Vương Lệ Quyên nói: "Đi xem một chút liền biết!"
"Thế nhưng…" Cố Vãn Thanh nhìn về phía gian phòng một chút.
"Thiên Thiên đang ở nhà, tôi phải trông Thiên Thiên."
"Chuyện này… hay là đánh thức Thiên Thiên dậy rồi mang nàng đi luôn?"
Vẻ mặt của Cố Vãn Thanh có chút khó khăn. Thiên Thiên mới ngủ không được bao lâu, nàng muốn cho nàng ngủ thêm một lát.
Vương Lệ Quyên: "Ai nha, cô không thể đi thật sự là đáng tiếc. Cô không biết đâu Vãn Thanh, hiện tại ở đầu cầu phía Tây đang nói về Lục Lập Hành nhà cô đó!"
"Ừm? Nói gì hắn rồi? Không phải là các nàng lại hiểu lầm Lục Lập Hành cái gì đó rồi chứ? Tôi… chờ Thiên Thiên tỉnh thì tôi sẽ đi giải thích rõ ràng." Cố Vãn Thanh có chút nóng nảy.
Trước kia, nàng luôn luôn không muốn đến phía Tây thôn. Nơi đó là căn cứ của đám phụ nữ thôn Lục Gia.
Lúc nhàn rỗi, tất cả mọi người sẽ cầm sợi len hoặc là giày đệm đến đầu cầu, vừa phơi nắng vừa nói chuyện phiếm.
Đề tài có thể từ bên trong thôn Lục Gia cho tới bên ngoài thôn Lục Gia.
Nhà ai đã xảy ra chuyện gì đều không thoát khỏi miệng của các nàng.
Hơn nữa, tốc độ truyền bá lại cực nhanh.
Lục Lập Hành trước kia làm chuyện gì xấu, các nàng cũng đều có thể nói trong vài ngày. Mỗi lần nhìn thấy nàng, các nàng đều sẽ than thở. Nhưng khi đó, lời các nàng nói đều là thật. Cố Vãn Thanh cũng không có cách nào phản bác.
Nhưng bây giờ không giống, Lục Lập Hành đã thay đổi. Nàng không cho phép các nàng ở chửi bới hắn.
Vương Lệ Quyên nghe thấy lời này thì nở nụ cười:
"Nào có? Các nàng đều đang khen Lục Lập Hành nhà cô đó!"
"Hả?"
Cố Vãn Thanh có chút mờ mịt: "Khen cái gì?"
Vương Lệ Quyên giữ tay nàng lại: "Vãn Thanh à, Lục Lập Hành đã cứu con gái của hiệu trưởng Trương, còn hỗ trợ bắt giữ bọn buôn người, có đúng hay không?"
Cố Vãn Thanh gật đầu.
Vương Lệ Quyên cười to nói: "Các nàng đang nói chuyện này đó, khắp nơi đều đang lan truyền, còn là Lý Xuân Lan và Lý Xuân Hoa tự mình nói nữa!"
"Cô cũng biết Lý Xuân Lan đúng không? Là vợ của hiệu trưởng Trương. Nàng vì giữ hình tượng mà nhiều năm như vậy chưa từng tụ tập nói chuyện đất trời với đám phụ nữ trong thôn lần nào! Vô cùng thanh cao."
"Nhưng bây giờ, nàng lại ngồi ở nơi đó khen không dứt miệng, nói nếu như không phải có Lục Lập Hành nhà cô thì Tiểu Tiểu đã không còn nữa."
"Còn có Lý Xuân Hoa cũng ở đó, đúng rồi, tôi nghe nói phía Bắc thôn, Cao Văn Mẫn cũng đang nói về chuyện này, chính là vợ của trưởng thôn."
Cố Vãn Thanh ngẩn người. Nàng có chút không dám tin mà hỏi: "Vậy các nàng… có tin không?"
Vương Lệ Quyên nói: "Mới đầu các nàng còn không tin, nhưng mà sau đó, có người đứng ra nói, Lục Lập Hành nhà cô từng cứu toàn bộ người trên xe buýt nhỏ!"
"Còn có mấy người đi ra làm chứng nữa, nói các nàng lúc ấy đều ở trên xe!"
"À đúng rồi, vợ của tài xế Triệu cũng nơi đó, nàng còn kể lại mọi chuyện một cách sinh động như thật, nói đều là tài xế Triệu nói lại với nàng."
"Sau đó vợ của lão nhị Hoàng gia cũng ở đó. Nàng nói Lục Lập Hành còn cứu chị dâu cả của nàng. Nếu không phải có Lục Lập Hành thì chị dâu cả của nàng đã không còn nữa rồi."
"Hiện tại, phần lớn mọi người đều tin rồi, ha ha ha!"
"Vãn Thanh, Lục Lập Hành nhà các người sắp nổi tiếng rồi!"
"Cô sau này không cần lo lắng khi đi ra ngoài nữa, nhớ thường xuyên đến đầu cầu chơi một chút. Cô không biết đâu, đám phụ nữ kia hiện tại đều vô cùng hâm mộ cô đó!"
"Các nàng đều nói, lấy chồng phải lấy người như Lục Lập Hành!"
Cố Vãn Thanh nghe thấy lời này thì tràn đầy kích động:
"Vậy thì… nói cách khác, mọi người sau này sẽ không hiểu lầm Lục Lập Hành nữa rồi đúng không?"
Vương Lệ Quyên nói: "Chuyện này thì tôi không nói trước được, nhưng mà phần lớn mọi người đều sẽ không!"
"Quá tốt rồi, quá tốt rồi!"
Những ngày này, Lục Lập Hành luôn bị người khác hiểu lầm. Cố Vãn Thanh vẫn còn đang suy tư phải làm sao để giải quyết chuyện này đây. Hiện tại tốt rồi. Chờ Lục Lập Hành trở về, chắc là sẽ rất vui vẻ?
"Ha ha, xem cô vui vẻ kìa, Lục Lập Hành đâu? Lại đi trên núi rồi sao?"
"Ừm."
"Đức Khôn nhà chúng tôi cũng đi, hiện tại xem ra, Đức Khôn nhà chúng tôi đã quyết định đúng, nên tin tưởng Lục Lập Hành. Vãn Thanh, sau này có gì cần giúp đỡ thì nhớ đến tìm tôi. Tôi nhất định sẽ giúp đỡ một hai!"
"Ừm, được."
"Vậy tôi đi về trước đây, Diễm Diễm đang làm bài tập ở nhà, bảo Thiên Thiên nếu rảnh rỗi thì qua nhà chúng tôi chơi."
"Được."
Trong lúc nói chuyện, bên trong giọng nói của Cố Vãn Thanh đều mang sự cao hứng.
Trước khi đi, Vương Lệ Quyên lại nhắc nhở:
"Vãn Thanh à, cô nhớ coi trọng Lục Lập Hành một chút. Tôi thấy trên mặt của mấy cô gái kia khi nghe chuyện đều tràn đầy cảnh xuân, đến lúc đó coi chừng bị cướp Lục Lập Hành đó!"
Mặt Cố Vãn Thanh đỏ lên: "Không… sẽ không."
Lục Lập Hành đối với nàng rất tốt. Mấy ngày nay, nàng đều cảm nhận được.
"Ha ha ha, cũng đúng, cô xinh đẹp như vậy, người bình thường sao có thể đoạt được. Nhưng mà phụ nữ mà, vẫn phải để tâm nhiều. Nếu không đến lúc thật sự bị cướp đi thì bản thân sẽ phải khóc đó."
Sau khi Vương Lệ Quyên đi, Cố Vãn Thanh rơi vào trầm tư.
Thật sự sẽ có người tới đoạt Lục Lập Hành sao?
Chắc là… Không thể nào?
Nàng đang có hai tiểu bảo bối trong bụng.
Thế nhưng, nếu như lời chị Lệ Quyên nói là sự thật thì phải làm sao bây giờ?
Cố Vãn Thanh vẫn còn có chút lo lắng.
Nàng cắn răng, đứng dậy tiến vào nhà bếp. Hôm nay, nhất định phải làm cho Lục Lập Hành chút đồ ăn ngon.
Sau này, nàng cũng phải đối xử với Lục Lập Hành tốt hơn một chút mới được!
…
Lục Lập Hành hái đầy một rổ nấm gan bò rồi trở về nhà.
Vừa tới trong sân, hắn đã ngửi thấy một mùi thơm.
"Vãn Thanh, em đang nấu món ngon gì đó?"
Lục Lập Hành để rổ xuống, muốn vào nhà cầm khăn mặt lau mồ hôi, thì thấy Cố Vãn Thanh nhô đầu ra từ trong phòng bếp:
"Lập Hành, anh trở về rồi sao?"
Trên mặt của nàng mang theo tươi cười, giống như là rất vui vẻ.
"Anh chờ một chút, em đi lấy khăn mặt cho anh!"
Nàng nói xong liền nhanh chóng quay người vào, vắt khô khăn mặt dính nước rồi lại nhanh chóng đi ra ngoài, đưa cho Lục Lập Hành:
"Cho anh, lau mồ hôi đi."
Lục Lập Hành có chút thụ sủng nhược kinh. Hắn luôn cảm thấy Cố Vãn Thanh hôm nay có chút kỳ quái. Nhưng, hắn nói không ra kỳ quái chỗ nào.
Hắn tiếp nhận khăn mặt, chăm chú xoa xoa.
Lúc đang muốn đi giặt khăn mặt, đã thấy Cố Vãn Thanh nhanh chóng nhận khăn mặt từ trong tay của hắn.
"Để em làm cho, anh đi nghỉ ngơi một chút."
Lục Lập Hành vừa muốn nói gì đó, khăn mặt trong tay đã không thấy tăm hơi.
Hắn đi vào cửa phòng bếp, nhìn Cố Vãn Thanh đang bận rộn. Nàng dường như cũng không định giải thích cái gì.
Sau khi giặt sạch khăn, nàng lại đưa cho Lục Lập Hành:
"Được rồi, lại lau thêm lần nữa đi."
Lục Lập Hành nhìn nàng một chút, trong lòng hơi nghi hoặc:
"Vãn Thanh, em sao thế?"
"Không, không sao cả, chỉ là muốn giúp đỡ anh một chút." Nàng nói rất nghiêm túc, khiến cho Lục Lập Hành không đành lòng từ chối.
"Ừm , được, cám ơn vợ nhiều."
"Không cần cám ơn."
Chờ sau khi hắn lau xong hoàn toàn, Cố Vãn Thanh lại cầm khăn đi giặt rồi treo trên kệ rửa tay.
"Anh ngồi xuống nghỉ một lát, cơm xong ngay đây, hôm nay, em nấu cho anh rất nhiều thịt.”
Nàng nói xong thì lại bắt đầu bận rộn. Lục Lập Hành ở một bên nhìn mà cảm thấy mờ mịt. Cô gái nhỏ hôm nay, có cái gì đó không đúng...
------
Dịch: MBMH Translate