Trước đó, lúc nghe hệ thống thông báo tin tức, Lục Lập Hành đã suy nghĩ.
Mắc nợ một đống, vậy trong hơn một năm này Lục Kiến Quốc đã sống như nào?
Sau khi hắn đi vào trong sân, hình như luôn có lời muốn nói, nhưng lại nói không nên lời. Lúc hắn nhìn chằm chằm vào nấm gan bò thì Lục Lập Vĩ trở về. Hắn cũng cảm thấy hứng thú đối với khoai lang.
Lục Lập Hành suy đoán, hắn đại khái là không có tiền.
Lục Lập Hành trước đó đã suy nghĩ về mấy chuyện liên quan tới bán khoai lang. Nếu như quả thật có nhu cầu lớn và người trong thôn không có thành kiến về hắn thì việc thu mua tất cả số khoai lang trong thôn để bán cũng không phải là không được.
Như này còn có thể mang theo người cả thôn cùng nhau làm giàu.
Kiếp trước, sau khi hắn đi. Người trong thôn đều đối với người nhà hắn vô cùng tốt, thỉnh thoảng sẽ vươn tay tương trợ đôi chút. Lục Lập Hành đều rất cảm kích bọn họ.
Mặc dù nhu cầu bây giờ còn không có lớn như vậy. Nhưng thêm một nhà Lục Kiến Quốc cũng không có gì.
Đường cũng sắp thông rồi, Lục Lập Hành có lòng tin, số khoai lang này nhất định có thể bán ra.
Lục Kiến Quốc nghe thấy lời này thì cả người ngẩn ngơ.
Hắn mới chỉ hơn 50 tuổi, nhưng râu mép của hắn đã có chút trắng. Trên gương mặt già nua tràn đầy nếp nhăn. Hắn thận trọng đi lại gần mấy người, có chút không dám tin mà hỏi:
"Thật... Thật sao? Chú cũng có thể sao?"
"Ừm, có thể." Lục Lập Hành nói ra đáp án khẳng định.
Lục Kiến Quốc không thể tin được mà nhìn sang bên cạnh một chút. Vương Đức Khôn vỗ vai của hắn:
"Lão Lục, còn chờ cái gì nữa? Tiểu Hành đang nói chuyện với anh đó!"
"Nhanh đồng ý đi, nếu không thì hắn sẽ không muốn số khoai lang kia nữa đâu?"
Lục Kiến Quốc nhanh chóng thời gian gật gật đầu: "Được được được, chú chú, chú đồng đồng ý."
"Ừm, được, vậy thì lát nữa cùng ký tên vào hiệp nghị với mấy anh Vương luôn đi."
"Được, được, được, được, được, được, được, được, được!"
Hắn liên tiếp nói chín chữ "Được".
Lục Kiến Quốc hơi khom người, bỗng nhiên nở nụ cười.
Hắn cười một tiếng, trên mặt liền lộ ra nếp nhăn.
"Cha cháu đúng là sinh được một đứa con trai tốt."
"Mạnh hơn chú nhiều, trước kia chú còn cười nhạo hắn..."
"Là lỗi của chú, Tiểu Phi nhà chú... Ai."
Lục Lập Hành khoát tay một cái, nói: "Anh Phi cũng rất lợi hại."
"Nào lợi hại? Hắn luôn bướng bỉnh, tính khí giống hệt như chú, chưa đâm vào tường thì sẽ không quay đầu."
"Bình thường thì người kiểu này mới dễ thành công." Lục Lập Hành an ủi Lục Kiến Quốc.
Nhưng còn có nửa câu nói sau, hắn không nói.
Người như vậy bình thường cũng càng dễ đi về hướng cực đoan.
"Ai..."
Lục Kiến Quốc thở dài: "Không nói tới hắn nữa, Tiểu Hành à, lần này thật sự cảm ơn cháu. Cháu đúng là người tốt việc tốt, trước đó là ánh mắt của chú quá thiển cận."
"Mấy ngày nay… mấy ngày nay, chú vốn muốn tới tìm cháu để hỏi chuyện này một chút, nhưng mà chú…"
"Cháu cũng biết, Kiến Quốc chú đây cũng là người cứng đầu. Cái mặt mo này của chú… Nếu, nếu như cháu có yêu cầu gì khác thì cứ nói với chú. Tuy chú già rồi, nhưng chú vẫn có thể làm được"
Lục Lập Hành lần đầu tiên nghe Lục Kiến Quốc nói như vậy. Hắn nhanh chóng khoát tay một cái, nói: "Không có gì đáng ngại cả, nhưng mà chú Kiến Quốc, cháu đúng là có vấn đề cần chú giúp đỡ một chút."
"Cháu nói đi, nói đi!"
Lục Lập Hành chỉ bên cạnh rồi nói: "Chú Kiến Quốc, sang bên kia nói chuyện đi."
Lục Kiến Quốc nhanh chóng đi qua.
Lục Lập Hành nói: "Chuyện vẻ, Vãn Thanh muốn ăn chút quýt…"
Vẻ mặt của Lục Kiến Quốc khẽ động.
Lục Lập Hành lại nói: "Chú cũng biết đấy, cháu hiện tại không mua được quýt, cháu cũng là trong lúc vô tình nghe nói nhà chú có trồng."
Lục Kiến Quốc có chút xoắn xuýt: "Tiểu Hành, không phải là chú không muốn cho cháu, mà những cây quýt kia không biết là tàn phẩm mà anh Phi của cháu lấy được từ chỗ nào, căn bản không cho ra quýt, chú…"
"Cháu có thể đi xem một chút không?" Lục Lập Hành thành khẩn hỏi.
"Chú Kiến Quốc, cháu cũng không có ý gì khác, chú chính là muốn đi xem, nếu như có có thể ăn thì cho Vãn Thanh giải thèm một chút. Nàng đang mang thai, muốn ăn chút chua."
Dùng Cố Vãn Thanh mang thai làm cớ, Lục Kiến Quốc cũng không tiện từ chối. Hắn đành nói: "Được rồi, lát nữa chú sẽ nói vị trí cho cháu, tự cháu đi xem một chút, nhưng mà tuyệt đối đừng mang theo người khác. Da mặt của anh Phi cháu còn mỏng hơn cả chú, lúc trước muốn dùng nó để làm chuyện lớn, muốn chờ kiếm được tiền rồi mới nói với mọi người!"
"Nào biết lại thâm hụt tiền, mấy cây quýt kia đã thành tâm bệnh của hắn, hắn cả ngày ngủ không được, cuối cùng quyết định đi ra ngoài."
"Ai... Cũng là chú không tốt, lúc ấy không nên đồng ý với hắn, trồng quýt gì chứ!"
Lục Lập Hành nói:
"Anh Phi có gan lớn, ra ngoài xông xáo cũng rất tốt, nhưng mà chú Kiến Quốc, chú ngàn vạn lần đừng nói lời gì quá khích."
"Tính cách của anh Phi bướng bỉnh, rất dễ dàng tức giận!"
"Lỡ như, cháu nói là lỡ như, có điều gì không đúng, chú có thể tới tìm cháu. Dù sao cháu cũng đã bị chỉ trích nhiều năm như vậy."
"Cháu nghĩ khá thoáng, có lẽ, cháu có thể khuyên nhủ anh Phi."
Lục Kiến Quốc kinh ngạc nhìn Lục Lập Hành một chút.
"Ừm, được."
Lục Kiến Quốc lén nói lại vị trí rừng quýt cho Lục Lập Hành. Sau đó, hắn lại tụ tập một chỗ với mấy anh em Vương Đức Khôn, ký kết hiệp nghị với Lục Lập Hành rồi mới rời khỏi.
Chỉ là lúc đi về, tâm tình của hắn đã khá hơn một chút.
Chờ mọi người rời đi hết, Lục Lập Hành liền đánh thức Đại Hoàng còn đang ngủ.
"Đại Hoàng, đi làm việc!"
Vừa nghe nói tới làm việc, lỗ tai Đại Hoàng lập tức dựng lên.
Nó gần như là nhảy lên từ dưới đất, theo bản năng hướng về phía sau núi.
Khá lắm!
Lại có thể bắt thỏ ~
"Đại Hoàng, mày đi đâu vậy? Đi bên này!"
Chân trước của Đại Hoàng vừa mới đặt xuống chân núi Tử Cương, nghe vậy thì lập tức phanh lại.
Nó quay đầu chạy về phía Lục Lập Hành:
"Gâu ~ "
Có nghiệp vụ gì mới sao ~
Nó mừng rỡ kêu một tiếng, còn không ngừng ngoắt ngoắt cái đuôi, trong mắt tràn đầy ánh sáng.
Lục Lập Hành: …
Chó này, ít nhiều có chút không bình thường.
"Đi, đi Độc Giác Lĩnh!" Lục Lập Hành vỗ vỗ đầu của nó.
Chu Ngọc Hà thấy bọn họ muốn đi thì tò mò hỏi:
"Đi Độc Giác Lĩnh làm gì? Bên kia lại xảy ra chuyện gì sao?"
"Không, chỉ là đi xem một chút. Chị dâu cả, chị chăm sóc Vãn Thanh giúp em một chút, đợi nàng tỉnh thì nói…"
Lục Lập Hành ngừng một lúc mới tiếp tục nói: "Nói nàng chờ em về, lát nữa em sẽ cho nàng một kinh hỉ!"
"Ha ha!" Chu Ngọc Hà bị chọc phát cho cười: "Đứa nhỏ này đúng là, được được, đi đi, lát nữa chị sẽ truyền lời cho Vãn Thanh. Hai người đúng thật là… Ai có thể nghĩ tới, một tháng trước hai người còn không thèm để ý đến đối phương đó?"
Lục Lập Hành cười cười, quay người đi ra ngoài.
Chu Ngọc Hà nhìn lấy bóng lưng của hắn, lẩm bẩm nói:
"Tiểu tử này, đúng là rất hiểu tâm tư phụ nữ, không giống như anh cả của hắn, ai…"
Lục Lập Vĩ bên cạnh không nghe thấy nàng nói cái gì. Hắn đang cầm một củ khoai lang lớn, nâng lên thật cao cho nàng nhìn:
"Ngọc Hà, em xem khoai lang này có lớn hay không?"
Chu Ngọc Hà lắc đầu, bất đắc dĩ đi tới!
…
Lục Lập Hành mang theo Đại Hoàng chạy gần một giờ mới tới chỗ mà Lục Kiến Quốc nói.
Nơi này nằm sâu trong vùng núi hẻo lánh.
Cách nhà dân gần nhất cũng cần nửa giờ đi đường.
Gần đó cũng không có đất đai, gần như không có người đến.
Khó trách có một mảng rừng quýt lớn như vậy mà không có người nào biết.
Chỉ là, mấy quýt cây này vô cùng thấp bé, giống như là dinh dưỡng không đầy đủ.
Tuy đều đã kết quả, nhưng quả lại không khác mất quả tắc là bao, sờ lên còn vô cùng cứng, giống như là hòn đá.
Lục Lập Hành hái một quả xuống, dùng lực lột ra, nếm một chút.
Ngay sau đó, ngũ quan của hắn nhíu thật chặt vào nhau…
Như này cũng!
Quá chua rồi!
------
Dịch: MBMH Translate