Hoàng gia, thôn Đại Bình.
Hoàng Thiên Lương cầm vỏ quýt, ngồi trong sân ngẩn người.
Hắn nhìn trái nhìn phải, vẫn không nhìn ra được quýt này khác nhau ở chỗ nào.
Cuối cùng, hắn yên lặng thở dài: "Thôi, đi hỏi Hoàng Cường một chút vậy!"
Hoàng Thiên Lương đang muốn đứng dậy và đi vào trong phòng thì phía trước bỗng nhiên truyền đến một tiếng hét lớn:
"Lợn rừng, trên núi có lợn rừng!"
"Săn lợn rừng, cứu mạng!"
Hoàng Thiên Lương sững người.
Hắn còn chưa lên tiếng, chỉ thấy Hoàng Dân Hòa mấy ngày nay không có tinh thần chút nào, thân hình đều có chút uể oải lập tức chạy ra ngoài:
"Lợn rừng, lợn rừng ở đâu? Bọn họ xuất hiện rồi?"
Trịnh Thành Dương trông thấy là một ông lão thì vội nào: "Lão gia gia, ngài đừng nháo nữa, trong nhà có người trẻ tuổi không? Có thì cùng chúng cháu lên núi cứu người? Có người mang theo một con chó, đang bị bầy heo rừng đuổi theo!"
Trịnh Thành Dương vừa nói vừa khua tay.
Hoàng Dân Hòa có chút mờ mịt: "Một con chó một người? Bị lợn rừng đuổi theo?"
Trịnh Thành Dương nhớ lại tình cảnh vừa rồi một lần:
"Đúng, đúng vậy, bốn con lợn rừng đó! Bốn con lợn rừng rất lớn! Lão gia gia... Ai được rồi, để cháu đi gọi người!"
Trịnh Thành Dương cảm thấy, không thể vì ông lão này mà chậm trễ thời gian được.
Hắn nhanh chóng né tránh Hoàng Dân Hòa, muốn chạy về phía những gia đình khác.
Tay áo của hắn bỗng nhiên bị người giữ chặt.
"Cậu chờ một chút, lợn rừng ở đâu? Có phải là ở gần Sơn Thụ Câu Độc Giác Lĩnh không?"
Sơn Thụ Câu Độc Giác Lĩnh chính là ruộng bậc thang của Hoàng gia.
Trịnh Thành Dương trông thấy người kéo mình là một người trẻ tuổi có chút tương tự với ông lão vừa nãy thì vội vàng nói: "Tôi cũng không biết, chính là đi lên từ chỗ này, giữa sườn núi của sơn cốc đầu tiên!"
Hoàng Thiên Lương có chút nhíu mày:
"Thật đúng là vậy sao, cậu nói là bầy heo rừng đuổi theo một người đàn ông và một con chó?"
"Ừm, đúng vậy." Trịnh Thành Dương gật đầu.
Hoàng Thiên Lương nói: "Chắc chắn không phải là một người một chó đuổi theo lợn rừng?"
Hắn nhớ tới, Hoàng Cường nói người kia có một con chó. Mà chuyện bắt lợn rừng chính là công lao của con chó kia.
Nghe thấy câu hỏi này, Trịnh Thành Dương mê mang. Hắn cẩn thận nhớ lại một chút, hình như đúng là như thế.
Thế nhưng, hắn làm sao đều cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Một người một chó làm sao có thể đuổi bốn con lợn rừng được!
Nhất định là mình hoa mắt rồi.
Nghĩ tới đây, Trịnh Thành Dương dùng sức gật đầu:
"Xác định!"
"Nguy rồi!" Nghe xong lời này, Hoàng Thiên Lương nóng nảy hô lên.
"Hoàng Cường là đến hại người sao? Ba, người ở nhà chờ đi, con đi xem một chút và giúp đỡ cứu người! Người này đúng thật là, vì tiền mà khoe khoang khoác lác, điên rồi điên rồi! Mong là đừng xảy ra án mạng."
Hoàng Thiên Lương lại quay đầu nhìn về phía Trịnh Thành Dương:
"Tiểu tử, đi, dẫn đường!"
Trịnh Thành Dương có chút mờ mịt: "Thế nhưng…"
"Nhưng cái gì mà nhưng, tôi giúp cậu gọi người!"
Hoàng Thiên Lương nói xong liền đi kêu hai đại hán nhà hàng xóm. Trịnh Thành Dương lúc này mới mang theo bọn hắn đi trở về.
Trên đường lên núi, bọn họ còn gặp Lâm Điền Hà và hai học sinh khác. Bên cạnh của bọn họ cũng có mấy người đàn ông to lớn.
Đều là người quen trong thôn Đại Bình.
Đám người lập tức tụ lại một chỗ.
Có người cầm búa.
Có người cầm cuốc.
Còn có người cõng một cây gậy.
Trông thấy Lâm Điền Hà, vẻ mặt của Hoàng Thiên Lương có chút sững sờ.
"Thầy Lâm, thầy cũng tới bắt lợn rừng sao?"
Cha của Lâm Điền Hà cũng là giáo viên, mà Hoàng Thiên Lương lại là học sinh của cha hắn.
"Cái gì mà bắt lợn rừng, tôi đi cứu người, vừa rồi nếu không phải có con chó và người kia thì chúng tôi đã bị bầy heo rừng vây công rồi! Nhanh nhanh nhanh!"
"Đúng, chúng ta nhanh một chút!"
Một đám người trùng trùng điệp điệp hướng lên núi.
Lúc này.
Một bên khác.
Con lợn rừng thứ hai đã ngã xuống đất.
Lục Lập Hành dùng một cánh tay chống đầu.
Bên cạnh hắn, Đại Hoàng nhàm chán ngáp ngáp.
Nhìn một chút, nó dường như cảm thấy quá nhàm chán liền dứt khoát đứng lên.
Nó con người, sau đó chạy về phía hai con lợn rừng còn lại.
Thân thể của hai con lợn rừng này có chút cường tráng, cũng có tinh lực hơn.
Lục Lập Hành thấy thế thì lo lắng hỏi:
"Đại Hoàng, mày làm gì thế?"
"Gâu ~ "
Đại Hoàng quay đầu, nhìn Lục Lập Hành một chút, sau đó lại ngửa đầu ra hiệu về phía hai con lợn rừng đã bắt đầu chạy chậm lại kia.
Cẩu gia đuổi theo bọn chugs ~
Chạy quá chậm rồi ~
Cứ như này thì lúc nào mới có thể chết ~
Lục Lập Hành bất đắc dĩ, đành phải khoát tay áo.
Dù sao có khí vận cẩm nang ở đây, Đại Hoàng cũng sẽ không bị thương.
Nhận được sự cho phép, Đại Hoàng lập tức điên cuồng xông ra ngoài.
Sau đó, nó phi nước đại đến phía sau hai con lợn rừng. Nó vung chân ra rồi bắt đầu điên cuồng đuổi theo.
Hai con lợn rừng kia vốn đã mất đi tinh thần, lập tức nhận lấy kinh hãi. Bọn chúng lập tức lên tinh thần, bắt đầu thở hổn hển mà phi nước đại.
Sau năm phút…
Một con lợn rừng ngã trên mặt đất.
Đại Hoàng gâu một tiếng với nó, xác định con lợn rừng này đã chết hẳn thì mới vung chân ra đuổi theo con lợn rừng còn lại.
Đuổi theo một hồi, Đại Hoàng cảm thấy có chút mệt mỏi.
Sau đó, nó ngừng lại, thè lưỡi, để cho mình nghỉ ngơi một chút rồi lại tiếp tục đuổi.
Nhưng mà Đại Hoàng phát hiện một vấn đề.
Con lợn rừng cuối cùng kia hình như căn bản không nhìn xem nó có đuổi theo hay không, chỉ cần nghe thấy động tĩnh thì nó sẽ bắt đầu chạy bạt mạng.
Đại Hoàng chuyển động tròng mắt, rồi bắt đầu đứng tại chỗ mà kêu.
Nó vừa kêu lên, lợn rừng tăng nhanh tốc độ.
Nó lại kêu, lợn rừng lại tăng nhanh tốc độ.
Lục Lập Hành ở bên cạnh nhìn mà cảm thấy xấu hổ thay.
Trong lúc nhất thời, hắn không biết bên nào ngu xuẩn hơn.
Chờ Đại Hoàng kêu tầm mười tiếng, con lợn rừng kia dường như không thể chịu được nữa.
Mắt thấy lợn rừng sắp ngã xuống đất.
Lục Lập Hành bỗng nhiên nghe thấy, trên đường núi có người đang hô to.
"Ở bên kia, nhanh, ở bên kia!"
Hai mắt Lục Lập Hành nhíu lại: "Đại Hoàng!"
Nghe thấy mệnh lệnh, Đại Hoàng lập tức xông ra rồi cắn một cái vào con lợn rừng cuối cùng.
Con lợn rừng kia hét lên vài tiếng, cuối cùng vẫn là không chịu nổi, ngã xuống.
Lục Lập Hành cũng đi tới trước mặt bọn chúng.
Hắn nhanh chóng lấy đất bôi lên trên mặt mình, sau đó lấy một nắm cỏ tranh lớn xoa xoa lên người Đại Hoàng.
Lúc này, hắn mới ra hiệu cho Đại Hoàng: "Chúng ta kéo lợn rừng sang bên này!"
"Gâu ~ " Đại Hoàng chăm chú kêu một tiếng.
Nó cắn chân một con lợn rừng, Lục Lập Hành thì kéo hai chân của con lợn rừng kia, dùng hết sức lực muốn kéo con lợn rừng sang bên cạnh.
Một bên khác, giọng nói kia càng ngày càng gần:
"Tiểu tử, cậu không có chuyện gì chứ?"
"Nhanh cứu người!"
"Tôi đã nói rồi, nào có người có thể đơn độc bắt được lợn rừng, Hoàng Cường đúng thật là có thể nói mò!"
Đi ở phía sau cùng chính là Hoàng Dân Hòa.
Bởi vì quá mệt mỏi, hắn còn nhặt một khúc cây làm quải trượng.
Giờ phút này, vẻ mặt hắn cũng chứa đầy sự lo lắng:
"Thiên Lương, con nhanh điểm, đừng để đám súc sinh kia làm người bị thương!"
Hoàng Thiên Lương phất phất tay, ra hiệu cho anh em bên người tăng tốc.
Thế nhưng, sau khi bọn họ nhìn thấy lợn rừng và Lục Lập Hành, thấy rõ ràng tình huống trước mặt, mấy người lập tức ngây người tại chỗ…
------
Dịch: MBMH Translate