Lục Kiến Quân về đến nhà, vợ Cao Văn Mẫn lập tức đi ra:
"Thế nào? Kiến Quân, đứa nhỏ Lập Hành nói thế nào? Có nhận đồ mình mang đến không?"
Lục Kiến Quân nhẹ gật đầu: "Nhận!"
Cao Văn Mẫn nhẹ nhàng thở ra: "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, vậy liền chứng minh, Lập Hành không có trách chúng ta. Đứa nhỏ này xem ra đúng như ông nói, không giống như trước!"
Lục Kiến Quân nói: "Ừm, đúng vậy, ai, Kiến Châu lúc này không ở nhà, nếu không chắc chắn là sẽ vui vẻ chết mất, chắc chắn sẽ chuyển cái ghế tới khoác lác với tôi."
"Ha ha, tôi cảm thấy cũng đúng. Kiến Châu trước kia, thích nhất là nói khoác về mấy đứa nhỏ nhà hắn. Từ khi Lập Hành làm nhiều chuyện như vậy, ai… Không biết hắn đã nói với người ta bao nhiêu lần trong nhiều năm như vậy nữa! Không nói chuyện này nữa, chuyện đại hội khen ngợi thì sao?"
"Chuyện này sợ là không làm được!"
" y… Tại sao?"
Lục Kiến Quân nói lại lời nói của Lục Lập Hành hôm nay.
Cao Văn Mẫn càng nghe càng cảm thấy chấn động:
"Tiểu… Tiểu Hành thật sự nói như vậy?"
"Ừm."
"Đứa nhỏ này, tính cách đúng là không tầm thường! Vậy phải làm sao bây giờ? Cũng không thể để mọi người hiểu lầm hắn nữa, hắn và nha đâu Vãn Thanh cũng quá khổ rồi."
"Tôi sẽ suy nghĩ cẩn thận chuyện này, phải nghĩ được một ý kiến hay mới được."
"Ý kiến gì?" Cao Văn Mẫn tò mò hỏi.
Lục Kiến Quân vẫy tay, ra hiệu nàng tới gần:
"Đến, tôi nói cho bà nghe…"
Lục Kiến Quân nói thầm ở bên tai Cao Văn Mẫn vài câu. Cao Văn Mẫn lập tức mở to hai mắt, ngạc nhiên nở nụ cười:
"Có thể, có thể, như này có thể!"
"Như này đúng là quá tốt! Tôi ngày mai sẽ làm!"
"Ừm!" Lục Kiến Quân gật đầu.
Tối hôm đó, tất cả mọi người đều ngủ vô cùng ngon.
Vừa rạng sáng ngày thứ hai.
Lục Lập Hành đã cùng anh em nhà họ Lục đi làm việc.
Cố Vãn Thanh và Đại Hoàng thì ở nhà chăm sóc Lục Thiên Thiên.
Lục Thiên Thiên ăn cơm xong, thì nằm sấp trên bàn chăm chú viết bài tập.
Viết một hồi, nhìn lại phía sau còn có rất nhiều ô nhỏ còn chưa viết xong. Lục Thiên Thiên ủy khuất cong miệng:
"Chị dâu hai."
"Ừm?"
Cố Vãn Thanh đang may giày nghe vậy thì ngẩng đầu, cười nhìn về phía nàng: "Thiên Thiên sao thế?"
"Thiên Thiên… Thiên Thiên chỉ là muốn hỏi một chút, sau này đều phải làm nhiều bài tập như vậy sao?"
Nói xong, nước mắt của nàng đều sắp chảy ra.
Trước kia, nàng tâm tâm niệm niệm muốn đi học. Nhưng bây giờ, mặc dù nàng cảm thấy rất vui khi được đến trường, nhưng mới đi học được một tuần mà tâm tình của Thiên Thiên đã bị tổn thương.
Sao lại nhiều bài tập như vậy chứ ~
Dáng vẻ này của nàng trực tiếp chọc cho Cố Vãn Thanh cười. Nàng nói: "Sau này có thể sẽ càng nhiều hơn."
"Hả? Hu hu hu ~ "
Lúc này, Lục Thiên Thiên thật sự khóc rồi.
Cố Vãn Thanh sờ lên đầu nhỏ của nàng, cười nói:
"Thiên Thiên không muốn làm bài tập sao?"
"Hu hu hu, không phải là có muốn hay không, làm bài tập mệt mỏi quá!"
Cố Vãn Thanh cười không ngừng: "Vậy… Thiên Thiên muốn làm gì?"
"Thiên Thiên muốn được chơi cùng cháu trai cháu gái."
"Thế nhưng, nếu như Thiên Thiên không học tập thật tốt thì cháu trai cháu gái sau này đều sẽ không muốn đến trường. Nói như vậy, bọn họ sẽ học cái xấu. Thiên Thiên muốn nhìn bọn họ học cái xấu sao?"
Nghe xong lời này, Lục Thiên Thiên điên cuồng lắc đầu:
"Không muốn, không muốn!"
"Vậy Thiên Thiên muốn học tập hay không?"
"Em…" Lục Thiên Thiên cắn bút, xoắn xuýt nhìn chằm chằm vào bụng của Cố Vãn Thanh.
Khóe mắt kìm nén nước mắt, cố gắng không để nước mắt rơi xuống.
Sau cùng, nàng dường như đưa ra một quyết định trọng đại, chăm chú gật đầu:
"Vậy thì… vì cháu trai và cháu gái, Thiên Thiên vẫn nên làm bài tập thì hơn! Thiên Thiên muốn chăm sóc cho cháu trai cháu gái đáng yêu."
"Ừm, Thiên Thiên cố lên!"
"Thiên Thiên cố lên!"
Lục Thiên Thiên nâng nắm tay nhỏ lên, rồi lại vùi đầu vào trong đống bài tập.
Trong góc, Đại Hoàng nhìn tình cảnh này, hiếm khi không ồn ào.
Nó an tĩnh nằm trên mặt đất, bồi tiếp các nàng.
…
Buổi sáng.
Trương Xuân Hòa và Lý Xuân Lan dậy từ sớm.
Sau chuyện buôn người kia, bọn họ luôn trái lo phải nghĩ.
Luôn đều cảm thấy, mình phải cảm ơn người Lục gia thật đàng hoàng.
Sau đó, bọn họ dắt Trương Tiểu Tiểu trở về nhà.
Sau khi đến nhà, Trương Xuân Hòa và Lý Xuân Lan lại cảm thấy khó xử.
"Lão Trương, anh nói xem Lục Lập Hành như này, còn thiếu cái gì đây?"
"Anh, anh cũng không biết, nếu như anh trực tiếp đưa tiền, hắn cũng chắc chắn sẽ không nhận!"
"Đúng vậy, vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?" Lý Xuân Lan có chút phiền muộn.
Nàng đã lục tung khắp nhà một lần, thế nhưng lại không tìm được vật gì tốt.
Đồ trong nhà cơ bản đều bị Trương Xuân Hòa cầm đến trường học.
Lý Xuân Lan có chút nhụt chí. Trương Xuân Hòa cũng chống cằm trầm tư.
"Hiệu trưởng Trương, Xuân Lan, các người có nhà không?"
Vào lúc hai người đang cảm thấy phiền muộn, chợt nghe cách đó không xa truyền đến một giọng nói.
Lý Xuân Lan ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Cao Văn Mẫn:
"Chị Văn Mẫn, sao chị lại tới đây?"
Cao Văn Mẫn nói:
"Ha ha, tôi tới là vì chuyện của Lục Lập Hành."
"Hắn thì sao?" Nghe thấy cái này, Lý Xuân Lan vội vàng hỏi.
Cao Văn Mẫn nói:
"Là như vậy, Kiến Quân muốn mở đại hội khen thưởng cho Lục Lập Hành, nhưng Tiểu Hành lại không muốn, các người cũng biết thanh danh của hắn mà…"
"Tôi và Kiến Quân vẫn cảm thấy không thể tiếp tục như thế được! Cho nên, tôi và hắn đã nghĩ ra biện pháp."
"Biện pháp gì?"
Cao Văn Mẫn vẫy tay, ra hiệu cho hai người tới gần.
Sau đó nói lại biện pháp của mình.
Lý Xuân Lan lập tức nở nụ cười: "Đây là ý kiến hay!"
"Cũng đúng, tôi cũng cảm thấy vô cùng tốt! Hay là, chúng ta bắt đầu luôn đi?"
"Được, không có vấn đề, vậy tôi đi phía Tây thôn, thuận tiện kêu thêm Xuân Hoa."
"Vậy tôi sẽ đi phía Bắc."
"Được được được, càng nhiều người càng tốt!"
Hai người vui vẻ chào tạm biệt nhau.
Mỗi người về nhà cầm lấy đồ rồi xuất phát.
Chờ đến phía Tây thôn, nhìn thấy đầu cầu bên kia ngồi đầy người.
Lý Xuân Lan và Lý Xuân Hoa lập tức nở nụ cười…
…
Lục Thiên Thiên làm bài tập một buổi sáng. Tới gần buổi trưa, nàng mệt ngủ thiếp đi.
Cố Vãn Thanh gọi nàng, ra hiệu cho nàng lên giường ngủ tiếp.
Tiểu gia hỏa mở đôi mắt mê mang ra, dụi dụi con mắt.
Nàng dắt Đại Hoàng, chậm rãi bò tới trên giường, lại ngủ thiếp đi.
Bởi vì không có đắp chăn, Đại Hoàng còn lẩm bẩm nhắc nhở nàng một hồi lâu,
nhưng đều vô dụng.
Tiểu gia hỏa đã ngủ say.
Đại Hoàng bất đắc dĩ, nó đành phải tự kéo chăn đắp cho Lục Thiên Thiên, lúc này mới hài lòng rời đi.
Ngoài cửa.
Cố Vãn Thanh trông thấy nó, cười hỏi:
"Thiên Thiên lại ngủ thiếp đi rồi sao?"
"Gâu ~ "
Không phải sao ~
Không khiến người ta bớt lo chút nào hết ~
"Đại Hoàng khổ cực rồi, giữa trưa cho Đại Hoàng ăn xương!"
"Gâu ~ "
Vẫn là nữ chủ nhân tốt!
Đại Hoàng yên lặng chảy nước miếng.
Một người một chó nhàm chán nói chuyện.
Cố Vãn Thanh bỗng nhiên trông thấy, Vương Lệ Quyên đi tới.
"Vãn Thanh, Vãn Thanh!"
"Sao trong nhà của em lại yên tĩnh như vậy!"
"Đi đi đi, đi đầu cầu phía Tây xem đi!"
Cố Vãn Thanh có chút mờ mịt: "Sao thế?”
------
Dịch: MBMH Translate