Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 129 - Chương 129 - Cẩu Gia Tới

Chương 129 - Cẩu Gia Tới
Chương 129 - Cẩu Gia Tới

Lâm Điền Hà nhìn chằm chằm về phía sau lưng bọn họ, ngay cả thuốc cũng quên hút.

Vẻ mặt của ba bạn học trở nên cứng đờ:

"Thầy Lâm, thầy…"

"Suỵt!" Lâm Điền Hà nhanh chóng ra hiệu cho bọn họ im lặng.

Hắn nhỏ giọng nói: "Các em chậm rãi đứng lên, lát nữa thầy đếm một hai ba, các em liền chạy!"

"Sao... sao thế ạ?"

"Phía trên kia hình như có thứ gì đó không tốt, thầy còn thấy không rõ đó là cái gì!" Lâm Điền Hà chỉ chỉ phía sau bọn họ.

"Cái... cái gì? Không phải là sói đó chứ?"

Phải biết, trong núi này, mấy năm trước vẫn thường có sói.

Lúc người lớn nhà bọn họ đi ra ngoài làm việc, đểu sẽ khóa bọn họ ở trong nhà.

Các người lớn cũng sẽ không lên núi một mình, để phòng ngừa gặp nguy hiểm.

Nhưng mấy năm này, sói trên núi hình như đã biến mất.

Nhưng mà không ai có thể chứng minh là không có.

Mấy người Trịnh Thành Dương nuốt nước miếng:

"Không có chuyện gì đâu thầy, chúng ta nhiều người, có sói cũng không sợ!"

Lâm Điền Hà lại khoát tay áo: "Nghe thầy, các em đi trước, thầy sẽ dọa bọn chúng!"

Tuy không thấy rõ đó là cái gì, nhưng Lâm Điền Hà không muốn để cho học sinh của mình mạo hiểm.

"Thế nhưng thầy Lâm…"

"Nhưng mà cái gì? Thầy là thầy của các em, các em chẳng là không muốn nghe lời thầy sao?"

Ba người Trịnh Thành Dương đành phải yên lặng.

Chỉ là vẻ mặt của bọn họ lại trở nên kiên định.

Cho dù như thế nào, bọn họ đều sẽ không để cho thầy Lâm gặp nguy hiểm.

Cho dù thật sự có sói, nhiều người cũng có thể dọa sói chạy đi!

Trịnh Thành Dương gật đầu.

Lúc quay người, hắn nháy mắt với hai bạn học còn lại. Hai người lập tức hiểu ý.

Bọn họ vừa quay người lại, đã nhặt tảng đá trên đất lên.

Sau đó, nhanh chóng bảo vệ Lâm Điền Hà còn không kịp phản ứng ra phía sau lưng rồi hô to với bóng đen trên núi:

"Đến đây, chúng tao cũng không sợ mày!"

"Các em…”

Lâm Điền Hà nhất thời có chút không biết nói gì.

Trịnh Thành Dương nói: "Thầy à, chúng em còn trẻ, chạy nhanh, thầy cứ đi trước đi!"

Lâm Điền Hà đỡ kính mắt, nhặt một cây gậy lên từ dưới đất:

"Cùng đi!"

"Được, vậy thì cùng đi, đi qua phía trước chính là ngã rẽ lớn, sẽ có người, không có việc gì, không có việc gì."

Mấy học sinh tự an ủi mình.

Thế nhưng, bọn họ vừa quay người lại, đã nhìn thấy phía trước truyền đến từng tiếng vù vù, sau đó chính là mấy con lợn rừng to lớn.

Mặt mũi của chúng vô cùng hung dữ. Chúng đang thở phì phò, và nhìn chằm chằm vào bọn họ. Dáng vẻ kia giống như là muốn tiến công.

Sắc mặt của Lâm Điền Hà lập tức thay đổi.

Trên núi này có không ít lợn rừng, nhưng rất ít khi trông thấy mấy con đi cùng nhau như này.

Hơn nữa, cho dù đi cùng nhau thì bọn chúng cũng không công kích nhân loại.

Đây là có chuyện gì?

"Sao lại có nhiều lợn rừng như vậy chứ?"

Mấy học sinh kia cũng là hai mặt nhìn nhau.

"Không sao, chúng ta sẽ hù dọa bọn chúng, lợn rừng cũng sợ người!"

Một người trong đó đưa ra chủ ý, hai người khác lập tức phụ họa: "Được!"

Bọn họ cầm tảng đá, vừa lui lại phía sau vừa quan sát động tĩnh của lợn rừng.

Mấy con lợn rừng này giống như là bị cái gì đó kích thích vậy, không ngừng chạy về phía bọn họ!

Ngay tại lúc bọn họ cho rằng mình sẽ có một trận đại chiến với đám lợn rừng này thì bỗng nhiên, cách đó không xa truyền đến một tiếng chó sủa.

"Gâu!"

Ngay sau đó!

Một con con chó vàng lập tức lao đến.

Đồng thời, ở giữa sườn núi, có một người hô to:

"Đại Hoàng, đuổi chúng nó chạy về phía này!"

"Gâu Gâu!"

Đại Hoàng kêu to hai tiếng, đứng ở trước mặt mấy người.

Vẻ mặt nó dữ tợn, không ngừng kêu đối với mấy con lợn rừng.

Nó hoàn toàn không ý thức được, thân hình của mình nhỏ hơn đám lợn rừng kia không ít.

"Gâu ~ "

Còn không mau cút cho Cẩu gia ~

Ở chỗ này náo loạn cái gì?

Lúc này, Lục Lập Hành cũng nhìn về phía mấy con lợn rừng kia.

Vừa rồi lúc Đại Hoàng lao ra, hắn đã cảm thấy là lạ.

Đại Hoàng chắc là phát hiện cái gì đó.

Quả nhiên, lợn rừng hôm nay thế mà không đến ruộng đất.

Chẳng lẽ là bị cẩm nang khí vận của mình ảnh hưởng sao?

Nhưng mà, tìm được bọn chúng thì mọi chuyện liền dễ làm.

Hắn nhìn thoáng qua vị trí của lợn rừng và Đại Hoàng, sau đó bắt đầu chạy sang một bên khác!

Nơi này quá nhiều người.

Lỡ như để bọn họ nhìn thấy lợn rừng tự chạy đến mệt chết ở trước mặt mình thì sẽ không thể giải thích rõ ràng.

"Theo tao đi!"

"Gâu Gâu!"

Nhận được mệnh lệnh của Lục Lập Hành, Đại Hoàng lập tức lao về phía đám lợn rừng.

"Ai, đừng…"

Lâm Điền Hà đang muốn ngăn cản, lại thấy đám lợn rừng vô cùng hung mãnh kia như là bị dọa sợ mà không ngừng chạy lên núi.

Mà con chó vàng gầy yếu kia lại đang đuổi theo phía sau bọn chúng. Bọn chúng lại không dám phản kháng chút nào.

Lâm Điền Hà sững sờ tại chỗ.

Ba người Trịnh Thành Dương cũng hai mặt nhìn nhau, gió nhẹ thổi qua…

Lục Lập Hành vừa chạy vừa ra hiệu cho Đại Hoàng tăng thêm tốc độ.

Tuy bình thường Đại Hoàng không đáng tin cậy chút nào, nhưng lúc làm chuyện chính lại vô cùng đáng tin.

Lục Lập Hành đếm một chút, tổng cộng có bốn con lợn rừng.

Đại khái là bởi vì được ăn ngon nên ngoại hình cả đám đều vô cùng to lớn, to hơn con lợn rừng mình bắt được trước đó nhiều.

Lúc này, bọn chúng đang xếp thành hàng, chạy về phía mình.

Lục Lập Hành nhanh chóng đi tới khoảng đất trống đã tìm được trước đó rồi ngồi xuống.

Sau khi những con lợn rừng kia tiến vào phạm vi của hắn, quả nhiên, bọn chúng giống như là bị thứ gì đó khống chế, bắt đầu chạy xung quanh hắn.

Bọn chúng vừa chạy vừa không ngừng lẩm bẩm.

Đại Hoàng thì kiêu ngạo đi đến bên cạnh Lục Lập Hành, còn không ngừng kêu lên.

Cho đến khi Lục Lập Hành vỗ vỗ đầu của nó, và khen ngợi: "Đại Hoàng, làm tốt lắm!"

Đại Hoàng cuối cùng ngồi ở bên người Lục Lập Hành bên người.

Nó nhìn đám lợn rừng kia, khóe miệng nhếch lên, cao hứng ngoắt ngoắt cái đuôi, phát ra âm thanh giống như là tiếng cười nhạo.

Nhìn đi ~

Đám ngu ngốc này ~

Đám lợn rừng ngu ngốc căn bản không biết mình bị một con chó cười nhạo.

Bọn chúng đang không ngừng quay tới quay lui, quay tới quay lui.

Một vòng lại một vòng!

Một bên khác.

Sau khi lợn rừng và một người một chó rời đi, Lâm Điền Hà vẫn còn chưa kịp phản ứng lại.

Trịnh Thành Dương đụng đụng hắn:

"Thầy… thầy Lâm, lợn rừng đều... đều chạy rồi!"

Lâm Điền Hà nhẹ gật đầu: "Ừm, thầy đã thấy."

Trịnh Thành Dương nuốt ngụm nước miếng:

"Chạy vì con chó."

"Ừm."

"Phía trên còn có người…"

"Ừm…"

"Thầy Lâm, người kia sẽ không bị thương đó chứ?"

Lâm Điền Hà giật mình, cuối cùng cũng phản ứng lại.

"Không nên, không nên, không được, thầy phải đi xem một chút, hắn chỉ có một người, đây chính là bốn con lợn rừng đó!"

"Các em… các em đi tìm Lục Lập Chính trước, thầy đi xem một chút!" Lúc Lâm Điền Hà muốn đi lại bị Trịnh Thành Dương kéo cánh tay lại:

"Thầy à, không được, thầy đi cũng quá nguy hiểm, chúng ta cùng nhau…"

"Đừng quấy rối, chuyện bạn học Lập Chính đến trường quan trọng hơn bất cứ chuyện gì!"

"Hay là như này… Chúng ta cùng vào trong thôn gọi người? Đánh lợn rừng xong chúng ta lại đến nhà Lục Lập Chính?"

"Được, vậy nhanh lên một chút, nhanh chút, không thể bị chậm trễ được!"

Sau khi mấy người thương lượng xong liền dùng tốc độ nhanh nhất xuống núi.

Bọn họ không biết là.

Sau mười phút.

Đã có một con lợn rừng nhỏ hơn mấy con còn lại ngã xuống ở trước mặt Đại Hoàng…

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment