Người nói chuyện tên là Trịnh Thành Dương. Mấy thiếu niên này đều là bạn cùng lớp của Lục Lập Chính.
Có người nghỉ học giữa chừng, có người tốt nghiệp không thi lên cấp ba.
Trong tay Trịnh Thành Dương là một xấp một mao hai mao tiền, giá trị lớn nhất cũng không quá mười tệ.
Lâm Điền Hà mạnh mẽ đứng lên rồi đi ra ngoài: "Em… các em…"
Thầy chủ nhiệm cũng đi sang bên cạnh, ánh mắt của hắn có chút ẩm ướt. Nhân lúc các bạn học không chú ý, thầy chủ nhiệm xoa xoa khóe mắt, lúc này mới khôi phục lại vẻ uy nghiêm.
Tâm trạng của Lâm Điền Hà lại có chút kích động:
"Thầy không thể nhận tiền của các em được, bạn học Lục Lập Chính cũng sẽ không cần!"
Hắn nói như vậy, các bạn học bao gồm cả Trịnh Thành Dương đều có chút gấp gáp.
"Thầy Lâm, thầy nhận đi, đây là một chút tâm ý của chúng em."
"Bạn học Lục Lập Chính lúc trước từng giúp đỡ em!"
"Em cũng vậy, hắn thấy em bị bệnh liền trả tiền cơm giúp em một tháng."
"Còn có em nữa, lúc ấy thành tích thi cử của em không tốt, bạn ấy đã bổ túc hai tuần cho em."
"Thầy à, mấy người chúng em đều là người không có tiền đồ, không phải sinh ra để học tập, nhưng bạn ấy thì khác!"
"Bạn ấy không thể giống như chúng em, cả một đời đều ở trong núi được. Bạn ấy có con đường tốt hơn, bạn ấy học tập tốt như vậy, nhất định sẽ rất có tiền đồ!"
"Thầy cứ yên tâm, chúng em đều là tự nguyện, hơn nữa số tiền này đều là chính chúng em kiếm được!"
"Đúng vậy thầy Lâm, sau khi tốt nghiệp, chúng em đã tìm việc làm khắp nơi, kiếm được một số tiền tiêu vặt. Thầy nhìn em này, em đã đi sửa đường khiêng đá được hơn nửa tháng đó!"
"Ba mẹ của chúng em đều ủng hộ chúng em tiêu số tiền này, bọn họ sẽ không quan tâm."
"Thầy Lâm, thầy cũng không đành lòng nhìn thấy bạn ấy bỏ học đúng chứ?"
Lâm Điền Hà nghe mà mũi chua chua.
"Các em, các em đều là những đứa trẻ tốt…"
Trịnh Thành Dương cười rồi đưa tiền cho Lâm Điền Hà:
"Chúng em đều là anh em của hắn, trợ giúp anh em là chuyện nên làm!"
Tay Lâm Điền Hà run run, nhận lấy tiền trong tay của hắn.
"Thầy à, chỗ này có 100 tệ 08 mao. Nếu như còn không đủ, nói với Lục Lập Chính, chúng em sẽ tiếp tục kiếm, tiểu tử kia chỉ cần học tập thật tốt là được rồi!"
"Nếu như tương lai học không tốt, trở về chúng em sẽ đánh gãy răng hắn!"
Lâm Điền Hà liên tục gật đầu: "Được được được, thầy sẽ nói lại với hắn."
"Thầy nhất định sẽ nói cho hắn biết. Thầy… thầy sẽ đi tìm Lục Lập Chính, sau đó chuyển lời của các em và số tiền này cho hắn."
Hắn nói xong liền tìm một cái túi màu vàng, sau khi đặt tất cả tiền vào trong đó lại nhét vào bên trong túi áo.
Lâm Điền Hà lúc này mới yên tâm hơn một chút. Hắn đứng dậy đi ra ngoài.
Hắn vừa đi còn vừa thở dài.
"Lần này, cho dù người Lục gia ngăn cản, thầy cũng phải để hắn đi học!" Lâm Điền Hà hạ quyết tâm.
Nghe thấy lời này, Trịnh Thành Dương nói:
"Đúng rồi thầy, chúng em suýt nữa quên mất gốc rạ này, anh hai của hắn…"
"Được rồi, chúng em sẽ đi cùng ngài, nếu như hắn thật sự không để Lập Chính đi học, chúng em sẽ đánh ngã hắn!"
"Đúng đúng đúng, thầy Lâm, chúng em tuổi trẻ, có thể đánh!"
Mấy nam sinh lập tức đứng dậy. Lâm Điền Hà thấy thế thì nở nụ cười:
"Không có chuyện gì, không thể đánh nhau được!"
"Đó cũng không phải là chúng em muốn đánh, đây không phải là phòng ngừa vạn nhất hay sao? Nếu bỏ lỡ thời gian thì sẽ rất đáng tiếc! Chúng em sẽ đi cùng thầy!"
Mấy cái nam sinh khăng khăng muốn đi. Lâm Điền Hà cũng không có ngăn cản. Dù sao, hắn cũng không biết mấy người ở thôn Lục gia.
Một khi thật sự xảy ra xung đột, nhất định phải đảm bảo cho tiểu tử kia có thể đi học mới được, chuyện còn lại đều không quan trọng.
"Được, đi thôi!"
Thầy chủ nhiệm nhìn mấy người bọn họ rời đi, không khỏi lộ ra nét mặt tươi cười.
"Hậu sinh khả uý…"
…
Một bên khác của thôn Đại Bình, trong một căn nhà trệt, Hoàng Thiên Lương đang ưu sầu đi tới đi lui trong sân.
Cha mẹ của hắn đã tóc hoa râm, lúc này lại ngồi ở dưới mái hiên than thở.
"Ai, khoai lang kia sắp tàn phế rồi!"
"Cánh đồng ngô bên cạnh cũng thế, năm nay, chúng ta sợ là không kịp ăn ngô mình trồng rồi."
"Còn có đậu phộng… Đậu phộng năm nay khá tốt, chắc là có thể bội thu!"
Hoàng Thiên Lương nghe hai người ngươi một câu ta một câu thì thở dài, trong lòng cũng vô cùng khó chịu.
"Cha, mẹ, hay là các người đừng cần số lương thực kia nữa? Về trong huyện con sẽ mua cho các người!"
Vẻ mặt của Hoàng Dân Hòa trầm xuống:
"Con thì biết cái gì? Đó chính là công sức đi sớm về tối của cha mẹ, có thể so với mấy thứ bán trong huyện sao?"
"Ai, Kiều Kiều thích ăn nhất là đậu phộng mẹ trồng, nói động phộng ở huyện không có cái mùi thơm kia."
Kiều Kiều là con gái của Hoàng Thiên Lương, cháu gái của hai người.
Nghe thấy lời này, Hoàng Thiên Lương rất là bất đắc dĩ:
"Thế nhưng, chúng ta cũng không có cách nào đuổi lợn rừng đi được. Con đã suy nghĩ rất nhiều biện pháp, cũng đã tìm người, đều vô dụng…"
Hoàng Dân Hòa nói: "Tiểu tử Hoàng Cường không phải nói có biện pháp sao?"
"Hắn là nói có biện pháp, nhưng cũng không chắc. Lỡ như hắn không tìm được người tài ba thì sao? Lợn rừng kia dù sao cũng là động vật hung mãnh, còn đi theo bầy đoàn, biết công kích người. Con…"
Hoàng Dân Hòa thở dài: "Ai, nếu như lương thực không còn nữa thì cha phải xử lý thế nào đây?"
Hoàng Thiên Lương yên lặng thở dài.
Cái gọi là nhà có một già như có một em bé.
Hắn hiện tại có hai ông bà lão.
Lúc nhỏ, hắn thường xuyên đối nghịch với hai người. Không nghĩ tới phong thủy luân chuyển, bây giờ, hai người này lại không ngừng đối nghịch với hắn.
Hắn còn nhất định phải nghe theo nữa.
Rơi vào đường cùng, Hoàng Thiên Lương chỉ có thể ký thác tất cả hy vọng vào Hoàng Cường.
Chỉ mong hắn tìm được người?
Lúc Hoàng Thiên Lương đang nghĩ ngợi, chỉ thấy Hoàng Cường cao hứng đi tới từ ven đường:
"Thành công rồi, anh Thiên Lương, Lục huynh đệ đồng ý sẽ tới xem một chút!"
Hoàng Thiên Lương lớn tuổi hơn Hoàng Cường.
Bọn họ đều là cùng họ, cho nên Hoàng Cường gọi hắn một tiếng anh.
"Thật sao? Thế nhưng, thật sự đáng tin sao?"
Hoàng Thiên Lương nhíu mày, hắn đã sắp bị chuyện lợn rừng kia phiền chết rồi:
"Mấy ngày trước anh đã tìm 5 đại hán ở trong làng nhưng đều không được!"
"Yên tâm đi, lần này nhất định có thể làm được. Nhưng mà anh Thiên Lương, sau khi làm xong, anh cũng không thể bạc đãi Lục huynh đệ của em được!"
Hoàng Thiên Lương gật đầu: "Chuyện này thì em cứ yên tâm, chỉ cần hắn có thể thành công, anh chẳng những sẽ không bạc đãi, còn nhất định sẽ cảm tạ hắn thật tốt."
"Vậy là được rồi!"
Hoàng Cường gật đầu: "Em cũng đã nói giá tiền với hắn rồi, em đi trước đây!"
Hoàng Cường nói xong thì quay người muốn đi.
Lúc này, Hoàng Thiên Lương kéo hắn lại: "Em chờ một chút, trong tay em là gì thế?"
"À, cái này à…"
Hoàng Cường giơ quả quýt trong tay lên: "Quýt nhà Lục huynh đệ đó, em mới đi ra từ nhà hắn, tranh thủ thời gian đến thông báo cho anh nên quên ăn, ha ha!"
Hoàng Cường nói xong liền phát hiện ánh mắt của Hoàng Thiên Lương có gì đó không đúng. Hắn nhìn chòng chọc vào quả quýt kia. Thật giống như, phía trên có hoa vậy.
Hoàng Cường nghi ngờ đưa quýt tới:
"Anh Thiên Lương, thì ra anh cũng thích ăn quýt, hay là cho anh ăn vậy?"
------
Dịch: MBMH Translate