Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 128 - Chương 128 - Âm Thanh Gì

Chương 128 - Âm Thanh Gì
Chương 128 - Âm Thanh Gì

Hoàng Thiên Lương dừng lại, đang tự hỏi có nên nhận quả quýt này hay không.

Nhưng mà Hoàng Cường căn bản không cho hắn thời gian suy tính, trực tiếp nhét quýt vào trong tay của hắn:

"Cho này, nếm thử đi!"

Nhét xong, Hoàng Cường cao hứng khẽ hát rời đi.

Hắn còn muốn đi lên thị trấn.

Hai ngày này, đường còn có một chút vấn đề nhỏ, sắp thông rồi. Hắn thường đi xe đạp đến gần đó, sau đó đi bộ trở về.

"Ai, Hoàng Cường…"

Hoàng Thiên Lương muốn đưa quýt cho Hoàng Cường nhưng đã không kịp. Hắn đành phải bất đắc dĩ lắc đầu.

Trở lại trong sân, Hoàng Dân Hòa nhìn thấy quả quýt thì nhíu mày:

"Thiên Lương, con cầm quýt làm cái gì?"

"Há, là Hoàng Cường cho, hắn nói tiểu tử Lục gia kia đã đồng ý!"

"Thật sao? Vậy thì tốt quá!" Trên mặt của Hoàng Dân Hòa cuối cùng cũng lộ ra nụ cười.

Hoàng Thiên Lương gật gật đầu: "Chỉ mong là hữu dụng!"

"Ừm!" Hoàng Dân Hòa gật đầu.

Hoàng Thiên Lương theo bản năng bóc quýt ra.

"Kiều Kiều, ăn quýt."

Kiều Kiều đang làm bài tập trong phòng vội vàng đi ra, nhận lấy quýt:

"Cám ơn ba ba." Nàng cao hứng gỡ một múi quýt rồi đưa cho Hoàng Dân Hòa trước, sau đó lại đưa cho bà nội một múi, khiến cho hai người cười to.

Lúc này, nàng mới đưa cho Hoàng Thiên Lương một múi:

"Ba ba, người cũng ăn!"

"Ừm, Kiều Kiều ngoan, ba ba không ăn, đều cho Kiều Kiều ăn đó."

Kiều Kiều cao hứng nhét múi quýt vào trong miệng. Ngay sau đó, nàng vui mừng nói:

"Oa, quýt này rất ngọt! Ông bà nội mau nếm thử."

"Thật sao? Nếm thử nếm thử!"

Hai người cũng bỏ quýt vào trong miệng.

Một mùi thơm ngát lan ra trong miệng của hai người.

Hoàng Dân Hòa cười đến nỗi ria mép đều vểnh cả lên:

"Ồ, ăn ngon thật!"

"Đúng vậy a, ngon hơn cả quýt mà Thiên Lương cầm về!"

Hoàng Thiên Lương nghe xong lời này thì lập tức cảm thấy nghi ngờ.

Hắn vừa rồi cũng cảm thấy quýt trong tay Hoàng Cường rất tốt, tò mò nên mới nhìn lâu.

Nhưng không nghĩ tới, hai người thế mà lại đánh giá cao như vậy.

Phải biết rằng, quýt hắn mua là loại quýt đắt nhất bên trong miệng.

Hắn vốn nghĩ, nếu như số quýt kia ăn ngon thì hắn sẽ phát triển việc buôn bán của mình theo hướng này.

"Kiều Kiều, cho ba nếm thử một chút."

"Vâng ạ!"

Kiểu Kiều lại gỡ một múi quýt ra rồi đưa cho hắn.

Sau khi Hoàng Thiên Lương bỏ múi quýt vào bên trong miệng, ánh mắt lập tức sáng lên…

Ngày hôm sau.

Trời mới vừa sáng, Lục Lập Hành đã dậy nấu cơm.

Ăn cơm xong, hắn nói với Cố Vãn Thanh mình muốn đi làm rồi mang theo Đại Hoàng xuất phát.

Tiền trong tay hôm qua đã đều đưa cho Lục Lập Chính.

Hai ngày này, hắn cũng để Lập Chính dạy Thiên Thiên làm bài tập và học tập.

Không để hắn đi ra ngoài bán khoai lang. Nhưng Lục Lập Vĩ và Chu Ngọc Hà đều không chịu ngồi yên.

Bọn họ sáng sớm đã kêu Vương Thiết Trụ và Lưu Phú Nhân rồi cùng nhau xuất phát.

Đi bộ đến Đại Bình thôn cần hơn một giờ.

Đại Hoàng hưng phấn kêu to, thỉnh thoảng còn quay đầu thúc giục Lục Lập Hành, bảo hắn đi nhanh một chút.

Sau khi đến địa điểm mà Hoàng Cường chỉ định, Lục Lập Hành dừng lại. Hắn chăm chú quan sát địa hình.

Nơi này, thuộc kiểu địa hình ruộng bậc thang vùng núi.

Trên nửa sườn núi là rừng, có các loại cây cối. Dưới nửa sườn núi chính là ruộng nhà Hoàng Thiên Lương.

Từ trên xuống dưới, lần lượt trồng khoai lang, cây ngô, đậu phộng, hạt vừng, rau cải trắng, đậu…

Mà bây giờ, khoai lang có một nửa đã bị ủi. Khoai lang bên trong vốn đã không lớn, giờ còn bị gặm lung ta lung tung.

Đậu phộng cũng có dấu vết bị phá hoại.

Cánh đồng ngô ngã một mảng lớn.

Nhìn vô cùng thê thảm.

Nghe nói tất cả ruộng bậc thang trong khe núi nhỏ này đều là của nhà Hoàng Thiên Lương.

Mà con lợn rừng kia quả nhiên đã để mắt tới nhà này.

Bọn chúng hoành hành khắp đồng ruộng.

Lục Lập Hành vỗ vỗ đầu Đại Hoàng đang hưng phấn nhìn khắp bới.

"Chúng ta chờ tại chỗ một lát đã?"

Sau khi nói xong, hắn tìm một chỗ trống trải rồi ngồi xuống.

Sau đó ấn mở cẩm nang khí vận!

Căn cứ theo định luật sử dụng cẩm nang trước kia, lợn rừng chắc là sẽ tự mình tìm tới cửa.

Cũng không biết rốt cuộc là có bao nhiêu, thời gian hiệu lực của cẩm nang khí vận có đủ hay không.

Đại Hoàng ngoắt ngoắt cái đuôi, nhìn bốn phía một chút.

Lỗ tai dựng thẳng tắp.

Nhưng mà, nó nhìn mãi mà vẫn không thấy bóng dáng của lợn rừng.

Đại Hoàng nghi ngờ kêu hai tiếng:

"Gâu gâu ~ "

Lợn rừng rốt cuộc là đang ở đâu ~

Lục Lập Hành cũng cảm thấy vô cùng nghi hoặc.

Một người một chó ngồi mười phút đồng hồ, vẫn không có bất cứ động tĩnh gì. Lục Lập Hành nhíu mày, đứng dậy:

"Xem ra, chúng ta cần phải đi ra ngoài tìm một chút."

Lúc hắn đang muốn đứng dậy, chỉ thấy Đại Hoàng hưng phấn nhảy dựng lên. Nó dường như là cảm nhận được cái gì đó. Nó vừa hét lên vừa điên cuồng xông ra ngoài.

"Đại Hoàng!"

Lục Lập Hành kêu một tiếng. Nhưng Đại Hoàng dường như không nghe thấy.

Thân ảnh của nó càng chạy càng xa…

Trên đường nhỏ trong núi thôn Đại Bình.

Lâm Điền Hà mang theo mấy người Trịnh Thành Dương đi lên phía trước.

Phương hướng của bọn hắn là thôn Lục gia.

Bởi vì cảm thấy thanh thế quá to lớn, Lâm Điền Hà cuối cùng quyết định chỉ dẫn theo Trịnh Thành Dương và hai bạn học khác.

Một nhóm bốn người cùng đi tới thôn Lục gia.

Vì để đi nhanh một chút, bọn họ đi trên đường núi.

Đi đến một nửa, Lâm Điền Hà ra hiệu mọi người ngồi xuống nghỉ ngơi một hồi:

"Còn cần khoảng một giờ nữa, nghỉ ngơi một chút đi. Ai, không biết chúng ta lúc nào mới có thể mua xe đạp đây. Thầy thấy mọi người lái xe, tốc độ rất nhanh!"

Ba bạn học đều ngồi xuống.

Bởi vì tuổi trẻ, bọn họ cũng không có cảm thấy có bao mệt mỏi, chỉ là sắc mặt hơi đen một chút.

"Thầy Lâm, sau này nhất định sẽ có, em nghe nói trên thị trấn có rất nhiều nhà mua xem, còn có một số gia đình, lúc gả con gái còn muốn nhà trai mua chiếc xe đạp!"

"Ha ha ha, vậy các em phải cố gắng lên. Thầy già rồi, nhưng các em lại đều chưa cưới vợ!"

Mấy thiếu niên cười ha hả, sờ ót:

"Thầy Lâm, chúng em đang còn nhỏ."

Lâm Điền Hà đốt tẩu hút thuốc trong tay, nói:

"Không nhỏ nữa, các em nghỉ học, người lớn trong nhà sẽ bắt đầu mai mối cho các em, thế nào? Không ai nhắc tới chuyện này trong kỳ nghỉ hè sao?"

Trong ba học sinh này, lớn tuổi nhất là Trịnh Thành Dương đã 17 tuổi.

Trong núi, 17 tuổi đã có rất nhiều người đính hôn rồi.

Mấy thiếu niên sờ ót, ngượng ngùng nở nụ cười.

Lâm Điền Hà hút một hơi thuốc, lẩm bẩm:

"Bạn học Lục Lập Chính đi học, không biết lúc nào mới có thể cưới vợ đây!"

Lời này khiến cho mấy người cười ha hả.

Bọn họ đang cười thì trên núi bỗng nhiên truyền đến âm thanh vật lớn xuyên qua.

Trịnh Thành Dương nghi ngờ ngẩng đầu: " m thanh gì vậy?"

Mấy người khác cũng nhìn lại:

"Động tĩnh lớn như vậy? Có người đốn củi ở trên núi sao?"

"Có lẽ là vậy, hôm nay thời tiết tốt, người dân gần đây tới đào lá tùng cũng nên!"

Lá tùng là thứ dễ châm lửa nhất.

Trước khi nhóm lửa, tất cả mọi người đều sẽ nhóm bằng lá tùng, sau đó mới bỏ thêm gỗ.

Mà lá tùng lại rụng đầy trên mặt đất.

Các gia đình thỉnh thoảng sẽ lên núi tìm lá.

"Vậy cũng đúng…"

Mấy người đang thảo luận.

Bỗng nhiên, bọn họ trông thấy, sắc mặt của Lâm Điền Hà có chút không đúng…

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment