Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 125 - Chương 125 - Thưởng 500 Tệ! Lục Huynh Đệ, Lợi Hại Như Vậy Sao?

Chương 125 - Thưởng 500 Tệ! Lục Huynh Đệ, Lợi Hại Như Vậy Sao?
Chương 125 - Thưởng 500 Tệ! Lục Huynh Đệ, Lợi Hại Như Vậy Sao?

Cố Vãn Thanh cũng nhanh chóng đứng dậy, nhường chỗ cho bọn họ:

"Ông chủ Hoàng, chú Kiến Quân."

Hoàng Cường cười ha hả: "Vãn Thanh, cô cũng theo Lục Lập Hành huynh đệ gọi tôi là anh Hoàng, gọi ông chủ Hoàng quá xa lạ."

"Ừm, được, anh Hoàng."

Hoàng Cường gật đầu nói:

"Tốt tốt tốt, Lục huynh đệ, mẹ tôi xuất viện rồi, đường chưa sửa cho nên không dễ đi. Tôi liền để nàng ở lại nhà thân thích trước, tôi trở về sớm để giái quyết chuyện nấm gan bò, chờ hai ngày nữa đường thông, tôi thuận tiện vừa mang dồ lên thị trấn vừa đón mẹ tôi về luôn.”

"Trên đường tới đây thì gặp thôn trưởng, hỏi một chút thì biết thôn trưởng cũng tới tìm cậu, ha ha ha, đúng lúc tiện đường!"

"Thế nào? Nấm gan bò đã đủ rồi sao?"

Lục Lập Hành gật đầu, nhanh chóng đi phòng lấy nấm gan bò đã thu mua ra:

"Đều ở chỗ này, 55 kg, anh Hoàng cân một chút, còn lại chúng tôi sẽ giữ lại để ăn!"

"Ồ, nhiều như vậy sao!"

Trong mắt Hoàng Cường như có ánh sáng: "Tôi xem một chút!"

Hắn lấy một nắm nấm gan bò lớn ra từ trong túi, cẩn thận xem xét, không khỏi cảm khái: "Không tệ, không tệ, chất lượng thật tốt!"

“Vậy thì Lục huynh đệ, hay là đừng giữ lấy ăn nữa? Đều bán cho tôi đi?"

"Ách? Anh không phải chỉ cần 50 kg thôi sao?"

"Ha ha ha, vốn là vậy, nhưng vị ông chủ kia nói, nhiều hơn cũng được! 55 kg có phải không? Tới tới tới, 330 tệ, tôi sẽ trả cho cậu!"

Hoàng Cường nói xong thì trực tiếp lấy tiền từ trong túi ra, kín đáo đưa cho Lục Lập Hành:

"Không cho phép đổi ý, tiền đều ở chỗ này!"

Lục Lập Hành không khỏi cảm thấy bất đắc dĩ, đành phải gật đầu: "Được, không đổi ý!"

"Ừm, như này còn tạm được!"

Chuyện của mình đã giải quyết xong, Hoàng Cường mới nhìn về phía Lục Kiến Quân:

"Thôn trưởng, chú nhìn xem, Lục huynh đệ hiện tại vô cùng lợi, chỉ nửa tháng thôi đã có thể kiếm được hơn ba trăm tệ!"

"Hắn chính là hy vọng của thôn chúng ta trong tương lai, chú cũng không thể bắt nạt người ta được!"

Dọc theo con đường này, Hoàng Cường đã hỏi thăm rất nhiều lần về việc Lục Kiến Quân tìm Lục Lập Hành làm cái gì. Nhưng mà Lục Kiến Quân lại luôn ngậm miệng không nói, chỉ nói cần giữ bí mật, chờ gặp liền biết.

Tuy Lục Kiến Quân vẫn luôn cười ha hả, nhưng mà Hoàng Cường luôn cảm thấy Lục Kiến Quân là bởi vì chuyện gì đó không hay. Cho nên, sau khi đến, hắn lập tức nói rõ mục đích với Lục Lập Hành trước, rồi đưa tiền cho Lục Lập Hành. Chính là vì để Lục Kiến Quân thấy Lục Lập Hành hiện tại đã không còn giống như trước.

Cho dù muốn tìm lỗi, cũng phải nhìn mặt của hắn, bớt tranh cãi.

Nào biết rõ, hắn mới vừa nói xong, đã thấy Lục Kiến Quân vui vẻ nở nụ cười:

"Ông chủ Hoàng, chuyện này không cần cậu nói, tôi cũng biết, ha ha ha!"

"Mấy ngày nay cậu không trở về cho nên vẫn còn chưa biết chuyện đúng không? Tiểu Hành chính là đại hồng nhân của thôn Lục Gia chúng ta!"

"Tôi khen ngợi hắn còn không kịp đây, sao có thể bắt nạt hắn được?"

Vẻ mặt của Hoàng Cường có chút mơ hồ: "Cái gì?"

Thôn trưởng đối xử với Lục Lập Hành tốt như vậy từ lúc nào thế?

Lục Kiến Quân cười rồi nói lại chuyện Lục Lập Hành hỗ trợ bắt bọn buôn người.

Hoàng Cường càng nghe càng cảm thấy kinh ngạc!

Cuối cùng, miệng của hắn thậm chí còn biến thành hình chữ "O".

"Chuyện này… lợi hại như vậy sao?"

"Đúng vậy, rất lợi hại, không gạt cậu. Chú không nói ra, chính là sợ cậu cao hứng đến nơi sẽ lập tức nói cho Tiểu Hành!"

Lục Kiến Quân nói xong liền móc một cái hồng bao ra từ trong túi. Hồng bao kia bị hắn gấp suốt một đường, có chút nếp nhăn. Có thể thấy được, Lục Kiến Quân đã bảo vệ cái hồng bao này tốt bao nhiêu.

Hắn đưa hồng bao cho Lục Lập Hành rồi nói:

"Cho, đây chính là ban thưởng mà chú tranh thủ được từ trên thị trấn!"

"Lãnh đạo nghe xong sự tích của cháu thì cảm thấy rất chấn động, nói cái gì mà muốn thưởng ít tiền cho cháu."

Thấy thế, Lục Lập Hành có chút xấu hổ: "Chuyện này…"

"Cầm lấy đi, đúng lúc Tiểu Chính muốn đi học, Vãn Thanh còn phải kiểm tra tiền sản. Sinh con chính là một chuyện lớn, những thứ này cũng là thứ mà cháu nên có, cầm lấy để gia đình cháu có cuộc sống tốt hơn."

Lục Kiến Quân trực tiếp nhét hồng bao vào trong tay Lục Lập Hành. Lục Lập Hành đành phải tiếp nhận.

Cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ, Lục Kiến Quân vui vẻ cười nói:

"Mau mở ra nhìn xem, cũng để cho ông chủ Hoàng vui cùng. Đoán chừng ông chủ Hoàng còn chưa từng thấy hồng bao ban thưởng trên thị trấn đâu!"

"Đúng là cháu chưa từng thấy qua…"

Hoàng Cường gật gật đầu, cũng tụ lại, xem náo nhiệt.

Cố Vãn Thanh đứng ở bên cạnh, ý cười đầy mặt.

Lục Lập Hành thấy thế thì trực tiếp đưa hồng bao cho nàng rồi nói:

"Vãn Thanh, em mở ra đi!"

"Hả? Em?"

"Đúng, không có em sẽ không có anh ngày hôm nay, những thứ này cũng có một nửa công lao của em, em mở đi."

Cố Vãn Thanh ngượng ngùng cúi thấp đầu.

Lục Kiến Quân và Hoàng Cường ở bên cạnh cười không ngừng:

"Ha ha ha, nhìn xem đôi vợ chồng trẻ kìa..."

"Vãn Thanh, cháu mở ra đi?"

Cố Vãn Thanh thấy mình không từ chối được, đành phải gật đầu: "Vậy được!"

Nàng xé mở hồng bao theo khe hở.

Bên trong là một xấp nhân dân tệ.

Cố Vãn Thanh nhìn thoáng qua Lục Lập Hành, thấy Lục Lập Hành gật đầu, nàng mới lấy tiền ra.

Đếm kỹ, có tổng cộng năm tờ.

Cố Vãn Thanh lập tức có chút khẩn trương:

"5... 500 tệ!"

Lớn như vậy rồi, nàng chưa từng được cầm nhiều tiền như vậy! Vừa rồi Lục Lập Hành kiếm được hơn ba trăm tệ, đó gần như là số tiền nhiều nhất mà nàng từng thấy.

Không nghĩ tới, lúc này mới qua một lát, mà trước mặt mình đã xuất hiện 500 tệ.

500 tệ này còn là của chồng mình.

Trong lòng Cố Vãn Thanh có chút kích động.

Lục Kiến Quân gật đầu, nói: "Ừm, lãnh đạo trên thị trấn vốn muốn ban thưởng nhiều một chút, nhưng mà bọn họ thật sự là có chút khẩn trương."

"Nhưng mà cháu yên tâm, bọn họ cũng đang xin phép, cộng với cảnh sát Trương- Trương Danh Thành cũng xin, chắc là còn có ban thưởng nữa!"

Hoàng Cường lúc này đã yên lặng giơ ngón tay cái lên:

"Không hổ là Lục huynh đệ!"

Lục Lập Hành nhìn dáng vẻ của Cố Vãn Thanh, cười vuốt vuốt tóc của nàng. Hắn đưa hơn ba trăm tệ trên người rồi đưa cho nàng.

"Em cầm trước, lát nữa Tiểu Chính trở về, cho Tiểu Chính làm học phí và sinh hoạt phí."

"Ừm." Cố Vãn Thanh gật đầu, vội vàng cất tiền vào.

Lục Lập Hành quay người, cho Lục Kiến Quân và Hoàng Cường mỗi người một quả quýt lớn.

"Chú Kiến Quân, anh Hoàng, đến ăn quýt!"

"Quýt? Hả? Quýt từ đâu tới mà lớn như vậy?" Vẻ mặt Lục Kiến Quân vô cùng nghi hoặc.

Lục Lập Hành nói: "Há, cháu vô tình nhìn thấy cây quýt ở trong rừng, cảm thấy không tệ nên hái về, mau nếm thử!"

Lục Kiến Quân gật gật đầu rồi bóc vỏ quýt.

Mà một bên khác, Hoàng Cường cầm quýt. Nhưng thật giống như không nghe thấy Lục Lập Hành nói chuyện, nói:

"Đại Hoàng đâu?"

Lục Lập Hành cũng nhìn một vòng, thấy Đại Hoàng đang ở trong góc tường, tức giận nhìn hắn.

"Ở đó, sao thế?"

Hoàng Cường nói: "Đại Hoàng ở đây thì tốt, Lục huynh đệ. Tôi lại giới thiệu cho cậu một cánh cửa kiếm tiền! Nếu như thành xông, đoán chừng có thể kiếm lời không ít tiền! Hơn nữa, chuyện này không phải cậu và Đại Hoàng thì không thể!"

Lục Lập Hành nghi ngờ hỏi: "Chuyện gì?"

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment