nào đây?

Thấy hắn không trả lời, Cố Vãn Thanh hỏi lần nữa:

"Lục Lập Hành."

"Lập Hành?"

"Tiểu Hành?"

Trong giọng nói của nàng mang theo nghịch ngợm, vui vẻ chơi đùa cùng Lục Lập Hành. Nhưng mà giọng nói này nghe vào trong tai của Lục Lập Hành lại thành độc dược trí mạng. Hắn vuốt vuốt mi tâm, hít sâu một hơi, để cho mình tỉnh táo lại.

Sau đó, vào lúc Cố Vãn Thanh còn không kịp phản ứng, nhanh chóng xoay người lại, kéo Cố Vãn Thanh vào trong ngực.

"A, Lục Lập Hành, anh làm gì thế?"

Lục Lập Hành chợt cúi đầu xuống, gương mặt cách nàng càng ngày càng gần.

Bên trong giọng nói của hắn chứa đầy sự mập mờ:

"Anh đang nói cho em biết đùa lửa là có ý gì?"

" y…" Cố Vãn Thanh lập tức mở to hai mắt.

Một loại dự cảm xấu lóe lên trong đầu. Nàng theo bản năng ôm lấy bụng của mình:

"Chuyện này…"

"Đừng lo lắng, sẽ không tổn thương đến bọn chúng đâu."

Chỉ là muốn hôn một chút mà thôi, ai bảo cô gái nhỏ này luôn luôn trêu chọc hắn.

Cố Vãn Thanh nhếch miệng, khẩn trương trừng mắt, không biết nên làm gì bây giờ.

Trong lòng Lục Lập Hành tràn đầy ý mừng. Tuy đã kết hôn rất lâu, nhưng Vãn Thanh đang mang thai.

Cho tới giờ phút này, hắn mới cảm nhận được cảm giác yêu đương.

Ngọt ngào.

Tim đập thình thịch.

Thì ra lại tuyệt vời như thế.

Hắn cười, tới gần nàng. Cố Vãn Thanh cuối cùng nhịn không được, nhắm mắt lại thật chặt.

Trời ạ!

Không thể nhìn!

Lục Lập Hành…

Phải làm sao bây giờ?

Nhưng vào lúc bờ môi nàng sắp đụng phải hắn, trong phòng đột nhiên truyền đến giọng nói sắp khóc của Lục Thiên Thiên:

"Hu hu, anh hai, 3 viết như thế nào? Em… Em không biết viết ~ "

"Thiên Thiên không thể làm bài tập!"

"Thiên Thiên sẽ bị mắng! ~ "

"Thiên Thiên không muốn bị mắng hu hu hu ~ "

Lục Lập Hành: ….

Khá lắm, Thiết Trụ không tới, Thiên Thiên lại bắt đầu!

Ai!

Nếu cứ tiếp tục như vậy, lúc nào mới có thế giới riêng của hai người đây!

Cố Vãn Thanh lúc này đã đẩy hắn ra. Nàng nhanh chóng chạy vào trong phòng:

"Em đi dạy Thiên Thiên."

Lục Lập Hành yên lặng nhìn về phía Cố Vãn Thanh, lại thở dài.

Nhưng vào lúc này, hắn cảm nhận được, lại có một ánh mắt dường như vẫn luôn nhìn mình.

Lục Lập Hành nhìn lại, phát hiện là Đại Hoàng nơi góc sân.

Nó đang dựng thẳng lỗ tai, trừng đôi mắt như chuông đồng mà nhìn hắn.

Lưỡi thì thè ra ngoài.

Miệng há ra thật to.

Thật giống như là đang cười nhạo hắng!

Vừa nhìn thấy hắn nhìn qua, Đại Hoàng còn lẩm bẩm kêu hai tiếng.

Ngay cả bên trong tiếng kêu đều là ý cười.

Lục Lập Hành: …

Hắn yên lặng đi về phía Đại Hoàng.

Sau đó ngồi xổm xuống, nhìn lấy nó rồi nói:

"Đại Hoàng à, chờ sau khi chúng ta đến thành phố, dẫn mày đến bệnh viện thú cưng triệt sản, thế nào?"

Đại Hoàng: ???

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment