Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 124 - Chương 124 - Em Đút Cho Anh Ăn

Chương 124 - Em Đút Cho Anh Ăn
Chương 124 - Em Đút Cho Anh Ăn

Vẻ mặt của Cố Vãn Thanh chứa đầy sự nghi hoặc:

"Sao thế? Đại Hoàng, mày sao thế?"

Đại Hoàng: "Gâu ~ "

"Gâu gâu gâu ~ "

"Gâu gâu gâu ~ "

Chủ nhân chủ nhân ~

Tên kia muốn hại cẩu gia ~

Tuyệt đối không được tin tưởng hắn ~

Chu Ngọc Hà thấy vậy thì cười không ngừng: "Tiểu Hành, các em đi làm gì vậy? Đại Hoàng làm sao lại điên rồi?"

Đại Hoàng:…

Ai ~

Xem ra không ai có thể nghe hiểu lời nói của Cẩu gia ~

Nó chỉ có thể ủy khuất đứng ở phía trước Cố Vãn Thanh, muốn che chở cho Cố Vãn Thanh.

Lục Lập Hành cười nói: "Không có chuyện gì, chỉ là ra ngoài tản bộ một vòng."

Lục Lập Hành nói xong cũng đi vào sân. Hắn đi đến bên người Cố Vãn Thanh, đưa cái túi trong tay cho Cố Vãn Thanh.

"Cho em."

Cái túi kia là túi chuyên dùng để đựng hủ tiếu.

Lúc này, cái túi phình lên, giống như đang chứa gì đó ở bên trong.

Cố Vãn Thanh nghiêng đầu: "Táo sao?"

Đây chính là kinh hỉ mà Lục Lập Hành muốn cho nàng sao?

"Không phải!" Lục Lập Hành lắc đầu.

Cố Vãn Thanh nghi ngờ hỏi: "Đó là cái gì?"

"Em mở ra xem thì biết."

Cố Vãn Thanh cúi đầu, nhìn về phía cái túi.

Chu Ngọc Hà nhìn mà lo lắng thay:

"Ai nha, đôi vợ chồng trẻ hai người đúng thật là… Vãn Thanh, nhanh chút, chị tò mò sắp chết rồi, mở ra nhìn xem đi!"

Cố Vãn Thanh lúc này mới cúi đầu, mở cái túi ra.

Sau khi trông thấy bên trong là những quả quýt vàng óng tròn trịa, Cố Vãn Thanh lập tức mở to hai mắt.

"Quýt… Quýt?"

Chu Ngọc Hà cũng nhanh chóng chạy tới.

"Làm sao lại có nhiều quýt như vậy? Trên Hợp Tác Xã có người bán quýt rồi sao? Nhất định rất đắt đúng không?"

Lục Lập Hành lắc đầu: "Không phải, em đi hái."

"Hả? Hái? Hái ở đâu?"

"Các người khoan lại để ý tới chuyện này, sau này sẽ nói cho các người biết, nếm thử trước xem có ngon hay không đã. Vãn Thanh, anh nhớ em lần trước nói em muốn ăn quýt."

Cố Vãn Thanh hơi sững sờ, sau đó lập tức nở nụ cười.

Nàng còn nhớ rõ lần trước, Lục Lập Hành nói chuyện gì cũng đều có thể đồng ý với nàng. Hắn hỏi nàng muốn ăn gì, nàng nói đùa là muốn ăn quýt. Dù sao, mấy loại quả nhiều nước như quýt ở thôn Lục Gia cũng chỉ có thể nhìn thấy vào dịp lễ Tết.

Mùa này căn bản không có khả năng có quýt.

Thế nhưng, Lục Lập Hành thế mà thật sự lấy được quýt cho nàng!

Trong lòng Cố Vãn Thanh cảm thấy ngọt ngào, ánh mắt nhìn Lục Lập Hành giờ đây đã mang theo ánh sáng.

"Lập Hành, cảm…"

"Không cần nói cám ơn, nhanh ăn đi."

Lục Lập Hành lấy một quả quýt lớn ra, bỏ vào trong tay nàng. Cố Vãn Thanh tiếp nhận quýt, mùi thơm nhàn nhạt thuộc về quýt lập tức truyền vào mũi.

Nàng ngẩng đầu, nhìn một chút Lục Lập Hành.

Sau đó, nàng bắt đầu lột vỏ quýt.

Lục Lập Hành lại đưa cho Chu Ngọc Hà một quả: "Chị dâu cả, chị cũng ăn!"

Chu Ngọc Hà vui vẻ tiếp nhận:

"Ha ha, ai nha, chị đây là theo Vãn Thanh nên được thơm lây! Tiểu Hành thật lợi hại!"

Ngay tại lúc Cố Vãn Thanh lột vỏ quýt ra, Đại Hoàng bên cạnh bỗng nhiên nhảy dựng lên.

Nó dường như là bị cái gì kích thích, bắt đầu điên cuồng kêu:

"Gâu gâu ~ "

Không thể ăn, chủ nhân ~

Mau thả xuống, mau thả xuống ~

Thật sự rất khó ăn ~

Thấy Cố Vãn Thanh không hề bị lay động, Đại Hoàng gần như muốn nhảy lên trên người Cố Vãn Thanh. Lục Lập Hành mau chóng tới phía trước, dùng thân thể của mình chặn Đại Hoàng lại!

Đại Hoàng không ngừng lay Lục Lập Hành, nhưng mà làm sao đều không qua được.

Nó cảm thấy vô cùng uất ức.

Cố Vãn Thanh ngẩng đầu lên, nghi ngờ hỏi:

"Đại Hoàng rốt cuộc bị sao thế?"

Lục Lập Hành nói: "Vừa rồi nó có ăn một quả quýt, đoán chừng là cảm thấy quýt khó ăn? Không hợp khẩu vị của nó."

"Phốc ~ Đại Hoàng còn ăn quýt sao?" Cố Vãn Thanh không thể tin được mà nở nụ cười.

"Ừm, nó giống hệt như Thiên Thiên, cái gì cũng thèm!"

"Ha ha." Cố Vãn Thanh cười vui vẻ.

Đại Hoàng ở bên cạnh Lục Lập Hành nghe vậy thì mắt trợn trắng!

Xong rồi ~

Cái đồ chơi này khó ăn như vậy! ~

Chủ nhân ăn rồi! ~

Tiểu chủ nhân liệu có bị chua khóc hay không đây ~

Vẻ mặt của Đại Hoàng chứa đầy sự xoắn xuýt.

Nó nào biết rõ, sau khi Cố Vãn Thanh ăn xong quả quýt này, con mắt lập tức phát sáng.

"Cái này…" Nàng không dám tin, lại ăn thêm một miếng.

"Rất ngọt!"

"Quýt này thật ngon, chị dâu cả, chị ăn chưa?"

Chu Ngọc Hà lúc này cũng nhét một múi quýt vào trong miệng. Nghe thấy lời này, nàng chăm chú cắn một miếng, một cỗ thơm ngọt truyền vào miệng. Chu Ngọc Hà cũng giơ ngón tay cái lên:

"Ngọt, rất ngọt!"

"Quýt này đúng là nhiều nước, chị nhớ rằng trước đó ăn quýt đều không có nước mấy!"

Bởi vì đường xá xa xôi, thời gian vận chuyển quá dài, cộng với quýt tốt đều được bán ở thành thị lớn. Quýt được đưa tới thôn Lục Gia phần lớn đều là mấy loại khô héo ít nước.

"Đúng vậy, đây quýt ngon nhất mà em từng ăn! Lục Lập Hành, mau nếm thử.”

Cố Vãn Thanh nói xong liền cầm quýt đưa cho Lục Lập Hành. Lục Lập Hành vốn muốn dùng hai tay để nhận. Nhưng mà Đại Hoàng phía sau bỗng nhiên nhảy lên một cái, như muốn xông qua. Lục Lập Hành đành phải dùng tay nắm lấy Đại Hoàng, vẻ mặt có chút khó khăn: " y... Hay là, em ăn trước đi?"

Cố Vãn Thanh thấy thế, không nói hai lời, lột vỏ quýt ra, sau đó gỡ một múi xuống rồi đưa tới bên cạnh miệng Lục Lập Hành:

"Em đút cho anh ăn, nếm thử đi."

Lục Lập Hành hơi sững sờ.

Vợ đút cho mình ăn.

Đại Hoàng lần này đúng là lập công lớn!

Mắt thấy Đại Hoàng muốn chạy trốn, Lục Lập Hành cố ý bắt lấy nó.

Sau đó, cười há miệng ra.

Một múi quýt vào trong miệng, lại ngon hơn trước đó không biết bao nhiêu lần.

Ngọt tiến vào tận sâu trong lòng.

Cố Vãn Thanh mở to hai mắt thật to, hỏi:

"Thế nào? Ăn ngon không?"

Lục Lập Hành nhẹ gật đầu: "Ừm, ăn ngon."

Vợ đút cho ăn, không thể ăn cũng thành ngon!

Cố Vãn Thanh nhìn Đại Hoàng còn đang ở trên lưng Lục Lập Hành, thì vội hô to:

"Đại Hoàng, mau xuống đây, đừng làm rộn, để Lục Lập Hành ăn chút quýt!"

Đại Hoàng: "Gâu ~ "

Cẩu gia cũng muốn xuống lắm ~

Nó vùng vẫy, phát hiện mình càng bị Lục Lập Hành nắm chắc hơn.

Đại Hoàng đành phải yên lặng liếc mắt.

Nó yên lặng ngồi phịch ở trên lưng Lục Lập Hành.

Lục Lập Hành không cảm thấy hành vi của mình có chỗ nào là không ổn cả. Hắn cười nói: "Không có chuyện gì, anh cản nó cho, em ăn đi."

"Vậy không được, chúng ta cùng nhau ăn."

Cố Vãn Thanh nói xong, lại gỡ một múi quýt, đưa tới bên môi Lục Lập Hành.

Chu Ngọc Hà đang ăn vui vẻ ở bên cạnh, trông thấy tình cảnh này thì đột nhiên cảm thấy quýt trong tay có chút chua.

Nàng cười rồi cầm lấy một quả quýt và đi vào nhà bếp.

Vẫn không nên quấy rầy đôi vợ chồng trẻ thì hơn.

Đại Hoàng trông thấy nàng đi, lập tức kêu to cầu cứu.

Nhưng mà Chu Ngọc Hà lại làm như không nghe thấy. Nàng sớm đã nhìn thấy Lục Lập Hành cố ý nắm lấy chân Đại Hoàng.

Chỉ là, nàng cũng không tính quấy rầy.

Vì hạnh phúc của bọn họ, đành hi sinh Đại Hoàng một chút vậy!

Đại Hoàng ngẩng đầu nhìn lên trời, im lặng nghẹn ngào…

Quả quýt này, hai người anh một miếng em một miếng, ăn một hồi lâu cũng chưa ăn xong.

Nhưng mà, tiếng cười của Cố Vãn Thanh lại chưa từng đứt đoạn.

Lúc Lục Kiến Quân và Hoàng Cường đến thì nhìn thấy một màn như thế.

Hoàng Cường theo bản năng ngăn cản Lục Kiến Quân lại:

"Thôn trưởng, tôi cảm thấy chúng ta hình như tới không đúng lúc rồi, hay là trở về trước vậy?"

Lục Lập Hành cũng nhìn thấy hai người. Hắn lúc này mới buông Đại Hoàng ra.

Hắn nghi ngờ hỏi:

"Hoàng đại ca, chú Kiến Quân, sao hai người lại tới cùng nhau vậy?"

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment