Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 123 - Chương 123 - Khá Lắm! Chủ Nhân Đúng Là Quá Chó

Chương 123 - Khá Lắm! Chủ Nhân Đúng Là Quá Chó
Chương 123 - Khá Lắm! Chủ Nhân Đúng Là Quá Chó

Đại Hoàng chạy theo phía sau Lục Lập Hành.

Nó đã sắp một tuổi rồi, nhưng mà lần đầu tiên trông thấy loại trái cây này.

Tròn trịa.

Có màu xanh, có màu vàng.

Đại Hoàng vô cùng hưng phấn.

Cái đồ chơi này nhất định là rất ngon ~

Đại Hoàng đang chạy không nhìn thấy hình ảnh ngũ quan Lục Lập Hành nhăn lại vì chua.

Nó chỉ nhìn thấy Lục Lập Hành ném lớp vỏ màu vàng đi.

Sau đó, Đại Hoàng nhanh chóng chạy tới, bắt đầu kêu với Lục Lập Hành!

"Gâu ~ "

"Gâu gâu ~ "

Khá lắm!

Chủ nhân vậy mà ăn vụng! ~

Thật sự là quá chó! ~

Nó vừa kêu vừa cắn ống quần Lục Lập Hành, cố gắng để Lục Lập Hành chú ý tới nó.

Lục Lập Hành vốn chỉ muốn ném quả quýt trong tay đi và dừng nước linh tuyền thử một chút, xem rốt cục có thể đem thay đổi chất lượng của quýt tới mức độ nào.

Bị Đại Hoàng kéo như thế, hắn liền cúi đầu, thấy ánh mắt bất mãn của Đại Hoàng.

Cánh môi của Lục Lập Hành giương lên, nở nụ cười.

Hắn lại hái một quả quýt, ra hiệu cho Đại Hoàng:

"Mày muốn ăn sao?"

"Gâu gâu ~ "

Nói nhảm ~

Cẩu gia đương nhiên là muốn ăn rồi~

Chủ nhân nhanh chút, nhanh chút, nhanh chút ~

Lục Lập Hành nhíu mày.

Đại Hoàng giống như càng ngày càng ngốc, nhưng mình cũng không thể cô phụ nó được.

Lục Lập Hành lột vỏ quýt, rồi quăng về phía trước.

"Đại Hoàng, nhanh!"

Đại Hoàng trông thấy quýt bị ném ra ngoài, cũng không đoái hoài tới Lục Lập Hành nữa, quay người đuổi theo quýt.

Quýt bay nhanh bao nhiêu, nó đuổi theo nhanh bấy nhiêu.

Thấy quýt rơi trên mặt đất, Đại Hoàng không chút do dự hé miệng, cắn một cái lên trên quýt.

Lúc nó đang muốn hưng phấn khoe khoang.

Bỗng nhiên...

Bởi vì dùng lực quá lớn, nó cắn nát quả quýt. Một vị chua nồng đậm cứ như vậy xông thẳng vào trong mồm chó.

Vẻ mặt hưng phấn của Đại Hoàng khẽ biến.

Ngay sau đó, nó lập tức nhảy dựng lên.

"Gâu Gâu! ~ "

"Gâu gâu gâu ~ "

"Gâu gâu gâu gâu ~ "

Nó nhảy tới nhảy lui tại chỗ, hùng hùng hổ hổ.

Thật giống như là đang mắng Lục Lập Hành!

Giết chó ~

Giết chó rồi~

Giết chó rồi ~

Lục Lập Hành ở bên cạnh nhìn mà muốn cười.

Còn nhớ lúc vừa trọng sinh, Đại Hoàng còn có chút sợ hãi hắn. Nhưng dù vậy, nó cũng sẽ nghĩa vô phản cố che chở cho Lục Thiên Thiên và Cố Vãn Thanh.

Hiện tại, nó đã không sợ mình nữa, cũng bắt đầu dùng sức lực yếu kém của nó để che chở chính mình.

Ở trong mắt nó, mình cũng đã biến thành chủ nhân chân chính rồi thì phải?

Ừm!

Ngoại trừ ngẫu nhiên có chút ngốc ra thì không có gì mao bệnh gì cả.

Lục Lập Hành không để ý đến Đại Hoàng nữa, hắn lấy nước linh tuyền ra.

Sau đó tưới nước lên một cây quýt.

Ngay sau đó, hắn liền trông thấy, cây quýt vốn sắp khô héo, bỗng nhiên bắt đầu nảy mầm sinh trưởng. Lá cây khô héo cũng bắt đầu trở nên tươi tốt hơn.

Mà quýt phía trên cũng bắt đầu chậm rãi lớn lên.

Bây giờ, đã trưởng thành dáng vẻ của quả quýt bình thường. Lớp vỏ cứng rắn kia cũng dần dần biến mất, nhìn vô cùng mê người.

Lục Lập Hành nhịn không được, hái một quả quýt xuống rồi bóc vỏ. Hắn phát hiện, quýt bên trong cũng không có cứng như vậy, ngược lại còn có nhiều rất nhiều tơ trắng.

Chờ sau khi bóc hết vỏ, tơ trắng kia cũng rớt xuống theo. Toàn bộ thịt quýt căng mọng, vô cùng mê người.

Lúc này, Đại Hoàng đã chiến đấu xong với quả quýt chua lè kia. Nó đang lè lưỡi, không ngừng trợn trắng mắt với Lục Lập Hành.

Trông thấy quýt trong tay Lục Lập Hành, hai mắt nó tỏa sáng, muốn chạy tới đòi ăn.

Nhưng Đại Hoàng lập tức nghĩ tới hình ảnh mình vừa mới bị lừa. Nó lập tức dừng bước chân lại. Nó quyết định không thể lại bị chủ nhân lừa nữa!

Hừ ~

Cái đồ chơi này chắc chắn chỉ là nhìn đẹp mắt mà thôi ~

Không thể ăn ~

Lục Lập Hành nghe thấy động tĩnh của nó, đưa quýt trong tay tới, ra hiệu cho Đại Hoàng:

"Ăn không Đại Hoàng?"

Đại Hoàng gần như là phản xạ có điều kiện, lui về sau một bước.

Đầu sắp lắc thành cái trống bỏi!

Không có ăn hay không cả ~

Lần này tuyệt đối không thể ăn ~

Lục Lập Hành bất đắc dĩ lắc đầu:

"Xem ra mày phải bỏ lỡ mỹ vị này rồi."

"Gâu ~ "

Đại Hoàng cao ngạo ngẩng đầu lên, nhìn cũng không thèm nhìn Lục Lập Hành.

Lần này Cẩu gia mới sẽ không bị mắc lừa đâu? ~

Lục Lập Hành bất đắc dĩ, gỡ một múi quýt rồi nhét vào trong miệng của mình.

Ngay sau đó, một cảm giác ngọt ngào lan ra trong miệng.

Bên trong vị ngọt còn mang theo vị chua.

Nhưng mà vị chua này không ảnh hưởng đến cảm giác chút nào, còn đặc biệt khiến cho người ta thèm ăn.

Khiến người ta nhịn không được ăn hết một miếng lại muốn ăn thêm một miếng nữa.

Lục Lập Hành cứ như vậy mà ăn.

Hắn không tự chủ được mà ăn hết cả quả quýt.

Hắn lúc này mới dừng lại, nhìn đống quýt còn lại trên cây.

Hắn nhịn không được lại hái một quả.

Không thể không nói, quýt này ngon hơn tất cả loại quýt mà hắn từng ăn vào kiếp trước.

Ăn hết quả thứ hai, Lục Lập Hành lại quay đầu nhìn về phía Đại Hoàng.

Chỉ thấy Đại Hoàng đang nghiêng đầu, giống như là đang trộm nhìn hắn.

Nó vừa nhìn vừa nghiêng đầu chó, cảm giác vô cùng nghi hoặc:

Chủ nhân có phải là ngốc hay không ~

Khó ăn như vậy, hắn còn ăn vui vẻ như thế ~

Đại Hoàng bắt đầu suy nghĩ về việc có nên đổi một chủ nhân khác hay không.

Lục Lập Hành lại giơ quả quýt trong tay lên, ra hiệu cho Đại Hoàng: "Mày thật sự không ăn sao?"

Đại Hoàng ngạo kiều ngẩng đầu lên, cũng không thèm nhìn hắn.

Lục Lập Hành cười, lấy cái túi đã chuẩn bị từ trước ra, nhanh chóng hái mấy cái quýt, chuẩn bị trở về nhà.

Còn về số cây quýt còn lại, vẫn nên chờ Lục Tiểu Phi trở lại rồi hẵng nói!

Lục Lập Hành nghĩ như vậy, rồi dẫn theo quýt trở về nhà.

Đại Hoàng thì theo ở phía sau, nhắm mắt theo đuôi theo.

Lúc này.

Trong nhà.

Cố Vãn Thanh đã ngủ dậy, trông thấy Chu Ngọc Hà đang bận rộn ở trong sân. Nàng tò mò hỏi:

"Chị dâu cả, Lục Lập Hành đâu?"

Chu Ngọc Hà dừng việc quét sân lại, vui vẻ nói:

"Đi ra ngoài rồi."

Cố Vãn Thanh nghi hoặc: "Là lại xảy ra chuyện gì sao?"

Nàng nhớ lại lời nói của Lục Lập Hành, hôm nay muốn ở nhà cùng nàng.

Làm sao lại ra ngoài rồi?

Trông thấy Cố Vãn Thanh lo lắng, Chu Ngọc Hà lại cười:

"Ha ha, hai người các em đúng là…"

"Vãn Thanh, em không cần lo lắng cho Tiểu Hành. Hắn bảo chị nói lại với em là, hắn đi tạo bất ngờ cho em, lát nữa sẽ trở về!"

"A? Bất ngờ? Bất ngờ gì?" Cố Vãn Thanh càng tò mò hơn.

Chu Ngọc Hà lắc đầu: "Không biết, nhưng mà, Vãn Thanh, chị thật sự rất hâm mộ em luôn. Tiểu Hành gần đây đã thay đổi rất nhiều, còn biết dỗ em vui vẻ nữa. Ha ha, em cao hứng không? Tiểu Hành nhà chúng ta đã thay đổi hoàn toàn."

Cố Vãn Thanh cúi thấp đầu, nở nụ cười: "Ừm, vui vẻ."

Chu Ngọc Hà cười cười, không nói chuyện.

Cố Vãn Thanh rửa mặt, để cho mình tỉnh táo một chút.

Sau đó, nàng ngồi ở trong sân chờ đợi. Nàng càng chờ càng cảm thấy tò mò.

Lục Lập Hành rốt cuộc muốn cho mình bất ngờ gì đây!

Nàng đợi chừng một giờ, ngồi đến mức thắt lưng có chút đau, Cố Vãn Thanh chuẩn bị đứng lên đi vài vòng.

Vừa đi được hai bước, nàng đã nghe thấy, ngoài đường truyền đến giọng nói của Lục Lập Hành:

"Vãn Thanh, em tỉnh rồi sao?"

Cùng lúc đó, Đại Hoàng nhanh chóng xông vào sân.

Nó bắt đầu điên cuồng kêu gào đối với Cố Vãn Thanh.

Dáng vẻ kia giống như là đang ủy khuất khóc lóc kể lể…

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment