Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 133 - Chương 133 - Tên Này Đúng Là Xui Xẻo?

Chương 133 - Tên Này Đúng Là Xui Xẻo?
Chương 133 - Tên Này Đúng Là Xui Xẻo?

Đến nhà Hoàng Thiên Lương, Hoàng Thiên Lương khách sáo kéo ghế cho bọn họ:

"Ngồi trước, ngồi trước đi, Kiều Kiều, đi lấy chút hoa quả cho hai chú!"

Kiều Kiều nhảy nhót đi ra từ trong phòng, lấy táo và lê cho mấy người.

Trịnh Thành Dương cầm lấy lê, có chút mất tự nhiên.

Đây là căn nhà trệt duy nhất ở thôn Đại Bình, được xây bằng gạch, sàn nhà và nóc nhà đều là xi măng. Cầu thang bên cạnh có thể đi lên tầng trên. Trong sân còn có một chiếc xe con màu đỏ.

Lục Lập Hành nhớ tới căn phòng nhỏ rách nát của mình.

Phải tranh thủ thời gian kiếm tiền xây nhà mới mới được.

Còn có xe nữa, hiện tại hắn không có gì cả, toàn bộ thông tin đều nhờ chân và miệng, thực sự có chút không tiện.

Nhưng mà, xe ở thời đại này lại không hề rẻ!

Không bao lâu sau, Hoàng Thiên Lương vui vẻ cầm một xấp từ trăm tệ đi ra từ trong phòng ngủ.

Tại thời đại này, tờ 100 tệ vẫn là màu xanh lá cây.

Lúc này còn chưa có thanh toán bằng điện thoại di động, bên trong nông thôn cũng không có quét thẻ thanh toán, đều là trực tiếp dùng tiền mặt.

Hoàng Thiên Lương đếm lại tiền một lần nữa ở trước mặt Lục Lập Hành.

Tổng cộng hai mươi hai tấm.

Hắn hào phóng đưa tiền cho Lục Lập Hành rồi nói:

"Đây, cầm lấy, thù lao của cậu! Cậu không cần phải để ý đến đám lợn rừng kia nữa, tôi sẽ tìm người xử lý sạch."

Hoàng Thiên Lương có chút béo. Nhưng mà lúc làm việc lại không mập mờ chút nào.

Dáng vẻ trả thù lao cũng khiến cho Lục Lập Hành cảm khái.

Đúng là kẻ có tiền.

Dù sao, trong núi lớn, không có mấy người có thể lấy ra 2000 tệ trong một lần mà không thèm chớp mắt.

Lục Lập Hành cũng không khách sáo với hắn, tiếp nhận tiền rồi nhét vào túi:

"Cám ơn anh Thiên Lương."

"Không cần khách sáo, không cần khách sáo. Lục huynh đệ lần này đã giúp đại ân, nên là tôi cảm ơn mới đúng, nếu không…"

Nói đến đây, hắn nhìn thoáng qua Hoàng Dân Hòa đang vui vẻ kể lại chuyện lợn rừng với bà lão ở trong góc rồi nhỏ giọng nói:

"Nếu không thì hai ông bà này thật sự sẽ khiến cho tôi khó xử muốn chết! Ai, con trai đúng là không dễ làm!"

"Ha ha!"

Lục Lập Hành nở nụ cười: "Anh Thiên Lương nói đùa rồi, lão gia tử lão thái thái biết anh hiếu thuận như thế, trong lòng nhất định là vô cùng vui vẻ."

Hoàng Thiên Lương vui vẻ nói: "Chỉ hy vọng như thế, chỉ hy vọng như thế!"

Hoàng Thiên Lương nói xong còn lấy mấy cân xương ra từ trong nhà, trực tiếp đưa cho Đại Hoàng:

"Đại Hoàng, đến, thù lao của mày!"

Đại Hoàng cao hứng nhảy lên.

Nó cắn một cục xương, đi sang bên cạnh vui sướng gặm…

Lục Lập Hành đành phải bất đắc dĩ ngoắc nó:

"Đi thôi, Đại Hoàng, trở về lại ăn!"

Lúc hắn đang muốn đứng dậy rời đi, trong đầu bỗng nhiên xuất hiện tiếng của hệ thống:

"Chúc mừng kí chủ nhận được cẩm nang tin tức x 1, cẩm nang tin tức đã để vào trong ba lô, kí chủ có muốn kiểm tra và nhận?"

Lục Lập Hành hơi sững sờ.

Tại sao cẩm nang tin tức lại xuất hiện vào lúc này?

Hắn ẩn mở cẩm nang tin tức, sau đó lập tức nhìn thấy tin tức bên trong.

"Hai ngày sau, ông chủ nhà máy thực phẩm Thiên Lương- Hoàng Thiên Lương trên đường quay về huyện thành, bởi vì xe của mình xảy ra vấn đề mà bị tai nạn xe cộ, dẫn đến tàn phế, chuyện làm ăn từ đó cũng trở nên ngày càng sa sút."

Nhà máy thực phẩm?

Lục Lập Hành nghi ngờ nhíu mày lại.

Khó trách, sau khi mình ra ngoài làm ăn ở kiếp trước chưa nghe nói tới nhân vật nào là Hoàng Thiên Lương.

Thì ra là vì xuống dốc sớm như thế sao?

Nhưng mà người này rõ ràng thiện lương như vậy, sao lại như thế chứ?

Lúc này, Đại Hoàng đã ngậm cái túi đi tới bên cạnh Lục Lập Hành, chuẩn bị rời đi.

Nhưng mà thấy chủ nhân không nhúc nhích, nó liền thả cái túi của mình trên mặt đất.

Theo ánh mắt của Lục Lập Hành, nghiêng đầu nhìn về phía Hoàng Thiên Lương!

Chủ nhân để mắt tới gia hỏa này~

Gia hỏa này chính là tên xui xẻo? ?

Hoàng Thiên Lương thấy Lục Lập Hành không nói gì mà cứ nhìn mình chằm chằm, ngay cả Đại Hoàng cũng không gặm xương nữa.

Hắn tò mò hỏi: "Lục huynh đệ, Lục huynh đệ, cậu sao thế?"

Lục Lập Hành kịp phản ứng lại, cố ý nói:

"Anh Thiên Lương, anh kinh doanh nhà máy thực phẩm sao?"

Hoàng Thiên Lương hơi sững sờ: "Làm… làm sao cậu biết?"

Hắn không nhớ là mình có nói với Lục Lập Hành.

Lục Lập Hành đã tìm cớ trước:

"Nghe Hoàng Cường đại ca nói."

"À…"

Hoàng Thiên Lương gật đầu: "Đúng, có nhà máy thực phẩm, làm một số đồ hộp và đồ cay."

"Ừm, anh Thiên Lương, tôi còn nghe anh Hoàng Cường nói anh gần đây vừa mua chiếc xe kia?"

Đây là lý do thoái thác mà Lục Lập Hành vừa mới nghĩ ra.

Chiếc xe kia nhìn đúng là rất mới.

Nghe xong lời này, Hoàng Thiên Lương vô cùng đắc ý.

Dù sao, ở thời này, không có mấy người có thể mua được xe!

Đáng để kiêu ngạo!

"Đúng vậy, hôm nào tôi lái xe mang cậu đi hóng gió một chút."

"Được!" Lục Lập Hành gật gật đầu, lại nhìn về phía chiếc xe trong sân:

"Nhưng mà, anh Thiên Lương à, tôi lúc trước có nghe nói xe này sẽ có một số bộ phận xảy ra vấn đề. Nếu như anh muốn lái xe trong hai ngày này thì nhớ phải chú ý hơn một chút, tốt nhất là nên làm kiểm tra trước."

Hoàng Thiên Lương hơi sững sờ.

Hắn muốn phản bác dù sao đây cũng là xe mới.

Thế nhưng, hắn chợt nhớ tới lúc Hoàng Cường giới thiệu Lục Lập Hành với hắn vào mấy ngày trước. Hắn đã không ngừng cảm khái:

"Nếu như không phải có Lục huynh đệ thì mẹ em đã không còn nữa rồi. Lúc trước hắn nói sợ mẹ em xảy ra vấn đề, em còn không tin, sau đó cảm thấy không đúng, đi trên núi liền thấy mẹ em nửa người đều là máu, nằm ở trong núi rừng! Ai…"

"Nhưng mà, may mà có Lục huynh đệ, còn có con chó nhà hắn nữa, quả thực rất thần, không gì không làm được!"

"Anh Thiên Lương, nếu như ngày nào đó Lục huynh đệ nói gì với anh thì anh nhất định phải tin tưởng đó!"

Lúc ấy, Hoàng Thiên Lương còn cười rồi đập cho Hoàng Cường một bàn tay. Nói hắn mỗi ngày đều suy nghĩ nhiều.

Lúc này, Hoàng Thiên Lương chỉ cảm thấy trong tim run lên. Tuy hắn không tin những thứ này, nhưng hắn là một người làm ăn.

Có một số việc, cho dù không muốn tin tưởng nhưng cũng sẽ cố gắng tránh đi.

Lời Hoàng Thiên Lương vừa đến bên miệng liền sửa lại.

"Được, được, tôi đã biết, cám ơn Lục huynh đệ, tôi sẽ chú ý!"

Lần thứ nhất không bị người ta phản bác, Lục Lập Hành còn có chút không quen.

"Ừm, nhất định phải chú ý, vậy chúng tôi đi trước đây."

"Ở lại ăn cơm trưa đã chứ? Tôi sẽ bảo mẹ tôi đi nấu chút món ngon!"

Lục Lập Hành cười nói:

"Không được không được, thầy Lâm đã đến nhà tôi rồi. Tôi sợ tôi mà không quay lại thì mọi chuyện sẽ không có kết cục tốt!"

Trịnh Thành Dương ngượng ngùng gãi đầu một cái.

Hoàng Thiên Lương buồn cười nói: "Ha ha, được rồi, vậy các ngươi đi thong thả. Lục huynh đệ, lần sau có cơ hội đến trong huyện nhớ tìm tôi, tôi mời cậu uống trà!"

"Được!"

Lục Lập Hành gật đầu, sau đó mọi gọi Trịnh Thành Dương và Đại Hoàng một tiếng rồi rời đi.

Đại Hoàng vui sướng kêu một tiếng, sau đó ngậm túi xương lên, chạy về phía trước.

Chạy một lúc, cái túi rơi mất.

Đại Hoàng nghiêng đầu, sủa với Lục Lập Hành.

Này ~

Nhanh cầm giúp Cẩu gia một chút đi ~

Đây chính là mấy cân xương đó ~

Cẩu gia xách không nổi ~

Sau khi bọn họ đi, Hoàng Thiên Lương đi đến bên cạnh chiếc xe của mình.

Tỉ mỉ nhìn một chút, đều không nhìn ra mao bệnh gì.

Hoàng Dân Hòa thấy hắn lải nhải, nghi ngờ hỏi:

"Thiên Lương, sao thế? Bị cái gì kích thích à?"

"Không, không có gì, Kiều Kiều, con tranh thủ thời gian làm bài tập, ngày kia chúng ta có lẽ sẽ đi sớm một chút!"

Mà lúc này.

Tại thôn Lục gia .

Lâm Điền Hà nhìn cột mốc biên giới, xoa xoa mồ hôi trên đầu.

"Cuối cùng đã tới!"

"Đúng vậy, thầy Lâm, thầy có nhớ địa chỉ nhà của bạn học Lục Lập Chính không?"

"Hình như là số 13 Hoa Lê Câu, thầy biết giáo viên tiểu học của hắn, chúng ta đi hỏi một chút đi?"

"Được, đi thôi!"

Lâm Điền Hà gật gật đầu, mang theo hai người hướng về phía thôn Lục gia.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment