"Đây là cha tôi Hoàng Dân Hòa, những người này là hàng xóm của tôi!"
Hoàng Thiên Lương nói xong, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Lục Lập Hành, nhất là Trịnh Thành Dương. Hắn đang suy nghĩ xem nên làm thế nào để hỏi tên của ân nhân cứu mạng.
Họ Lục, nói không chừng có liên quan tới tiểu tử Lập Chính kia.
Lục gia, xem ra đều là người tốt!
Ngoại trừ anh hai của Lục Lập Chính…
Hắn tên là gì nhỉ?
Hình như là Lục Lập Hành?
Lúc Trịnh Thành Dương đang nghĩ ngợi, chỉ nghe thấy người đàn ông bị đám người vây quanh cười nói.
"Ông chủ Hoàng, tôi có biết ngài. Anh Hoàng Cường từng giới thiệu! Xin chào, tôi là Lục Lập Hành."
Nói xong, hắn còn đưa tay ra, bày ra tư thế bắt tay.
Những thứ này là lễ tiết hắn học được sau khi rời khỏi thôn Lục gia đến thành phố vào kiếp trước.
Trong sơn thôn của bọn họ, mọi người đều chào hỏi bằng cách hút thuốc.
Kiếp trước, trước khi ra khỏi thôn Lục Lập Hành cũng sẽ hút thuốc.
Chỉ là, sau đó hắn đã bỏ.
Một đời này, hắn cũng không muốn nhìn thấy tẩu thuốc lần nào nữa.
Hoàng Thiên Lương thấy thế thì hơi sững sờ.
Tại quê nhà, hắn còn là lần đầu tiên thấy người ta dùng loại phương thức này để chào hỏi.
Hắn nhanh chóng xoa xoa tay, rồi bắt lấy:
"Xin chào, xin chào, thì ra là người anh em Lập Hành!"
"Ha ha ha, đi một chút, xuống núi, đi lấy tiền với tôi!"
"Đại Hoàng cũng đuổi theo! Trở về sẽ thưởng xương cho mày!"
Nghe xong lời này, Đại Hoàng cao hứng lắc lắc cái đuôi, vui sướng đi tới bên cạnh Hoàng Thiên Lương. Nó dường như đã hoàn toàn quên mất, Lục Lập Hành mới là chủ nhân của mình.
Mà giờ khắc này, Trịnh Thành Dương lại hoàn toàn mộng bức.
Sau khi nghe thấy cái tên đó, hắn mãi vẫn không kịp phản ứng lại!
Thấy Hoàng Thiên Lương và Lục Lập Hành sóng vai đi về phía bên này, Trịnh Thành Dương cuối cùng vẫn là không nhịn được, cũng mặc kệ chuyện có lễ phép hay không, trực tiếp hỏi:
"Anh… anh nói anh tên là gì?"
Lục Lập Hành vừa rồi không chú ý tới người thiếu niên có dáng vẻ tương tự như Lập Chính này. Lúc này trông thấy dáng vẻ của hắn, không hiểu sao lại có một loại cảm giác vô cùng thân thiết.
Hắn nghi ngờ hỏi: "Cậu là?"
Hoàng Thiên Lương tranh thủ thời gian giải thích: "Vừa rồi chính là xuống núi kêu chúng tôi đến giúp đỡ! Tiểu tử này cho là Lục huynh đệ gặp phải nguy hiểm! Ha ha!"
"À, thì ra là cậu! Tôi là Lục Lập Hành, cậu thì sao?"
"Tôi… tôi tên… tôi…"
Trịnh Thành Dương nghe thấy cái tên này lần nữa, bỗng nhiên cà lăm. Hắn nhìn người đàn ông trước mắt với vẻ không dám tin.
Người này… tên là Lục Lập Hành?
Hắn…
Chẳng lẽ chính là anh hai của Lục Lập Chính?
Thế nhưng!
Anh hai của hắn không phải là người thất học, đi gây học khắp nơi hay sao?
Người trước mắt rõ ràng hiền lành như thế, còn bất chấp nguy hiểm cứu bọn họ, còn biết kiếm tiền như thế!
Làm sao lại như vậy?
Chẳng lẽ mình nghĩ sai rồi sao?
Chẳng lẽ thôn Lục gia không chỉ có một Lục Lập Hành? Trịnh Thành Dương càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quái. Hắn lại hỏi:
"Anh biết Lục Lập Chính không?"
"Lập Chính?"
Lục Lập Hành thì thầm một chút, nở nụ cười: "Biết, hắn là em trai tôi!"
"Em trai?"
Trịnh Thành Dương cảm giác mình hoàn toàn loạn rồi!
"Ừm, tôi là anh hai của nó, sao thế? Cậu biết Lập Chính?"
Trịnh Thành Dương rất muốn nhìn ra chút sự dối trá từ người trước mặt này.
Hoặc là đạo đức giả gì đó!
Hoặc là sơ hở khi làm chuyện xấu!
Thế nhưng mà không có!
Hoàn toàn không có!
Hắn tựa như là một người anh trai hiền lành, đang chăm chú nhìn mình và nói nghiêm túc, khiến người ta có một loại cảm giác rất thoải mái.
Đây chính là anh hai Lục Lập Chính sao?
Vậy… mình và các bạn học và thầy Lâm chẳng phải là đã hiểu lầm hắn rồi sao?
Nghĩ tới đây, Trịnh Thành Dương quay người muốn đi gọi Lâm Điền Hà.
Nhưng mà, đã qua lâu như vậy, nào còn có thể nhìn đến thân ảnh của bọn hắn chứ?
Trịnh Thành Dương có chút vội vàng, hắn nhanh chóng đi về phía trước hai bước.
Lục Lập Hành phía sau thấy thế thì tò mò hỏi:
"Ai? Người anh em, cậu sao thế? Đúng rồi, vừa rồi không phải là mấy người ở cùng một chỗ sao? Sao chỉ còn lại một mình cậu vậy? Những người khác đâu? Không có bị thương đó chứ?"
Lục Lập Hành nhớ lại, lúc mình và Đại Hoàng đi cứu người, bọn họ có bốn người.
Hoàng Thiên Lương nghe thấy lời này, cũng nhíu mày:
"Đúng vậy, thầy Lâm đâu? Hai học sinh kia đâu?"
"Thầy Lâm?"
Vẻ mặt của Lục Lập Hành vô cùng nghi hoặc.
Hoàng Thiên Lương giải thích: "Chính là giáo viên của trung học Đại Bình, Lâm Điền Hà, cũng là thầy của tiểu tử này! Bọn họ vừa rồi cùng nhau xuống núi gọi người."
Trung học Đại Bình?
Lục Lập Hành nhíu mày:
"Thầy Lâm… là chủ nhiệm lớp của Lập Chính đúng không?"
Lời này là hỏi Trịnh Thành Dương.
Hắn luôn cảm thấy, gặp phải bọn họ ở chỗ này có liên quan tới Lập Chính.
Dù sao Lập Chính đã từng nói, thầy Lâm đối với hắn rất tốt, còn xin học bổng cho hắn!
Trịnh Thành Dương liên tục gật đầu:
"Đúng đúng đúng, là chủ nhiệm lớp của bọn em, em là bạn học của Lục Lập Chính, tên là Trịnh Thành Dương, vừa rồi chính là thầy Lâm và hai bạn học khác!"
"Các người đây là…”
"Chúng em… Chúng em đang muốn đi tìm Lục Lập Chính, để hắn đi học. Chuyện là… kỳ hạn báo danh khai giảng sắp tới."
Trịnh Thành Dương vừa nói vừa quan sát phản ứng của Lục Lập Hành.
Hắn có thể kiếm tiền như thế, chắc là phải biết chuyện Lập Chính muốn đi học chứ?
Chẳng lẽ, là hắn không cho Lục Lập Chính đi học sao?
Lục Lập Hành cười nói: "Các người là đến gọi Lập Chính đi học đó sao? Quá tốt rồi, tôi còn nghĩ đến Lập Chính đến trường không có bạn. Tôi đang định bảo nó ngày kia thì xuất phát!"
"Em… chúng em…"
Trịnh Thành Dương hơi sững sờ. Hắn muốn nói cái gì đó, nhưng lại không biết nói thế nào.
Nếu như người này thật sự là Lục Lập Hành.
Vậy bọn hắn thật sự đã hiểu lầm hắn rồi!
Hoàng Thiên Lương thấy hai người nói chuyện nghiêm túc thì cười to: "Ha ha, nếu tất cả mọi người đều là người quen thì cùng nhau xuống núi đi!"
"Thành Dương, nếu cậu đã muốn đi thôn Lục gia thì đi cùng Lục huynh đệ đi? Đúng lúc mang theo Đại Hoàng, có nó cũng sẽ an toàn hơn."
Trịnh Thành Dương gật đầu.
"Được!"
Dọc theo con đường này, hắn thuận tiện nhìn xem Lục Lập Hành liệu có thật sự tốt như mình nhìn thấy hay không.
Lục Lập Hành thấy thế thì cười nói: "Đi thôi."
Đoàn người trùng trùng điệp điệp xuống núi.
Trên đường đi, Hoàng Thiên Lương nhịn không được mà hỏi:
"Bạn học Thành Dương, mấy người Lâm đi trước rồi sao? Tôi còn định mời mọi người đến nhà ăn bữa cơm?"
"Ừm, đi rồi, bọn họ muốn đến nhà Lục Lập Chính trước, sợ bên kia sẽ cần thời gian để thuyết phục…"
Nói đến đây, hắn ngượng ngùng nhìn thoáng qua Lục Lập Hành, rồi mới tiếp tục nói: "Trước khi đi, thầy Lâm còn giao nhiệm vụ, bảo em ở lại thăm tình huống của ân nhân, lát về sẽ cảm tạ, không nghĩ tới…"
"Ha ha, đúng là trùng hợp, đi đi đi, về nhà tôi nghỉ một lát trước đã!"
Hoàng Thiên Lương vui vẻ cười nói, Lục Lập Hành lại có chút nhíu mày.
Từ trên người thiếu niên này, hắn đại khái đã hiểu mọi chuyện. Bọn họ đang sợ hãi mình không cho Lập Chính đi học, cho nên mới muốn đến thôn Lục gia.
Thuyết phục hắn sao?
Dù sao thì trong mắt bọn họ, người anh hai như mình có lẽ chính là chướng ngại lớn nhất của Lục Lập Chính.
Nghĩ tới đây, Lục Lập Hành bất đắc dĩ cười.
Danh tiếng xấu kia đúng là truyền xa mà.
Xem ra sau khi lấy được tiền, mình phải nhanh đi về mới được.
Nếu không, không biết sẽ náo loạn thành thế nào nữa?
------
Dịch: MBMH Translate