Thời gian thoáng một cái đã qua, đảo mắt đã đến thứ 5.
Nấm gan bò ở nhà Lục Lập Hành đã hơn 20 kg.
Hai người Vương Thiết Trụ và Lưu Phú Nhân mỗi người lấy ra 5 kg.
Lục Lập Hành thanh toán cho bọn họ.
Sau đó lại tính toán tỉ mỉ.
Bên phía Vương Đức Khôn có bốn người, lượng nấm gan bò này đại khái đã đủ.
Cộng với số tiền bán khoai lang mấy ngày nay, cho dù trừ đi phần hoa hồng của Vương Thiết Trụ và Lưu Phú Nhân thì học phí của Lập Chính đã gom góp gần đủ rồi.
Chờ đến thứ hai, cũng nên đưa cho Lập Chính đi học.
Cho nên, một ngày này, hắn không có lên núi. Hắn vốn muốn đi bán khoai lang cùng Lục Lập Chính và Lục Lập Vĩ nhưng bị mấy người từ chối. Bọn họ nói bọn họ có thể tự lo, để Lục Lập Hành nghỉ ngơi thật tốt.
Lục Lập Hành cẩn thận suy nghĩ.
Trọng sinh nhiều ngày như vậy, mình vẫn luôn làm việc liên tục không nghỉ suốt ngày đêm, chạy khắp nơi, còn chưa từng nghiêm túc ở cùng Cố Vãn Thanh.
Sau đó, hắn đã đồng ý.
Hắn rảnh rỗi, Đại Hoàng cũng sẽ rảnh rỗi theo.
Tuần lễ này, bởi vì Lục Thiên Thiên đã quen thuộc với trường học, nàng cũng không khóc nữa, mỗi ngày đều tìm các bạn chơi mà không tìm Đại Hoàng nữa.
Đại Hoàng cũng không theo nàng đến trường học nữa. Nó nhàm chán nằm trong sân.
Cố Vãn Thanh vốn đang phơi nắng trong sân, trông thấy Đại Hoàng ngáp thì nàng cũng ngáp theo. Sau đó, nước mắt cũng chảy ra theo.
Cố Vãn Thanh đang muốn lau nước mắt thì thấy Lục Lập Hành đi tới.
Hắn vươn tay, hắn cẩn thận lau giúp Cố Vãn Thanh, khiến cho Cố Vãn Thanh có chút ngượng ngùng:
"Chuyện này, em…"
"Vậy thì đi ngủ đi, anh sẽ ở nhà, trông coi em."
Nghe thấy lời này, trong lòng Cố Vãn Thanh cảm thấy ngọt ngào.
"Ừm, vậy em đi ngủ đây."
"Được."
Lục Lập Hành theo Cố Vãn Thanh trở về phòng, sửa soạn chăn mền cho nàng rồi mới ra ngoài.
Hắn ngồi trong sân chốc lát.
Lục Lập Hành mở cẩm nang tin tức mà mấy ngày nay chưa mở ra.
Một lát sau, một tin tức được truyền vào trong đầu:
"Độc Giác Lĩnh gần thôn Lục Gia, có một đống quýt lớn, bởi vì khí hậu mà quýt ở đâu đều vô cùng chua và khó nuốt. Chủ nhân của rừng quýt- Lục Tiểu Phi, bởi vậy mà thiếu nợ vô số, táng gia bại sản, nhiều năm chưa về! Vợ cũng ly hôn với hắn và rời khỏi thôn Lục Gia. Lục Tiểu Phi bởi vậy mà sầu não uất ức, vào ngày mùng 3 tháng 10, tự sát ở bên trong rừng quýt."
"Chú thích: Nước linh trì có thể thay đổi môi trường sinh trưởng của cây quýt."
Lục Tiểu Phi?
Đây không phải là con trai của chú Kiến Quốc sao? Mấy ngày trước, Lục Kiến Quân còn nhắc tới hắn. Hình như là lập nghiệp ở bên ngoài, nói gì mà không thành công thì sẽ không trở lại. Đậu Đậu nhà họ bây giờ đã ba tuổi, hắn hình như đã hơn một năm không có về nhà.
Người này!
Trồng một rừng quýt?
Lục Lập Hành sờ cằm.
Với khí hậu nơi này của bọn họ đúng là không thích hợp cho quýt sinh trưởng. Nếu như muốn trồng quýt thì phải dùng lều lớn. Nhưng ở niên đại này, rất nhiều người đều không biết chuyện này.
Đây chính là nguyên nhân Cố Vãn Thanh muốn ăn quýt, nhưng hắn vẫn không mua được. Nhưng mà, tại sao Lục Tiểu Phi lại muốn trồng quýt?
Lục Lập Hành sờ cằm, rơi vào trầm tư.
…
Lúc này, trong nhà Lục Kiến Quốc.
Đậu Đậu giống như ngày thường, đang chơi đùa vui vẻ với Vượng Tài. Lục Kiến Quốc thì ở một bên quan sát.
Chỉ chốc lát sau, bên trong bếp lò truyền đến một tiếng tra hỏi:
"Kiến Quốc, Kiến Quốc, ông còn có tiền không? Đi mua chút muối."
Đây là vợ của Lục Kiến Quốc, Lô Thục Phân.
Lục Kiến Quốc vội vàng nói: "Bà chờ một chút, tôi xem một chút."
Lục Kiến Quốc trở về phòng, lấy một cái túi cũ nát ra.
Hắn lật một hồi, cuối cùng lại ném cái túi trở lại chỗ cũ.
"Trong nhà không còn tiền, tôi đi tìm anh cả mượn một chút."
Tại thời đại này, muối ăn một mao hai một cân. Nhưng mà con trai con dâu đều không ở nhà, cặp vợ chồng già phải tự mình chăm sóc cháu trai.
Lục Kiến Quốc thỉnh thoảng sẽ đi làm việc vặt để kiếm tiền, những số tiền kia đều tiêu vào trên người cháu trai Đậu Đậu.
Một tháng này, hắn không có thu nhập gì. Túi tiền của hắn, thế mà đã rỗng.
Lô Thục Phân "Bành" một tiếng, ném cái nồi vào phía trên bếp lò.
"Nghiệp chướng, hôm nay là ngày gì thế không biết, cũng không biết Tiểu Phi và Tiểu Mẫn lúc nào mới trở về. Ai…"
Trịnh Hoa Mẫn là vợ của Lục Tiểu Phi, con dâu của bọn họ.
Lục Kiến Quốc cũng thở dài một hơi, ra hiệu cho Đậu Đậu tự chơi.
Sau đó, hắn đến nhà Lục Kiến Quân.
Cao Văn Mẫn cũng đang nấu cơm trong nhà.
Lục Kiến Quốc gõ cửa một cái: "Chị dâu cả."
"Ai? Sao thế? Kiến Quốc, ăn cơm chưa? Chị lại lấy cho chú một nắm mì nhá."
Lục Kiến Quốc có chút xấu hổ.
Hắn lắc đầu: "Không cần, Thục Phân đang nấu cơm rồi. Anh cả có ở nhà không?"
Mấy chuyện như vay tiền, hắn vẫn cảm thấy nên tìm anh cả thì tốt hơn.
"À, anh cả của chú đi thị trấn rồi, nói là có việc gấp, buổi chiều mới có thể trở về! Chú tìm anh cả có chuyện gì sao?"
"Cũng…cũng không có việc gì, sao anh cả lại lên thị trấn làm gì? Đường còn chưa sửa xong mà?"
"Còn không phải là vì chuyện của Lục Lập Hành? Anh cả của chú ngồi không yên, nhất định muốn đi xin cho hắn chút ban thưởng. Hắn đi bộ đi, đừng lo lắng, thân thể của hắn rất tốt!"
"À." Lục Kiến Quốc gật gật đầu, vẻ mặt lại có chút uể oải: "Các người nói mấy chuyện của Lục Lập Hành là thật hay giả vậy?"
Mấy ngày nay, Lục Kiến Quốc cũng nghe mấy tin đồn được lan truyền ở trong thôn. Ngay cả chính hắn cũng hơi nghi hoặc một chút.
Lục Lập Hành thật sự đã thay đổi tốt như vậy sao?
Vậy Vương Đức Khôn đi theo hắn, chắc là có thể kiếm được tiền?
Lục Kiến Quốc vốn còn muốn đi hỏi một chút.
Trong nhà hiện tại rất thiếu tiền.
Thế nhưng, hắn vẫn không thể hạ thấp mặt mũi của mình. Dù sao, mình cũng là trưởng bối.
"Đương nhiên là thật rồi, anh cả chú tận mắt nhìn thấy đó, chú còn không tin sao? Kiến Quân à, tầm mắt nên thoáng một chút, đứa nhỏ lớn rồi luôn sẽ thay đổi."
"Ừm, chuyện là, chị dâu cả à, trong nhà có muối không?"
Lục Kiến Quốc nghĩ một hồi, vẫn không thể nào nói ra chuyện mượn tiền.
Những năm này, Lục Kiến Quốc đã hỏi mượn anh cả không ít tiền. Hắn thực sự có chút xấu hổ.
"A a, có, chờ một chút!" Cao Văn Mẫn gật đầu.
Nàng nhanh chóng lấy ra một cái túi rồi bỏ nửa túi muối vào, sau đó đưa cho Lục Kiến Quốc, nói:
"Cho, Thục Phân cần dùng gấp đúng không? Chú nhanh chóng mang về đi!"
"Ừm, được, cảm ơn chị dâu." Lục Kiến Quốc nói cám ơn rồi nhanh chóng về nhà.
Lô Thục Phân nhận cái túi, vừa bỏ muối vừa nói:
"Kiến Quốc, chúng ta cũng nên nghĩ một chút biện pháp kiếm tiền đi, Tiểu Phi còn thiếu nợ không ít đó."
"Ừm, tôi biết." Lục Kiến Quốc gật đầu, vẻ mặt lại có chút uể oải.
Lúc này, Lô Thục Phân bỗng nhiên kinh hô một tiếng.
"A!"
Lục Kiến Quốc nhanh chóng đi tới: "Sao thế sao thế? Bỏng tay sao?"
"Không phải, ông nhìn này, trong túi muối này…"
Lô Thục Phân đưa túi muối trong tay cho Lục Kiến Quốc xem.
Những đống muối là một cuộn tiền, vừa rồi bị muối ăn phủ lên, hắn căn bản không nhìn thấy.
"Đây là…"
Lục Kiến Quốc nhanh chóng mở ra đếm.
Tổng cộng là bốn tệ.
Tay hắn run run, đặt tiền lên bếp lò:
"Đây là chị dâu cả cố ý nhét vào!"
Lô Thục Phân thở dài, gật đầu nói:
"Mấy ngày gần đây, chị dâu cả đã mua cho Đậu Đậu rất nhiều thứ."
"Kiến Quốc, chúng ta thiếu chị dâu rất nhiều."
"Ừm!" Lục Kiến Quốc gật gật đầu.
Cuối cùng, hắn giống như là hạ quyết tâm, nói:
"Cơm nước xong xuôi, tôi sẽ đi tìm Lục Lập Hành."
------
Dịch: MBMH Translate