Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 120 - Chương 120 - Dù Mập Cũng Là Anh Nuôi Béo

Chương 120 - Dù Mập Cũng Là Anh Nuôi Béo
Chương 120 - Dù Mập Cũng Là Anh Nuôi Béo

Giữa trưa, Lục Lập Hành nấu một bàn đồ ăn lớn.

Hắn hấp một lồng bánh bao, nấu cháo.

Mặc dù lúa mì được người nông dân trông không được trắng và mềm. Bánh bao cũng không được đẹp cho lắm. Nhưng mà ngửi mùi thôi đã rất muốn ăn.

Bắt đầu ăn vào lại càng thấy ngon.

Bánh bao vừa ra nồi, Lục Lập Hành đã chảy nước miếng.

Đây là thứ mà hắn chưa từng ăn từ sau khi rời khỏi nhà vào kiếp trước.

Cố Vãn Thanh cũng mở to cặp mắt mông lung.

Trông thấy cái bánh bao kia, nàng cũng nở nụ cười:

"Thơm quá."

"Ha ha, đến, ăn nhiều một chút, các bảo bảo mới có thể lớn nhanh được."

Lục Lập Hành chọn cái bánh bao to nhất trong nồi rồi đưa cho Cố Vãn Thanh.

Cố Vãn Thanh bị chọc cho phát cười: "Bọn chúng còn nhỏ như vậy, không cần ăn nhiều như vậy đâu! Em sẽ mập mất."

Nàng mới không còn chưa sinh em bé, đã khiến bản thân mình biến thành một người mập mạp.

"Không có việc gì, em béo một chút mới đẹp!"

"Phốc phốc ~ Lục Lập Hành, anh học mấy lời dỗ ngon dỗ ngọt này từ chỗ nào thế?"

Những ngày này, hắn đã nói không ít lời kiểu này.

"Đâu có dỗ ngon dỗ ngọt gì, đây đều là lời thật lòng, cho dù mập cũng là anh nuôi cho béo, nói ra cũng rất tự hào."

"Ha ha, không thèm nghe anh nói nữa, ăn cơm đi!"

Cố Vãn Thanh cảm thấy hắn càng nói càng khoa trương. Lại nghe tiếp, mặt nàng sẽ nóng mất, vẫn tranh thủ thời gian ăn cơm đi.

"Ừm, ăn cơm thôi."

Lục Lập Hành cũng không tiếp tục đùa nàng nữa, chỉ là lại gắp cho nàng một đũa thịt lớn.

Hắn đang suy nghĩ nên xử lý chuyện của Lục Tiểu Phi như thế nào đây.

Đại Hoàng bên cạnh trông thấy đũa thịt kia thì trợn cả mắt lên.

Từ khi bưng đồ ăn lên, nó đã vừa nhìn vừa chảy nước miếng.

Bên chân của nó là một cái thau cơm. Đó là bát ăn cơm của riêng nó.

Lúc này, Đại Hoàng đang dùng chân khêu khêu bát cơm, cố gắng thu hút sự chú ý của Lục Lập Hành và Cố Vãn Thanh.

Thế nhưng, Lục Lập Hành làm bộ như không nghe thấy.

Cố Vãn Thanh bị dỗ ngon dỗ ngọt nên cũng không nghe thấy.

Đại Hoàng ừng ực một hồi lâu, đều không ai để ý tới nó. Nó yên lặng cúi đầu, uy khuất lẩm bẩm.

Hết con bê~

Hai người này chỉ biết diễn trò ân ái ~

Cẩu gia thất sủng rồi~

Phải làm sao đây ~

Lúc nó đang nghĩ ngợi, chợt thấy một đũa thịt lớn tiến vào trong bát của nó.

Đại Hoàng khiếp sợ ngẩng đầu, thì thấy Lục Lập Hành làm như không có chuyện gì xảy ra, nói:

"Ừm, vừa mới rơi xuống bàn."

Cố Vãn Thanh bên cạnh cười phá lên:

"Rơi trên bàn chỗ nào? Rõ ràng là anh muốn cho Đại Hoàng. Lập Hành, sao anh lại tức giận với Đại Hoàng thế?"

"Không, ai bảo gia hỏa này không có ánh mắt."

Lục Lập Hành trợn mắt nhìn Đại Hoàng một chút.

Chó này gần đây sắp thành tinh rồi.

Đại Hoàng giả bộ như không nghe thấy.

Cúi đầu nghiêm túc ăn cơm!

Cố Vãn Thanh nhìn dáng vẻ của một người một chó, vô cùng vui vẻ.

Cuộc sống hài hòa này, nếu là đặt trước kia, nàng dù có nghĩ cũng không dám nghĩ.

Không nghĩ tới nó lại được thực hiện nhanh như vậy.

Nàng thật sự vui vẻ.

Nhìn nàng cười, Lục Lập Hành cũng yên lặng nở nụ cười.

Hắn lại tốt tính gắp cho Đại Hoàng nửa cái bánh bao lớn.

Dù sao, sau này còn phải nhờ Đại Hoàng cõng nồi cho mình nữa, cũng không thể quá ngược đãi nó được.

Ăn cơm xong, Cố Vãn Thanh khăng khăng muốn dọn bát đũa.

Lục Lập Hành cản đều cản không được. Hắn đành phải mặc cho nàng làm.

Lúc mấy người Vương Đức Khôn đến, đúng lúc trông thấy tình cảnh này.

Bốn anh em vui vẻ mang theo nấm gan bò, vừa đi vừa cười:

"Ha ha, Lệ Quyên nói các người vô cùng, chúng tôi còn không tin đâu, hiện tại xem ra là thật rồi!"

"Tiểu Hành, cậu bây giờ đúng là rất được nha! Không tệ không tệ! Có phong phạm của chúng tôi năm đó! Năm đó tôi cùng chung đụng với vợ mình như vậy!"

"A? Không đúng thì phải? Đại ca, em nhớ anh năm đó là bị chị dâu cuồng ngược mà?"

"Ha ha ha, đều như nhau, đều như nhau, cũng là một loại phương thức để biểu đạt yêu thương!"

Lục Lập Hành bị mấy người nói đùa như vậy cũng có chút xấu hổ.

Dù sao, hắn vẫn luôn muốn theo đuổi cuộc sống như vậy.

Thực hiện được rồi, đương nhiên là phải hưởng thụ thật tốt.

Việc nặng cả đời, không thể lưu lại tiếc nuối.

"Các anh Vương nói đùa rồi."

"Ha ha, không nói chuyện này nữa kẻo lát nữa Vãn Thanh sẽ không dám gặp chúng ta mất. Tới tới tới, Tiểu Hành, chỗ chúng tôi có hơn 20 kg nấm gan bò. Cậu xem một chút muốn bao nhiêu, chọn phần tốt một chút, phần còn lại chúng tôi sẽ cầm về ăn dần."

"Tôi xem một chút." Lục Lập Hành nhận lấy cái túi của mấy người.

Nấm gan bò nếu như không được phơi khô thì chỉ cần qua hai ba ngày sẽ hỏng hết toàn bộ.

Có một số trường hợp dù đã phơi nhưng bởi vì bị ẩm nên cũng bị mốc.

Nhưng mà nấm gan bò mà Vương Đức Khôn đưa tới lại vô cùng tốt, trắng trắng, không có bất kỳ dấu vết ẩm mốc nào.

Lục Lập Hành nhìn về phía bọn họ với vẻ mặt tò mò. Ngay cả chính hắn cũng không làm tinh tế được như vậy. Dù sao, có một số lúc, hắn không cẩn thận để lửa tắt khiến cho nấm bị ẩm.

Vương Đức Khôn thấy hắn nghi hoặc, cho là hắn cảm thấy không hài lòng, vội vàng nói:

"Sao thế Tiểu Hành? Chúng tôi đã chọn kỹ ở nhà trước rồi, đã lựa tất cả những thứ không tốt ra. Nếu như cậu cảm thấy vẫn còn không được, chúng tôi lại lựa thêm một lượt."

"Không cần, không cần, tôi chỉ là cảm thấy, những thứ này quá tốt rồi!"

Lục Lập Hành nhanh chóng khoát tay: "Mấy vị, tôi muốn hết toàn bộ, không cần chọn lựa làm gì!"

"Thế nhưng, chúng tôi đã gộp lại với nhau, tổng cộng có hơn 20 cân đó…"

"Không sao cả, còn lại tôi sẽ giữ lại nấu canh, cho Vãn Thanh bồi bổ thân thể."

Bọn họ dụng tâm như thế, không thể để cho bọn họ làm không công được.

Hơn nữa, cũng không nhiều hơn bao nhiêu cả.

"Vậy được rồi, Tiểu Hành, cậu cân cân đi, chớ miễn cưỡng."

"Ừm." Lục Lập Hành gật gật đầu.

Sau khi hắn lấy cân ra thì lần lượt cân cho bốn người.

Ba người Vương Đức Lực, Vương Đức Hưng, Vương Đức Dương mỗi người 5.5 kg.

Mà Vương Đức Khôn thì hơn 6.5 kg.

Lục Lập Hành lần lượt thanh toán cho bọn họ.

Bốn người cầm tiền, đứng ở trong sân, có chút hoảng hốt.

Đối với những người lên núi kiếm ăn như bọn họ mà nói, kiếm ít tiền cũng kaf chuyện không dễ dàng.

Nửa tháng kiếm được gần 20 tệ, một năm cũng không có mấy cơ hội như vậy.

Huống hồ, trong nhà còn có con nhỏ vừa khai giảng, đang là lúc cần tiền.

Bốn người có chút kích động:

"Tiểu Hành, rất cảm ơn!"

"Lần sau có việc gì thì nhớ đến tìm chúng tôi!"

"Chúng tôi không có gì khác nhưng thể lực thì không thiếu!"

"Ừm, được, các anh Vương yên tâm, nhất định nghĩ đến các người." Lục Lập Hành gật đầu.

Có mấy người đáng tin vẫn là có trợ giúp đối với mình.

Lúc Lục Kiến Quốc đến thì nhìn thấy một màn như thấy.

Hắn xoắn xuýt nhìn mấy người:

"Các người… Đức Khôn, Lục Lập Hành, các cháu đây là kết thúc rồi sao?"

"Đúng vậy!" Vương Đức Khôn gật đầu.

Hắn thuận thế lắc lắc số tiền trong tay ở trước mặt Lục Kiến Quốc:

"Trước đó, cháu đã nói với chú rồi, theo Lục Lập Hành sẽ không sai được, chú lại không tin! Chú nhìn đi, đây là tiền mà chúng cháu kiếm được."

Lục Kiến Quốc nhìn mà có chút choáng váng. Hắn vốn muốn đến xem có thể giúp một tay hay không.

Hiện tại xem ra, cũng không cần mình nữa.

Lục Kiến Quốc có chút uể oải.

Nhưng mà chuyện mình làm trước đó thật sự là quá…

Hắn cũng không tiện yêu cầu Lục Lập Hành sau này có việc nhớ tìm mình giống như Vương Đức Khôn. Lục Kiến Quốc đành phải gượng cười:

"Vậy… Vậy chúc mừng mọi người, chú còn có chuyện. Chú, chú đi trước…"

Nói xong, hắn quay người muốn đi.

Lúc này, Lục Lập Hành kêu hắn lại:

"Chú Kiến Quốc, anh Phi đã trở về chưa?”

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment