"Gâu gâu ~ " Đại Hoàng kêu to hai tiếng rồi nhanh chóng đuổi theo.
Cố Vãn Thanh yên lặng đi theo phía sau Lục Lập Hành, đầu cảm thấy ông ông.
Chỉ chốc lát sau, lại có người đi qua. Cố Vãn Thanh theo bản năng muốn thu tay lại. Nhưng mà Lục Lập Hành lại tăng sức, gắt gao giữ nàng lại. Các cô gái trông thấy tình cảnh này thì đều nở nụ cười.
"Lục Lập Hành? Đang đưa vợ đi dạo phố sao?"
"Đúng vậy, đại nương!"
"Ha ha, xem đôi vợ chồng trẻ các người ân ái kìa, trước đó các nàng luôn nói cậu làm được rất nhiều chuyện tốt. Tôi đang nghĩ không biết các nàng nói thật hay giả nữa, hiện tại tôi đã tin tưởng rồi!"
Đám phụ nữ bên cạnh cũng hỏi:
"Tại sao?"
"Bởi vì người đàn ông biết thương vợ sẽ không quá kém cỏi, các người không thấy sao? Mấy người đàn ông tốt trong thôn chúng ta có ai mà không thương vợ chứ!"
"Thì ra là thế, ha ha, đại nương, lần sau có thể nói lại lời này với tên chết bầm nhà tôi được không. Hắn đối với tôi thật sự không tốt chút nào!"
"Được được, không thành vấn đề, nếu như hắn lại đối với cô không tốt thì cứ đá hắn đi rồi tìm một người khác. Tôi sẽ giới thiệu cho cô!"
Mấy người vừa cười nói vừa rời đi.
Còn có người quay đầu, lộ ra vẻ mặt hâm mộ.
Cố Vãn Thanh nghe các nàng nói chuyện thì trong lòng cảm thấy đắc ý.
Lúc này, nàng cuối cùng biết Lục Lập Hành tại sao lại nắm tay nàng. Nếu như vậy, người khác sẽ không nói đùa với hắn nữa.
Hắn đang tuyên thệ chủ quyền!
Tuy không nói một câu nào, cũng không có giải thích gì, nhưng trong lòng của nàng lại rất là đắc ý.
Cố Vãn Thanh vẫn luôn không động đây, bỗng nhiên đưa tay ra. Nàng cười, đan xen ngón tay của mình vào tay của Lục Lập Hành.
Mười ngón tay đen xen.
"Đi thôi."
Lục Lập Hành gật gật đầu, nở nụ cười:
"Ừm, đi thôi!"
Buổi chiều hôm đó, bọn họ đi dạo ở trên thôn một vòng, rất nhiều người đều nhìn thấy bọn họ. Phần lớn mọi người đều trông thấy bọn họ rất hòa thuận.
Tuy nhiên, còn có một phần nhỏ người, không biết chuyện của Lục Lập Hành, vẫn không có hảo cảm gì đối với hắn cả. Nhưng thấy hắn nắm tay Cố Vãn Thanh, trên mặt cũng lộ ra nụ cười.
"Tiểu Lục và vợ ân ái như thế sao?"
"Ha ha, không tệ, từ từ sẽ đến, cuộc sống chắc chắn sẽ rất tốt."
Mỗi lần nghe vậy, Lục Lập Hành luôn luôn cười đáp lại bọn họ. Mà Cố Vãn Thanh cứ nhìn hắn như vậy, không thể dời mắt.
Mua xong gạo và thịt heo, bọn họ lại mua một chút đồ dinh dưỡng.
Lục Lập Hành xin ông chủ một cái túi lớn rồi bỏ tất cả mọi thứ vào, sau đó dùng một tay nhấc túi. Cái tay còn lại thì cầm tay Cố Vãn Thanh.
Cố Vãn Thanh nhìn dáng vẻ của hắn, có chút đau lòng:
"Thật ra, anh không cần…"
"Không có việc gì, anh xách được." Lục Lập Hành không khỏi giải thích và giữ nàng lại.
Cố Vãn Thanh bất đắc dĩ, đành phải mặc cho hắn lôi kéo.
Ra khỏi cửa lại gặp Lý Xuân Lan và Lý Xuân Hoa.
Trông thấy bọn họ, hai người cười không ngậm mồm vào được:
"Vãn Thanh, đừng đi, cô chờ chút!"
Lý Xuân Lan nói xong liền xoay người đi vào cửa hàng nhỏ, lại mua cho bọn họ rất nhiều đồ dùng trẻ em:
"Tôi vẫn luôn nghĩ nên mua gì cho các người mới tốt, nhìn thấy cô mới nhớ tới!"
"Tới đây, cô còn chưa sinh, cũng không hiểu rõ mấy thứ cần thiết cho trẻ nhỏ."
"Những thứ này bọn nhỏ sẽ cần đến trong tương lai, cứ cầm về trước."
"Chờ mấy ngày nay nữa tôi nghĩ ra sẽ lại mua thêm cho các người!"
Cố Vãn Thanh thấy thế thì có chút xoắn xuýt: "Nhưng mà…"
"Đừng nhưng nhị gì hết, nếu không phải nhờ Lục Lập Hành thì tôi hiện tại đã không thể đứng nói chuyện vui vẻ ở đây rồi!"
"Vãn Thanh, đây chính là ân cứu mạng, lớn hơn trời."
"Nhận đi, cô không nhận thì tôi sẽ mãi băn khoăn."
Cố Vãn Thanh ngẩng đầu nhìn liếc Lục Lập Hành một chút. Thấy Lục Lập Hành gật gật đầu, nàng mới đưa tay tiếp nhận đò của Xuân Lan đưa tới:
"Cám ơn."
"Không cần, không cần, tôi thấy cô hình như đã mang thai được ba tháng rồi thì phải... Chờ lúc sinh thì tôi sẽ đến giúp đỡ, tôi có kinh nghiệm!"
"Ừm." Cố Vãn Thanh nghe vậy thì không khỏi cảm động.
Bởi vì Lục Lập Hành mà cuộc sống của nàng hình như đang xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất. Mà những biến hóa này luôn luôn khiến cho người ta mừng rỡ.
Lý Xuân Lan lại nhìn về phía Lục Thiên Thiên. Nhóc con đang trừng to mắt, nhìn loạn khắp nơi!
Lý Xuân Lan giống như là biến ảo thuật, móc ra năm cái kẹo que từ trong túi.
"Thiên Thiên, nhìn xem, đây là cái gì?"
Ánh mắt Lục Thiên Thiên sáng rực lên:
"Oa, kẹo que thật đẹp!"
Kẹo que mà Lý Xuân Lan mua là kẹo bảy màu.
Nhìn rất đẹp.
"Ha ha, biết là cháu sẽ thích mà, Tiểu Tiểu nhà dì cũng thích cái này, cho cháu."
Lục Thiên Thiên cắn cắn ngón tay, nàng lắc đầu: "Cô giáo nói, không thể tùy tiện cầm đồ của người khác."
Lý Xuân Lan cười nói: "Dì không phải là người khác, dì là mẹ của Tiểu Tiểu."
"Thế nhưng…"
Lục Thiên Thiên nghĩ một lúc, vẫn là ngẩng đầu nhìn về phía Lục Lập Hành.
Thiên Thiên rốt cuộc có thể cầm cái kẹo này hay không đây?
Lục Lập Hành cười sờ lên đầu của nàng:
"Thiên Thiên, em đã làm một việc tốt, những này là thưởng cho em, cầm lấy đi.”
Lục Thiên Thiên nghe xong thì con mắt lập tức phát sáng:
"Ừm vâng, cám ơn dì."
"Ha ha ha, thật ngoan!"
Sau khi Lý Xuân Lan đưa kẹo cho nàng, lại nhìn thấy về phía Đại Hoàng bên cạnh.
Nàng lập tức giật mình: "Ai nha, tôi quên mua quà cho Đại Hoàng rồi, tôi… tôi sẽ đi mua cho nó ngay."
Lý Xuân Lan nói xong liền muốn quay người, đi vào trong tiệm.
Lục Lập Hành gọi nàng lại: "Không cần mua cho Đại Hoàng đau."
"Không được, Đại Hoàng lần này đã giúp đại ân, nếu không phải vì những con chó kia nghe theo mệnh lệnh của nó thì nói không chừng chúng ta đã không đánh lại con chó dữ kia rồi! Tôi mua cho nó một cân xương."
Lục Lập Hành bất đắc dĩ, đành phải chờ tại chỗ.
Đại Hoàng nghe thấy những lời này thì vui vẻ chạy quanh mấy người.
Có xương rồi~
Đây chính là 1 cân đó ~
Cẩu gia sắp phát tài ~
Đại Hoàng dùng một chân giẫm lên chân Lục Lập Hành. Hơn nữa, đó còn là ngón cái.
Mặc dù Đại Hoàng không nặng, nhưng mà giẫm vào ngón chân, cũng khiến người ta vô cùng đau.
Lục Lập Hành hít một hơi lạnh.
Đại Hoàng ý thức được mình sắp gặp rắc rối. Nó nhanh chóng kêu to rồi đi đến bên cạnh Cố Vãn Thanh, trốn ra phía sau Cố Vãn Thanh một chút.
Nó còn ủy khuất lẩm bẩm.
Cố Vãn Thanh lập tức sờ lên đầu Đại Hoàng, rồi ra hiệu với Lục Lập Hành:
"Được rồi, anh đừng chấp nhặt với Đại Hoàng."
Lục Lập Hành chỉ cảm thấy buồn cười: "Được."
Bên hông, Đại Hoàng nhô đầu ra từ bên người Cố Vãn Thanh, lắc lắc cái đuôi với Lục Lập Hành.
Hắc hắc ~
Xem đi ~
Cẩu gia có chỗ dựa ~
Lục Lập Hành nhịn một chút, không nói chuyện.
Chỉ chốc lát sau, Lý Xuân Lan đã trở lại.
Nàng cầm hai cân xương rồi đưa cho Cố Vãn Thanh:
"Dây, Vãn Thanh, cầm về cho Đại Hoàng ăn."
"Ừm, cảm ơn."
"Ha ha, đừng khách sáo, đừng khách sáo, các người mau đi về nghỉ đi. Tôi và Xuân Hoa còn phải làm việc nữa!"
Dù sao, thôn núi này còn rất lớn. Dùng thời gian một ngày sẽ không thể khiến cho nhiều người biết Lục Lập Hành tốt được. Các nàng còn phải cố gắng hơn.
"Được."
Mấy người chào tạm biệt xong.
Lục Lập Hành nắm tay Cố Vãn Thanh, tiếp tục đi lên phía trước.
Bởi vì có xương, Đại Hoàng vui vẻ cùng Lục Thiên Thiên nhảy tới nhảy lui.
Thỉnh thoảng, nó còn lui lại, kêu hai tiếng với Cố Vãn Thanh.
Gia hỏa này vì muốn tránh Cố Vãn Thanh mà lại giẫm lên chân Lục Lập Hành lần nữa.
Lục Lập Hành: …
Hắn yên lặng nhìn Đại Hoàng đang muốn chạy đi. Hắn gần như là nghiến răng nói ra:
"Đại Hoàng, mày không phải bị thương ở chân sao? Tốt lắm, không cần đống xương này nữa đúng không?"
Đại Hoàng đang định chạy thì nghe thấy lời này. Nó lập tức dựng thẳng lỗ tai.
Sau đó, chân sau của nó đạp về phía sau, bắt đầu khập khiễng bước đi.
Lục Lập Hành: …
"Đại Hoàng, là chân này sao?"
Đại Hoàng lập tức đổi thành chân trái trước Nó tiếp tục khập khiễng, tiến lên với vẻ tội nghiệp.
Lục Lập Hành: …
------
Dịch: MBMH Translate