Đây chính là một vùng đất đầy cỏ hoang, bởi vì địa thế quá cao, lại sát bên núi cho nên đào lên vô cùng phiền phức.
Cặp vợ chồng già Hoàng Dân Hòa đành để trống mảnh đất này.
Có dại vốn cao cỡ nửa người. Nhưng lúc này, toàn bộ giống như vừa xảy ra một trận tranh đấu kịch liệt, tất cả cỏ đều ngã mềm oặt trên mặt đất.
Nhìn từ góc độ của bọn hắn, có thể trông thấy bốn con lợn rừng ngã trên mặt đất, một con chó mệt hừ hừ và một người toàn thân đều là bùn vàg vụn cỏ. Một người một chó này đang cố gắng kéo một con lợn rừng sang bên cạnh. Trên cổ con lợn rừng kia còn có vết thương, thoạt nhìn như là bị chó cắn. Nhưng nó lại không nhúc nhích, không cần nghĩ cũng biết, đã chết.
Hoàng Thiên Lương yên lặng nuốt xuống ngụm nước bọt.
"Người anh em, cậu đây là…"
Lục Lập Hành đứng thẳng lưng lên, giả bộ như vừa trông thấy bọn họ, nói:
"Nhiều người như vậy sao? Tới tới tới, các anh em, đến giúp đỡ chút, con lợn rừng này thật sự là quá nặng!"
"Tôi và Đại Hoàng đều sắp hết sức rồi!"
Hoàng Thiên Lương lúc này mới phản ứng lại: "Được, tới tới tới, các anh em, tới giúp đỡ!"
Tuy kinh ngạc, nhưng chuyện lợn rừng chết này thật đúng là quá tốt.
Hắn vừa hô, mấy người xung quanh đều lập tức vây lại.
Đi ở phía sau cùng là mấy người Lâm Điền Hà và Trịnh Thành Dương. Bởi vì lúc trước bọn họ đã tốn quá nhiều sức nên bọn họ bị mấy người Hoàng Thiên Lương bỏ lại đằng sau.
Sau đó, mấy người liền sang một bên khác, giúp đỡ kéo mấy con lợn rừng còn lại.
Chỉ là, bọn họ vừa nhìn về phía Lục Lập Hành vừa cảm thấy nghi hoặc:
"Thầy ơi…"
"Hả? Một, hai, ba! Dùng lực!"
Lâm Điền Hà hô hào khẩu hiệu, ra hiệu mọi người dùng sức.
Lợn rừng bị kéo đi. Nhưng mà chuyện này không thể nào làm dịu nghi hoặc của mọi người.
Trịnh Thành Dương lại liếc sang bên kia một chút, không thể tin được mà hỏi:
"Thầy, bọn họ một người một chó… đánh chết bốn con lợn rừng?"
Vừa rồi, bốn người bọn họ suýt chút nữa đã bị lợn rừng công kích đó!
Cái răng nanh kia, dài như vậy!
Người này sao lại làm được?
Lâm Điền Hà gật gật đầu: "Hình như là vậy."
"Thế nhưng…"
"Ha ha, thầy biết các em đang suy nghĩ gì, nhưng mà trên đời này luôn có một ít người đặc biệt lợi hại, hoặc là chó đặc biệt lợi hại, chỉ có thể nói rõ chúng ta gặp được người tốt! Nếu không phải có bọn họ, chúng ta sợ là đã bị mấy con lợn rừng này công kích rồi! Chúng ta phải cảm tạ bọn họ!"
Ba người Trịnh Thành Dương gật đầu: "Cũng đúng!"
"Cho nên, còn không tranh thủ thời gian làm việc!"
Bị nói kiểu này, ba người càng thêm cố sức.
Hoàng Dân Hòa bò lên cuối cùng trông thấy tình cảnh này, hắn hơi lảo đảo, thiếu chút ngã xuống. Hắn dùng nhánh cây ổn định thân hình của mình.
Trong mắt lại tràn đầy rung động!
Lợn rừng chết rồi!
Đám lợn rừng gây họa cho lương thực của mình trong suốt nửa tháng đã chết!
Quá tốt rồi, quá tốt rồi, quá tốt rồi!
Thân thể Hoàng Dân Hòa run rẩy, nhìn về phía Lục Lập Hành.
Lúc này, Lục Lập Hành đang kéo một con lợn rừng.
Hắn xoa xoa mồ hôi trên trán, còn chưa kịp phản ứng, đã bị Hoàng Dân Hòa cầm tay.
"Tiểu tử, là cậu giết chết những súc sinh này sao?"
Đại Hoàng bên cạnh nghe thấy lời này thì không ngừng sủa to!
"Gâu ~ "
"Gâu gâu ~ "
Còn có Cẩu gia ta nữa ~
Lục Lập Hành cười cười, sờ lên đầu Đại Hoàng:
"Đều là công lao của Đại Hoàng!"
"Gâu ~ "
Đại Hoàng cao hứng vẫy đuôi, khỏi phải nói là có bao nhiêu kiêu ngạo!
Nhanh khen ta, nhanh khen ta, nhanh khen ta ~
Hoàng Dân Hòa vươn tay, cũng học dáng vẻ của Lục Lập Hành, sờ lên đầu của Đại Hoàng.
"Không tệ, đúng là không tệ!"
"Nó nhìn thì gầy gò yếu ớt, không nghĩ tới lại lợi hại như vậy!"
Lục Lập Hành đành phải che giấu lương tâm mà gật đầu:
"Đúng vậy, chó nhà cháu rất am hiểu săn bắn!"
Hoàng Dân Hòa trực tiếp giơ ngón tay cái lên:
"Thiên Lương, Thiên Lương, mau tới cảm tạ tiểu tử này!"
"Đến đây, đến đây, đến đây!"
Hoàng Thiên Lương nghỉ ngơi một lát, sau đó cùng mấy thôn dân bên cạnh cười lớn đi tới.
"Các người đúng là lợi hại, thế mà có thể giết chết bốn con lợn rừng!"
"Nhanh nói một chút xem rốt cuộc đã làm thế nào đi? Mấy ngày trước, chúng tôi có hợp sức nhưng mà cũng không bắt được! Bọn chúng thật sự là quá giảo hoạt."
Mấy người vây quanh Lục Lập Hành và Đại Hoàng.
Cách bọn họ xa nhất là bốn người Lâm Điền Hà, có chút câu nệ.
Bọn họ vội vàng tiến đến Lục gia, nhưng cũng muốn đi nói lời cảm ơn.
Nhưng nhìn mấy người nói chuyện quá nhiệt tình, lại không tiện thúc giục bọn họ, chỉ có thể không ngừng trông chừng thời gian.
Trịnh Thành Dương thấy thế thì nói:
"Thầy Lâm, hay là các người đi trước đi, đi Lục gia quan trọng hơn, chúng ta đã chậm trễ quá nhiều thời gian rồi."
"Em sẽ ở lại để nói lời cảm ơn với vị đại ca kia, lát nữa em sẽ hỏi địa chỉ và tên của hắn. Sau khi chúng ta làm xong chuyện của Lục Lập Chính thì sẽ đi cảm tạ hắn!"
"Được được được, như này cũng được! Thầy cảm thấy bọn họ chắc chắn sẽ không nói hết chuyện ngay được, vậy ba người bọn thấy đi trước, em nhớ nhất định phải hỏi cho rõ ràng đó!"
"Không thành vấn đề, cứ tin ở em!" Trịnh Thành Dương cam đoan.
Lâm Điền Hà lúc này mới mang theo hai học sinh khác rời đi.
Trước khi đi, hắn còn quay đầu nhìn về phía Lục Lập Hành một chút, nhíu mày.
"Kỳ quái, sao cảm giác thiếu niên này nhìn khá quen…"
Sau khi bọn họ đi, Trịnh Thành Dương quay người, đi tới bên ngoài đám người, chăm chú nghe người bên trong nói chuyện.
"Tiểu tử, các người rốt cuộc là làm thế nào để bắt được lợn rừng vậy?"
"Chỉ là may mắn mà thôi, chúng tôi đúng lúc trông thấy lợn rừng muốn công kích người, liền để Đại Hoàng lên!"
"Vậy các người đúng là rất dũng cảm?"
"Không có cách nào khác, cũng không thể nhìn những súc sinh này đả thương người được, đúng lúc tôi và Đại Hoàng trước đó có kinh nghiệm bắt lợn rừng."
"Kinh nghiệm? Các, các người…"
Hoàng Thiên Lương giờ phút này mới phản ứng lại từ trong chấn động.
"Cậu chính là tiểu tử Lục gia mà Hoàng Cường tìm tới bắt lợn rừng giúp tôi?"
Một người một chó này còn không phải sao!
Lục gia?
Trịnh Thành Dương đứng ở phía ngoài cùng nghe vậy thì hơi sững sờ.
Lục Lập Hành gật gật đầu: "Đúng, là tôi, anh Hoàng nói ruộng nhà các người bị lợn rừng phá, nên bảo tôi tới xem một chút!"
"Thật đúng là cậu rồi, ha ha, tôi còn tưởng rằng tiểu tử Hoàng Cường nói khoác muốn hại người…"
"Lợi hại, lợi hại!"
Hoàng Thiên Lương giơ ngón tay cái cho Lục Lập Hành.
Hoàng Dân Hòa thấy hắn chỉ mải nói chuyện, liền vội vàng nói:
"Xú tiểu tử, nói chút chuyện hữu dụng đi, nếu tiểu tử này đã giết được lợn rừng, con cũng nên trả thù lao cho người ta đi!"
"Đúng đúng đúng, ba nhắc nhở đúng lắm, con cần trả thù lao! Người anh em, Hoàng Cường đã nói với cậu chuyện thù lao rồi đúng không?"
Lục Lập Hành gật gật đầu: "Đúng, đã nói!"
Hoàng Thiên Lương nói: "Ừm, tôi sẽ mua lại bốn con lợn rừng này, một con 500 tệ, tổng cộng là 2000, cộng với tiền bắt lợn rừng nữa là 2200 tệ, lát nữa cậu cùng tôi đến nhà lấy tiền!"
"Thế nhưng… Thế nhưng, Hoàng đại ca nói phí bắt lợn rừng là 50 tệ!"
"Haizzz, đừng nghe hắn, coi như tôi tăng giá tạm thời đi, 2200! Con chó nhà các người xứng với cái giá này!"
Hoàng Thiên Lương nhịn không được, lại sờ đầu chó của Đại Hoàng.
Cái đồ chơi này sờ tới sờ lui đúng thật là thoải mái!
Đại Hoàng được sờ lập tức vui vẻ lắc đuôi.
Người xung quanh nghe thấy cái giá này, đều sợ ngây người.
2200!!!
Đây chính là số tiền dù bọn họ làm việc nghiêm chỉnh cả năm đều không kiếm được.
Nhưng mà, một người một chó trực tiếp giết chết bốn con lợn rừng đúng là rất đáng, không ai phản bác.
Chỉ là Trịnh Thành Dương vô cùng tò mò.
Người họ Lục hình như đều ở thôn Lục gia!
Người này là người thôn Lục gia sao?
Lúc hắn đang nghĩ ngợi, chợt nghe Hoàng Thiên Lương hỏi:
"Người anh em, còn không biết cậu tên là gì? Tôi là Hoàng Thiên Lương…"
------
Dịch: MBMH Translate