Lục Lập Hành cũng không có vạch trần nàng. Hắn muốn nhìn một chút, cô gái nhỏ này dự định làm gì.
Mùi thịt đánh thức Lục Thiên Thiên. Nàng xoa con mắt mông lung, vò đầu tóc rối bời, đi ra ngoài.
Trông thấy Lục Lập Hành, nàng lập tức cười ngọt ngào:
"Anh hai, anh trở về rồi~ "
"Ừm, về rồi!"
"Vậy anh hai kiểm tra bài tập của Thiên Thiên một chút đi, Thiên Thiên buổi sáng đã viết rất nhiều!"
Lục Thiên Thiên nói xong, liền chạy đi cầm quyển bài tập của mình.
Thật ra, lúc sáng Cố Vãn Thanh đã kiểm tra qua bài tập của nàng. Nhưng mà Tiểu Thiên Thiên có tâm tư của mình. Nàng cũng muốn để anh hai khen mình.
Anh hai khen sẽ rất vui vẻ ~
Đại Hoàng đoán được tâm tư nhỏ của nàng. Nó yên lặng trợn trắng mắt.
Lục Lập Hành lúc này đang lấy nấm gan bò từ trong giỏ ra, nói:
"Anh hai cắt đống nấm gan bò này ra đã, chờ làm xong sẽ kiểm tra."
Hắn vừa dứt lời, đã nghe Cố Vãn Thanh trong phòng bếp nói:
"Anh cứ để đó, lát nữa em cắt cho, anh nghỉ một lát, đi kiểm tra cho Thiên Thiên đi!"
Lục Lập Hành cuối cùng cũng không nhịn được nữa. Cô nàng này, sao giống như là đang lấy lòng mình vậy?
Hắn nghi ngờ nhìn về phía nàng: "Vãn Thanh, sao thế? Em có phải là có chuyện gì hay không?"
Cố Vãn Thanh nhanh chóng lắc đầu.
"Không, không có…. Em chỉ là muốn vận động nhiều một chút."
Lục Lập Hành quét mắt một vòng, không có phát hiện manh mối gì.
Sau đó, hắn nhìn về phía Lục Thiên Thiên, nhỏ giọng hỏi: "Thiên Thiên, hôm nay có người nào tới nhà chúng ta không?"
Lục Thiên Thiên mê mẩn trừng mắt rồi lắc đầu: "Không biết, Thiên Thiên ngủ thiếp đi ~ "
"A…" Lục Lập Hành chống cằm, trầm tư một lát, hắn lớn tiếng nói:
"Vãn Thanh, nếu như muốn vận động thì buổi chiều chúng ta lên trên thôn đi dạo một chút đi?"
"A? Thế nhưng buổi chiều anh không phải cần lên núi sao?"
"Không đi, anh mấy ngày nay đã hái được rất nhiều. Mấy người chú Lưu và Vương đại ca cũng hái không ít. Anh cảm thấy sắp đủ rồi, muốn lên trên thôn đi dạo một chút, cũng nên mua thêm chút hủ tiếu và mấy thứ linh tinh nữa."
Hắn quyết định sẽ mang Cố Vãn Thanh đi dạo vài vòng.
Kiếp trước, hắn nghe nói nếu như mang thai mà ở mãi trong nhà thì sẽ xuất hiện tình trạng uất ức. Cũng không tốt cho đứa nhỏ.
Là hắn sơ sót, mấy ngày nay vì bận những chuyện khác mà quên mất chuyện này.
"Vậy, vậy được rồi!" Cố Vãn Thanh gật gật đầu.
Dù sao, sau này cứ theo Lục Lập Hành là được rồi.
Nàng lấy một bát thịt lớn từ trong nồi ra.
Cố Vãn Thanh mang sang nhà bếp. Thấy Lục Lập Hành đang nhìn nàng, nàng lại cười nói:
“Lập Hành, em, em có phải là quá lãng phí rồi hay không?"
Nếu như bị Lục Lập Hành chê thì phải làm sao bây giờ?
Lục Lập Hành lắc đầu: "Không có, anh thích ăn thịt."
"Ừm, vậy thì ăn cơm đi? Cơm chín rồi, anh chờ một chút, em bưng ra cho anh."
Lục Lập Hành hơi sững sờ. Hắn không có quấy rầy Cố Vãn Thanh mà nhìn nàng bận bịu mang đồ ăn lên. Hắn gọi Lục Thiên Thiên, rồi đi đến bên cạnh bàn ăn.
Hắn hoàn toàn không phát hiện ra Đại Hoàng trông thấy thịt, đã chảy nước miếng và chạy tới…
Lúc ăn cơm , Cố Vãn Thanh gắp một miếng thịt lớn rồi bỏ vào trong bát cho Lục Lập Hành:
"Lập Hành, anh ăn nhiều một chút."
"Ừm." Lục Lập Hành gật gật đầu.
Bữa cơm này, hắn vừa ăn vừa nhìn Cố Vãn Thanh. Hắn luôn cảm thấy, nàng hình như đột nhiên đặc biệt để ý chính mình. Hơn nữa, nàng còn đang cố gắng phối hợp với mình. Nàng trở nên nhạy cảm như vậy từ lúc nào thế?
Nghĩ tới đây, Lục Lập Hành càng quyết tâm buổi chiều phải mang theo nàng ra ngoài đi dạo.
Ăn cơm xong, Cố Vãn Thanh lại khăng khăng đi rửa bát.
Lục Lập Hành mãnh liệt yêu cầu để mình cắt nấm gan bò, Cố Vãn Thanh mới không tranh giành với hắn nữa.
Chờ sau khi tất cả kết thúc, bọn họ nghỉ ngơi trong chốc lát.
Sau đó, hai người mang theo Lục Thiên Thiên và Đại Hoàng đi ra ngoài.
Trên đường đi, Cố Vãn Thanh vẫn luôn bày ra dáng vẻ tâm sự nặng nề. Lục Lập Hành có chút mờ mịt. Đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Lúc hắn còn nghĩ ngợi, thì thấy một đám phụ nữ cầm rổ đi tới từ phía trước.
Trông thấy Lục Lập Hành, các nàng nhanh chóng đi tới:
"Nha, đây không phải là Lục Lập Hành sao?"
Lục Lập Hành gật gật đầu: "Là tôi."
"Ha ha, Lục Lập Hành, chúng tôi buổi sáng đã được nghe về sự tích của cậu!"
"Cậu đúng là lợi hại, làm được nhiều việc tốt như vậy, thế mà còn không muốn lưu danh, quá tuyệt vời!"
"Không may là cậu kết hôn sớm, nếu không tôi đã gả con gái của mình cho cậu rồi."
"Đi đi đi, nói cái gì đó? Vãn Thanh còn ở đây kìa!"
"Ha ha ha, Vãn Thanh, chúng tôi chỉ là đùa giỡn thôi, cô chớ để ý. Cô đúng là gả cho đúng người!"
"Sau này nhớ trông kỹ Lục Lập Hành đó, Vãn Thanh! Ha ha ha…"
Cố Vãn Thanh lúng túng cười cười không nói chuyện, chỉ là vẻ mặt có chút câu nệ. Quả nhiên giống như Vương Lệ Quyên nói, Lục Lập Hành đã thành bánh trái thơm ngon rồi!
Trong lòng của nàng vừa vui vẻ lại vừa mê mang, không nói rõ được tâm tình.
Lục Lập Hành đã nhìn tất cả mọi chuyện ở trong mắt.
Hắn tò mò hỏi: "Sao các người lại biết được những chuyện này vậy?"
"Ha ha, Lý Xuân Lan nói đó!"
"Tôi là nghe dì Cao nói!"
"Lục Lập Hành, nghe nói cậu còn bán khoai lang nữa, bán hết chưa? Tôi cũng muốn mua một chút?"
"Tôi cũng muốn, tôi cũng muốn, trước đó tôi đều không mua được!"
Mọi người tranh nhau nói chuyện.
Lục Lập Hành đành phải đi vòng qua đám người:
"Được, được! Được, không thành vấn đề."
"Ngày mai đến nhà chúng tôi mua là được!"
"Tối về tôi sẽ đi đào khoai lang."
Cố Vãn Thanh đã lôi kéo Lục Thiên Thiên lui ra phía sau đám người. Đại Hoàng cũng ở một bên yên lặng bồi các nàng. Lục Thiên Thiên gãi đầu một cái, có chút kỳ quái mà nói:
"Sao bọn họ… đều thích anh hai như vậy rồi?"
Vậy anh hai có phải là sẽ không còn là anh hai duy nhất của bọn họ nữa rồi hay không? Lục Thiên Thiên có chút mờ mịt.
Cố Vãn Thanh cũng thấp đầu với vẻ mất mát.
Không biết người đã rời đi từ lúc nào, nhưng nàng vẫn ngẩn người tại chỗ. Lục Lập Hành liếc thấy nàng như vậy.
Lúc này, hắn cuối cùng hiểu được Cố Vãn Thanh đang nghĩ gì.
Hóa ra cô nàng này đang ghen!
Xem ra, đây chính là biện pháp tốt mà Lục Kiến Quân nghĩ ra được?
Để đám phụ nữ kia lan truyền tin tức của hắn, đúng là cách truyền bá nhanh nhất, cũng là biện pháp khiến người ta dễ tiếp nhận nhất.
Hắn cười, đi tới bên người Cố Vãn Thanh, nhẹ nhàng gõ đầu của nàng:
"Nghĩ gì thế?"
Cố Vãn Thanh nhanh chóng ngẩng đầu, cười khan nói:
"Không có… Không có gì."
Lục Lập Hành không nói chuyện. Hắn đi ra phía trước, vào lúc Cố Vãn Thanh còn không kịp phản ứng, hắn ôn nhu dắt tay của nàng:
"Đi thôi, chậm một chút, lát nữa mấy người anh cả sẽ trở lại."
Một cái tay khác thì dắt Lục Thiên Thiên.
Lục Lập Hành xoay người rời đi. Cố Vãn Thanh mờ mịt cúi đầu, nhìn về phía bàn tay đang nắm của bọn họ.
Chuyện này giống như… Là lần đầu tiên Lục Lập Hành dắt tay mình đi dạo thì phải?
Tay của hắn rất lớn, cũng thật ấm áp. Cứ nắm như vậy, bỗng nhiên mang đến cho nàng một loại cảm giác thật. Cố Vãn Thanh không tự chủ được mà đi theo.
Đại Hoàng ở bên cạnh bọn họ.
Lúc đầu, nó còn muốn sủa mấy tiếng vui vẻ nhưng thấy tình cảnh này, nó lại cúi đầu xuống.
Nó đột nhiên cảm giác được, mình không nên phá hỏng bầu không khí tốt đẹp này.
Đại Hoàng lại cúi đầu, hiếm thấy an tĩnh mà nhìn bọn hăọ.
Lục Thiên Thiên nhận ra nó không cùng tiến lên thì xoay đầu lại, hô:
"Đại Hoàng, còn chờ cái gì nữa, mau đi thôi, nếu không lát nữa sẽ lạc mất đó ~ "
------
Dịch: MBMH Translate