Lục Kiến Quốc hơi sững sờ.
Mấy người Vương Đức Khôn nhanh chóng kéo Lục Lập Hành lại, ra hiệu cho Lục Lập Hành đừng nói nữa.
Lục Tiểu Phi đã hơn một năm rồi không có về nhà. Lục Kiến Quốc luôn không nhắc tới chuyện này với người nào. Lúc nói chuyện trời đất ngẫu nhiên nhắc tới, hắn sẽ còn tức giận.
Lục Kiến Quốc cũng là người tính khí không tốt, hơn nữa, trước đó còn chướng mắt Lục Lập Hành như vậy. Bọn họ sợ Lục Lập Hành sẽ ăn thiệt thòi.
Nào biết được, Lục Kiến Quốc chỉ lúng túng cười rồi cúi đầu nói: "Vẫn, vẫn chưa trở về."
Lục Lập Hành nhíu mày.
Vẫn chưa trở lại?
Vậy thì tạm thời không cần lo lắng hắn đi tự sát nữa?
"À, chú Kiến Quốc, nếu như anh Phi trở về, chú có thể cho cháu biết một tiếng không?"
Lục Kiến Quốc sững sờ lần nữa: "Cháu tìm hắn làm gì?"
Lục Tiểu Phi và Lục Lập Hành hình như vẫn luôn không hợp!
Lục Tiểu Phi từ nhỏ đến lớn đã là một người có tính tình nóng nảy, lại vô cùng bướng bỉnh. Chỉ tiếc, hắn không được thông minh như Lục Lập Chính.
Thành tích học tập rất khó đi lên, phương diện kiếm tiền cũng ăn thiệt thòi nhiều lần. Nhưng chuyện này không ảnh hưởng chút nào. Trong mắt hắn, loại công tử bột như Lục Lập Hành trước đó không khác gì là một phế vật vậy.
Hắn khinh thường làm bạn với loại người này. Bọn họ cũng rất ít khi chơi đùa cùng nhau. Mà trước đây Lục Lập Hành cũng bởi vì Lục Tiểu Phi dễ tức giận nên thường xuyên đi gây chuyện để trêu đùa hắn. Mỗi lần đều trêu cho Lục Tiểu Phi tức gần chết. Do đó, Lục Tiểu Phi càng ghét Lục Lập Hành hơn. Hai người gần như là không có giao tiếp gì.
Lục Lập Hành sao lại hỏi về Lục Tiểu Phi?
"Có chút việc, cháu nghe nói anh Phi trồng một rừng quýt…"
Hắn còn chưa dứt lời, đã thấy Lục Kiến Quốc thay đổi sắc mặt, dường như là xấu hổ, lại như là quẫn bách.
Còn mấy người Vương Đức Khôn lại có chút mơ hồ:
"Rừng quýt? Chỗ chúng ta có thể mọc được quýt sao? Tiểu Phi cũng đã ra ngoài làm việc rồi, rừng quýt từ đâu tới?"
Lục Kiến Quốc cuối cùng cũng lên tiếng:
"Đúng, đúng vậy, không có!"
Lục Lập Hành hơi sững sờ.
Chẳng lẽ, người trong thôn cũng không biết chuyện này?
Xem ra là Lục Kiến Quốc và Lục Tiểu Phi đã cố gắng giấu diếm.
Lục Lập Hành cũng không nhiều lời nữa. Hắn cảm thấy mình nên nói chuyện riêng với Lục Kiến Quốc.
Mạng người quan trọng, không thể nói đùa.
"À, không có thì thôi, cháu chúng chỉ là nghe nói. Chú Kiến Quốc, chú tới tìm cháu là có chuyện gì sao?"
Vừa rồi lúc Lục Kiến Quốc đến, hắn liền phát hiện dáng vẻ muốn nói lại thôi của Lục Kiến Quốc.
Thế nhưng, hắn còn chưa nói gì lại muốn đi, Lục Lập Hành cảm thấy hết sức kỳ quái.
"Chú…"
Lục Kiến Quốc vừa muốn nói chuyện, cách đó không xa bỗng nhiên truyền đến một tiếng cười vui vẻ:
"Tiểu Hành, Tiểu Hành, khoai lang lại bán hết rồi!"
"Thôn kia vẫn còn có rất nhiều người muốn mua. Đúng rồi, người thôn Vương gia bên cạnh thấy thế cũng muốn mua!"
"Khoai nhà Thiết Trụ cũng bán gần hết rồi, còn lại trong ruộng nhà chú Lưu nữa!"
"Tiểu Hành, anh cảm giác khoai lang của chúng ta có chút không đủ, chờ đường thông còn có thể đi lên thị trấn bán một đợt!"
"Hay là chúng ta lại thu mua thêm chút khoai lang?"
Người nói chuyện là Lục Lập Chính. Hắn mấy ngày nay đều bán khoai lang, vô cùng vui vẻ. Trước kia, hắn chưa bao giờ cảm thấy, kiếm tiền lại dễ dàng như vậy.
Nói chuyện đều có sức hơn, cả ngày đều vui vẻ.
Bọn họ đã bán khoai lang được bốn ngày. Trừ ngày đầu tiên không chuẩn bị gì, bán được 40 tệ ra thì ba ngày còn lại, mỗi ngày đều gấp bội.
Một ngày 80 tệ.
Mặc dù hơi mệt mỏi nhưng lại rất vui vẻ!
Ngay cả người bình thường không thích nói chuyện như Lục Lập Chính, cũng là ý cười đầy mặt.
Mấy ngày này, Chu Ngọc Hà luôn cảm thấy vui vẻ, da thịt đều đã khá hơn nhiều. Cả người tươi cười rạng rỡ.
Trông thấy trong sân nhiều người như vậy, Lục Lập Vĩ hơi sững sờ, dừng câu chuyện lại:
"Ồ, mấy anh Vương, chú Kiến Quốc, các người đều ở đây sao? Thật sự xin lỗi, vừa rồi không có chú ý tới."
Anh em nhà họ Vương khoát tay áo:
"Không có chuyện gì, không có chuyện gì, các người lại bán hết khoai lang rồi sao?"
"Đúng vậy, nhưng mà vẫn chưa đủ đây. Chúng tôi đang suy nghĩ về việc thu mua thêm một chút khoai lang, ai? Tiểu Hành, em còn chất dinh dưỡng kĩ nữa không? Hay là, chúng ta cũng thu mua khoai lang của mấy anh Vương luôn đi?"
Lục Lập Hành nở nụ cười: "Ừm, có, cũng không phải là không thể được, chỉ là phải xem mấy anh Vương nghĩ thế nào."
Mấy anh em Vương gia nghe thấy lời này thì hai mặt nhìn nhau.
"Có ý tứ gì?"
Lục Kiến Quốc đang chuẩn bị rời đi, lúc này cũng dừng bước. Hắn muốn xích lại gần để nghe, nhưng lại ngại. Hắn chỉ có thể đứng ở xa xa, nghe Lục Lập Vĩ giải thích.
"Là như vậy, khoai lang nhà chúng tôi đã bán hết từ sớm, hiện tại đang bán khoai lang nhà Thiết Trụ và chú Lưu!"
"Tiểu Hành nhà chúng tôi thông minh, nghiên cứu ra một loại chất dinh dưỡng rất tốt, dùng chất dinh dưỡng này tưới cho khoai lang thì khoai lang sẽ sinh trưởng vô cùng tốt!"
"Khoai lang nhà Thiết Trụ không phải cũng không được lớn sao? Chúng tôi đã thương lượng với bọn họ, chúng tôi cung cấp chất dinh dưỡng, trồng trọt khoai lang giúp bọn họ! Sau đó mang đi bán!"
"Tiền kiếm được sẽ trừ đi tiền nhân công và các loại chi tiêu, sau đó sẽ chia cho bọn họ một nửa."
"Mấy ngày nay, chúng tôi đã bán được 280 tệ!"
"Như vậy chia ra, thì mỗi nhà bọn họ sẽ được chia mấy chục tệ!"
Anh em nhà họ Vương lập tức chấn kinh!
"Mấy chục tệ?"
Lục Lập Vĩ gật đầu: "Ừm, đúng, nhưng mà mấy chục tệ này cũng không phải là cho không, đều cần làm việc. Thiết Trụ và chú Lưu mỗi ngày đều làm việc với chúng tôi. Vương đại nương nhà Thiết Trụ cũng thường xuyên đến giúp đỡ. Nhưng mà bằng cách này, bọn họ đã có thể ăn được thịt và cơm. Điều kiện cuộc sống đã tăng lên rất nhiều!"
"Các anh Vương, các người đều là người mà Tiểu Hành tin cậy, thế nào? Có hứng thú gia nhập hay không?"
Nghe xong lời này, Vương Đức Khôn lập tức kích động: "Chúng tôi…Chúng tôi cũng có thể sao?"
Lục Lập Vĩ nhìn về phía Lục Lập Hành. Mặc dù hắn là người đề nghị những chuyện này. nhưng quyền quyết định cuối cùng vẫn nằm trong tay Lục Lập Hành.
Lục Lập Hành gật gật đầu: "Đương nhiên là có thể, nếu đã bán tốt như vậy thì chúng ta có thể hợp sức để biến nó trở nên lớn mạnh hơn!"
"Nếu như thật sự muốn đến chợ trên thị trấn để bán thì người một nhà chúng tôi chắc chắn không thể nào lo hết được, nhân lực cũng không đủ."
"Nếu như các người đồng ý thì sẽ có đãi ngộ giống như Thiết Trụ và chú Lưu."
"Chúng ta sẽ chia đều tiền lời." Lục Lập Hành đã tính toán qua.
Nếu cứ như vậy, mình chỉ cần cung cấp nước linh trì sẽ có thể lấy được một nửa số tiền, có lời.
Hơn nữa, nước linh trì còn là lấy mãi không hết, dùng mãi không cạn.
Anh em nhà họ Vương lập tức sôi trào.
"Được, chúng tôi đồng ý!"
"Ruộng nhà chúng tôi còn có rất nhiều khoai lang, năm nay tôi trồng nhiều hơn một chút."
"Tiểu Hành, cậu nói chúng tôi làm gì thì chúng tôi sẽ làm cái đó, toàn bộ đều nghe cậu."
"Ừm." Lục Lập Hành gật đầu.
"Vậy lát nữa tôi sẽ làm một bản hiệp nghị để mọi người ký tên, nếu đã muốn làm thì cũng nên chính thức một chút."
"Được, không thành vấn đề!"
Anh em nhà họ Vương đều vui vẻ.
Đi theo Lục Lập Hành, đúng là không tồi.
Lục Kiến Quốc thấy bọn họ nói chuyện vui vẻ. Hắn đứng ở bên cạnh trong chốc lát, yên lặng thở dài, chuẩn bị rời đi.
Tuy hắn cũng rất động lòng, nhưng hắn trước đó đối xử với Lục Lập Hành kém như vậy. Chuyện tốt như vậy, sao có thể đến lượt hắn được chứ?
Lục Kiến Quốc có chút uể oải, quay người chuẩn bị rời đi.
Lúc này, hắn nghe thấy Lục Lập Hành nói:
"Chú Kiến Quốc, hay là, chú cũng gia nhập với bọn cháu đi?”
------
Dịch: MBMH Translate