Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 126 - Chương 126 - Có Thể Đi Ra Khỏi Núi Quan Trọng Hơn Bất Cứ Chuyện Gì

Chương 126 - Có Thể Đi Ra Khỏi Núi Quan Trọng Hơn Bất Cứ Chuyện Gì
Chương 126 - Có Thể Đi Ra Khỏi Núi Quan Trọng Hơn Bất Cứ Chuyện Gì

Đại Hoàng ở trong góc, nghe thấy bọn họ thảo luận về mình thì lập tức quay đầu, để lại cho Lục Lập Hành một cái mông lớn. Nó dùng sức uốn éo đầu, lẩm bẩm không muốn để ý đến bọn họ. Nhưng mà, hai lỗ tai lại dựng đứng lên.

Tròng mắt cũng chuyển động theo, lực chú ý không rời khỏi Lục Lập Hành một chút nào.

Hoàng Cường cười nói:

"Là như vậy, Tiểu Hành, trước đó cậu không phải bắt được lợn rừng sao? Tôi nghe Thiết Trụ nói, đó là Đại Hoàng bắt được. Hắn còn nói, Đại Hoàng rất lợi hại!"

"Nếu không thì sao tôi có thể tìm cậu nhờ hỗ trợ được!"

"Tôi có một người anh em ở thôn Đại Bình, tên là Hoàng Thiên Lương, vẫn luôn làm ăn trong huyện thành."

"Lúc trước, hắn về thôn thăm cha mẹ, cha mẹ hắn trồng vài mẫu ruộng, thế nhưng không biết bị làm sao, giống như là chọc phải ổ lợn rừng vậy, lương thực năm nay đều bị lợn rừng ăn hết!"

"Cặp vợ chồng già nghĩ rất nhiều biện pháp nhưng đều vô dụng, cũng tìm người đi bắt, thế nhưng lợn rừng rất thông minh!"

"Tôi lần này gặp hắn thì nghe hắn nói về chuyện này, đều sắp sầu chết rồi!"

"Tuy lương thực trong ruộng kia không tính là gì đối với hắn, thế nhưng đó là mệnh của cha mẹ hắn! Tên này là một người con hiếu thuận, nên bảo tôi nghĩ một chút biện pháp giúp đỡ."

"Tôi nghe vậy thì lập tức nghĩ đến cậu? Không biết cậu có muốn giúp không. Hắn nói, bắt được lợn rừng thì hắn sẽ mua lại dựa theo giá thị trường và mang về trong huyện bán, còn cho cậu 50 tệ tiền bắt!"

"Cậu xem một chút, công việc có ổn không? Nghe nói chỗ ấy có hai ba con lợn rừng đâu, sau khi bán đi đoán là có thể được cả ngàn tệ đó?"

Lục Lập Hành hơi kinh ngạc.

"Hắn có tiền như vậy, làm sao…"

Hoàng Cường cười nói: "Haizz, đã nói hắn là người hiếu thuận rồi, rõ ràng đã mua nhà ở huyện thành, nhưng bởi vì cha mẹ không quen, không muốn lên đó ở, nhất định cứ muốn về quê nhà trồng trọt. Người anh em này của tôi, cũng chỉ đành cách mỗi mấy ngày lại trở về thăm một chút!"

"Chuyện lợn rừng lần này khiến cho cha mẹ hắn mỗi đêm đều ngủ không được! Hắn cũng sầu muốn chết, sợ cha mẹ vì vậy mà sinh bệnh. Người già mà, luôn vô cùng cố chấp."

Nghe thấy những chuyện này, Lục Lập Hành nở nụ cười.

Kiếp trước, hắn cũng đã gặp rất nhiều nhân sĩ thành công, vô cùng phong quang ở bên ngoài. Nhưng mà bởi vì cha mẹ không quen ở trong thành phố, mỗi cuối năm đều lái xe sang về nhà, còn giúp cha mẹ kéo lương thực, lại không thể oán hận câu nào.

Loại người này thường đều sẽ vô cùng hiếu thuận!

"Thế nào? Lục huynh đệ, có thể làm không? Có thể thì tôi sẽ nói lại với hắn!"

Lục Lập Hành còn chưa lên tiếng! Đại Hoàng bên cạnh đã nhanh chóng chạy tới. Nó cắn một cái vào ống tay áo của Hoàng Cường, vui vẻ kêu:

"Gâu gâu ~ "

"Gâu gâu gâu ~ "

Nơi nào có lợn rừng ~

Mau dẫn Cẩu gia đi ~

Chuyện bắt lợn rừng thú vị hơn nhiều so với việc bồi tiếp chủ nhân ~

Hoàng Cường bị Đại Hoàng làm cho giật nảy mình, lúc đang muốn né tránh lại bị băng vải trên chân Đại Hoàng dọa sợ:

"Ồ, Cẩu gia sao lại bị thương rồi? Có nặng lắm không? Như này là không thể bắt được lợn rừng hay sao? Vậy tôi sẽ đi tìm những người khác."

Hoàng Cường là thật sự đau lòng cho Đại Hoàng.

Đại Hoàng nghe xong lời này thì lập tức nhảy dựng lên.

Nó nhanh chóng cắn băng vải trên chân mình xuống.

Giơ chân trái của mình ở trước mặt Hoàng Cường rồi lắc lắc!

Nhìn, mau nhìn ~

Cẩu gia đang rất tốt? ~

Cẩu gia có thể đi bắt lợn rừng ~

"Chuyện này…"

Hoàng Cường có chút mơ hồ.

Lục Lập Hành có chút bất đắc dĩ.

Con chó ngốc này chẳng lẽ không biết không còn cẩm nang khí vận thì hai người bọn họ căn bản không bắt được lợn rừng sao?

Nhưng mà suy nghĩ kỹ một chút, nếu như bắt được lợn rừng, có thể kiếm lời 1000 tệ.

Đúng là có thể đi thử một chút!

Tiền kiếm được từ bán khoai lang quá chậm.

Thôn Lục Gia nghèo khó, muốn bán đồ đắt một chút cũng khó.

Sau khi đưa số tiền kiếm được trong nửa tháng này cho Lục Lập Chính làm học phí, trong tay hắn liền không có tiền nữa.

Chờ hai ngày nữa, Cố Vãn Thanh còn phải đi khám thai. Hắn còn cần rất nhiều tiền.

Thôn Đại Bình cách thôn Lục Gia cũng không xa. Trung Học Đại Bình cũng là trường trung học duy nhất trong khu vực này. Mà Lục Lập Hành cũng học ở trung học Đại Bình.

Đang còn hai cẩm nang khí vận mà hệ thống ban thưởng!

Đúng lúc!

Hắn kéo Đại Hoàng đang nhảy nhót lại, nói:

"Được, vậy ngày mai tôi sẽ đi xem một chút, anh Hoàng, anh cho tôi địa chỉ đi."

"Ừm, được!"

Hoàng Cường để lại địa chỉ cho Lục Lập Hành.

Lục Kiến Quân nói chuyện với bọn họ vài câu rồi rời khỏi!

Lúc Hoàng Cường rời đi, trên tay còn cầm một quả quýt lớn…

Trung học Đại Bình.

Trong văn phòng chủ nhiệm lớp.

Lâm Điền Hà đỡ kính mắt, nhìn thoáng qua bảng danh sách trước mặt.

Học kỳ cuối, thi cuối kỳ.

Trường học của bọn họ tổng cộng có năm người được nhận vào cấp ba Song Thành.

Hiện tại, bốn trong năm đã đi báo cáo, chỉ còn lại Lục Lập Chính.

Mà căn cứ theo vị trí, Lục Lập Chính xếp thứ nhất.

Cao hơn hạng hai tận 20 điểm.

Lâm Điền Hà nhìn một chút, thở dài thật sâu. Hắn dạy học ở trường đã mấy năm. Hàng năm đều sẽ có học sinh bởi vì học phí không đủ mà phải bỏ học.

Nhưng, nếu là trường hợp thành tích học tập cực kỳ, cho dù là đập nồi bán sắt thì cũng sẽ để đứa nhỏ được đi học.

Nhưng mà, năm nay không giống nhau.

Lục gia…

Tuy Lâm Điền Hà chưa từng đi qua, nhưng cũng biết. Nhà này vô cùng khó khăn, nghe nói trong nhà còn có một người kéo chân. Bởi vì lãng phí, liên lụy cả nhà cùng chịu khổ theo.

Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến cho Lục Lập Chính không thể đi học.

Mắt thấy đã sắp tới kỳ hạn báo danh cấp ba nhưng bên đó vẫn không có động tĩnh gì.

Trong lòng Lâm Điền Hà có chút khó chịu. Hắn đứng dậy, đang muốn đi ra ngoài.

Thầy chủ nhiệm bỗng nhiên vội vã xông vào:

"Lão Lâm!"

"Lão Lâm, mau nhìn, cấp ba Song Thành đưa tin tức đế, anh xem một chút có phải là có quan hệ với đứa nhỏ Lập Chính kia hay không!"

Lâm Điền Hà nhanh chóng tiếp nhận phong thư, vẻ mặt tràn đầy kích động: "Tôi xem một chút, tôi xem một chút!"

Hai tay của hắn run rẩy, xé phong thư ra.

Sau khi trông thấy 200 tệ bên trong, Lâm Điền Hà cười ha hả: "Đúng đúng, đây là học bổng của Lập Chính! 200 tệ!"

"Vậy thì tốt quá, lần này chắc là tiểu tử Lục gia có thể đi học rồi? Lão Lâm, đây chính là học trò đắc ý của anh, chúc mừng!"

Lâm Điền Hà gật gật đầu. Nhưng mà một lát sau, hắn lại đặt phong thư ở trên mặt bàn:

"200 tệ, còn chưa đủ!"

Sau khi nói xong, hắn yên lặng ngồi xuống, mở sách giáo khoa trên bàn học của mình ra. Ở trong đó có kẹp rất nhiều tiền.

Một mao, hai mao, năm mao…

Lâm Điền Hà lấy từng tờ từng tờ tiền ra.

Thầy chủ nhiệm có chút vội vã:

"Lão Điền, đây chính là tiền tích trữ một năm của anh! Năm ngoái, tiền của anh đã cho học sinh kia…"

"Không có việc gì, chỉ cần có thể để bọn chũng đi học, tiền riêng không cần cũng được! Tôi lại tích trữ là được! Tương lai của đứa nhỏ Lập Chính này nhất định sẽ có thể có tiền đồ!"

"Có thể đi ra khỏi núi quan trọng hơn bất cứ chuyện gì!"

Lâm Điền Hà vừa nói vừa đếm tiền. Nhưng mà sau khi đếm xong, cũng mới tầm mười tệ.

Lâm Điền Hà có chút nhụt chí. Hắn vuốt vuốt mi tâm, ngồi xuống.

Thầy chủ nhiệm nhìn ,à đau lòng.

Hắn sờ sờ trong túi, lấy năm tệ ra rồi đưa cho hắn:

"Chỗ của tôi có năm tệ, đều cho anh, cầm lấy đi!"

"Anh…"

"Anh tôi cái gì? Bọn chúng cũng là học sinh của tôi!"

Thầy chủ nhiệm nói xong, không đợi Lâm Điền Hà tiếp tục nói chuyện đã xoay người rời đi.

Vừa vừa mở cửa ra, hắn nhìn thấy một thiếu niên đứng ở trước cửa.

Thiếu niên không khác Lục Lập Chính là bao.

Làn da đen ngăm, người cao gầy, lại mang theo nụ cười.

Người dẫn đầu đi tới trước mặt Lâm Điền Hà, nói:

"Thầy Lâm, bọn em phát động bạn học cùng lớp ủng hộ cho Lục Lập Chính, đều ở chỗ này, thầy cầm rồi đưa cho bạn ấy đi…"

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment