Mấy người Lâm Điền Hà tiến vào thôn, một đường đi về phía trước.
Đi tới đi lui, hai học sinh phát hiện ra điều gì đó là lạ.
"Sao những thôn dân này lại nhìn chằm chằm vào chúng ta vậy?"
"Em cũng phát hiện, thầy Lâm, bọn họ hình như còn xì xào bàn tán và chỉ trỏ chúng ta nữa, chuyện gì thế này?"
Lâm Điền Hà khoát khoát tay: "Không có gì đáng ngại, đại khái là thấy ba người chúng ta lạ mặt, chúng ta tăng tốc một chút đi."
Chờ bọn hắn đi đến trường tiểu học thôn Lục gia lại phát hiện cửa lớn trường tiểu học thôn Lục gia đã đóng chặt.
Mấy người lúc này mới nhớ tới, hôm nay là cuối tuần, đám học sinh đều được nghỉ.
Các học sinh có chút phiền muộn: "Thầy Lâm, làm sao bây giờ?"
"Ai, chỉ có thể đi hỏi thôn dân bên cạnh một chút! Đợi thầy chút."
Lâm Điền Hà nói xong, liền định đi vào một hộ gia đình gần đó.
Lúc này, hắn bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc:
"Thầy Lâm, sao thầy lại tới đây? Tôi còn tưởng rằng lại là bọn buôn người đến nữa, thì ra là thầy!"
Lâm Điền Hà quay đầu lại thì nhìn thấy Trương Xuân Hòa.
Hắn đang tươi cười đi về phía bên này.
Lâm Điền Hà hơi sững sờ: "Bọn buôn người?"
Trương Xuân Hòa cười nói: "A đúng vậy, chắc là thấy không biết, hồi trước thôn Lục gia chúng tôi xuất hiện bọn buôn người, cho nên tất cả mọi người đều vô cùng cẩn thận. Dọc theo con đường này, thầy không có chú ý tới việc tất cả mọi người đều quan sát mấy người sao?"
Lâm Điền Hà cười nói: "Khó trách, chúng tôi còn tưởng bọn họ bị sao nữa? Hiệu trưởng Trương đã thông báo cho bọn họ làm vậy sao?"
"Đúng vậy, tôi đã nhắc nhở bọn họ một chút, nói ra thật xấu hổ, đứa nhỏ thiếu chút nữa bị bắt cóc chính là con gái của tôi, Tiểu Tiểu."
"Hả? Vậy bây giờ thế nào rồi?"
"Hiện tại không có chuyện gì a, bọn buôn người đã bị bắt đi! Nhưng mà tất cả mọi người đều cảnh giác hơn."
"À, vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Lâm Điền Hà thở ra một hơi.
Trương Xuân Hòa lại nói: "Thầy còn chưa nói đâu, đến thôn Lục gia làm gì vậy?"
"À, tôi đến tìm Lục Lập Chính, hiệu trưởng Trương, thầy biết nhà hắn ở chỗ nào không?"
"Lập Chính? Biết, sao thế?" Trương Xuân Hòa nghi hoặc.
Lâm Điền Hà nói: "Không phải là vì kỳ hạn báo danh cấp ba sắp kết thúc rồi hay sao? Tôi đến hỏi xem hắn tại sao còn không đi học. Thầy cũng là thầy của hắn, chắc là cũng biết rõ đứa nhỏ này mà đúng không? Học giỏi, nhân phẩm cũng tốt, còn nhiệt tình, không chịu thua. Nếu như hắn đi học, nhất định có thể có tiền đồ! Không đến trường, thật là đáng tiếc!"
Trương Xuân Hòa cau mày nói: "Đúng vậy, tôi nhớ Lập Chính đã thi lên trung học, sao lại mãi ở nhà thế? Đi đi đi, tôi mang thầy đi! Tôi cũng đi hỏi một chút! Không nên như vậy mới đúng!"
Lục Lập Hành nghĩ hết biện pháp để đưa Thiên Thiên đến đi học, sao lại không quản Lập Chính?
Chẳng lẽ có nguyên nhân gì khác sao?
Hắn muốn đi xem một chút, xem có thể giúp một tay hay không.
"Được được được, vậy thì cảm ơn hiệu trưởng Trương!"
"Không cần khách sáo, tất cả mọi người đều là giáo viên, tôi hiểu tâm tình của thầy Lâm, nhưng mà, hai người này là…”
"À, bọn họ là bạn học của Lập Chính, các em ấy muốn dùng tôi đi khuyên người? Lúc bọn họ đi học từng được bạn học Lập Chính trợ giúp!"
"Ồ…"
Trương Xuân Hòa lại nhìn thoáng qua hai người, luôn cảm thấy có chút không đúng. Thế nhưng, hắn lại không nói ra được không đúng chỗ nào.
Bọn họ một đường đến căn nhà lá của Lục gia.
Trương Xuân Hòa tiến lên hô hai tiếng, tuy nhiên lại không có ai trả lời.
Lâm Điền Hà nghi ngờ hỏi: "Không có ở nhà sao?"
Trương Xuân Hòa nói: "Có lẽ là đi làm việc rồi, đi thôi, chúng ta đến nhà anh hai hắn xem một chút!"
"Anh hai?"
Lâm Điền Hà hơi sững sờ.
Quả nhiên!
Bạn học Lập Chính chắc chắn đã bị anh hai gọi đi làm việc!
Người anh hai này thật đúng là…
"Đi thôi!"
Trương Xuân Hòa không có ý thức được Lâm Điền Hà đang tức giận.
Hắn đi ở phía trước dẫn đường.
…
Buổi chiều, Cố Vãn Thanh lại ngủ thiếp đi.
Lục Lập Chính vốn đang dạy Lục Thiên Thiên viết chữ ở trong sân.
Nhưng mà bởi vì Thiên Thiên thật sự là quá ngốc, đến trường nhiều ngày như vậy rồi mà ngay cả tên của mình cũng không viết nổi.
Chữ "Lục" kia, hoặc là thiếu một nét ngang, hoặc là nét bên trái kia viết thế nào cũng không đúng.
Dạy nửa buổi sáng, Lục Lập Chính trực tiếp sụp đổ.
Hắn dùng lực nắm chặt nắm đấm, không ngừng mặc niệm ở trong lòng.
Em gái ruột, em gái ruột, em gái ruột!
Không thể đánh, không thể đánh, không thể đánh.
Thế nhưng, cơn tức này luôn nín ở ngực, hắn cảm thấy mình sắp không nhịn nổi.
Nhất là khi nhìn thấy Lục Thiên Thiên cầm bút chì trong tay, trong mắt chứa đầy nước mắt, dáng vẻ ủy khuất muốn khóc lại không khóc.
Lục Lập Chính cảm thấy mình thật sự là không chịu nổi.
Vì để phòng ngừa việc mình đánh người, cũng tránh làm chị dâu hai thức giấc. Hắn quyết định, mang theo Lục Thiên Thiên đến nhà Vương Diễm Diễm để hai người cùng nhau viết.
Trương Tiểu Tiểu, Vương Diễm Diễm và mấy học sinh trong thôn đều ở bên kia.
Bọn nhỏ xách bàn nhỏ xếp thành hàng, chăm chú viết bài tập.
Lục Lập Chính cảm thấy, có lẽ khi nhìn thấy đứa nhỏ nhà khác còn ngốc hơn Thiên Thiên thì mình có thể dễ chịu hơn một chút, không phát cáu nữa!
Khi Cố Vãn Thanh tỉnh lại thì nhìn thấy một tờ giấy mà Lục Lập Chính để lại ở trên bàn đá.
"Chị dâu hai, chúng em đến nhà Vương Diễm Diễm làm bài tập, giữa trưa sẽ trở lại."
Một một nét bút đều hung ác đến mức như muốn đâm thủng tờ giấy.
Cố Vãn Thanh bất đắc dĩ nở nụ cười.
Tính cách của người anh ba này của Thiên Thiên đúng là nóng nảy.
Nhưng mà, nàng đã dạy Thiên Thiên viết tên mấy ngày rồi, đúng là vẫn không viết nổi.
Thấy thế nên bọn họ mới để Lập Chính dạy Thiên Thiên học trước khi hắn đến trường.
Chỉ mong Thiên Thiên có thể thông minh được như Lập Chính?
Cố Vãn Thanh nghĩ như vậy.
Không có Thiên Thiên và Đại Hoàng ồn ào, trong sân vô cùng an tĩnh.
Thời tiết cũng dần dần chuyển lạnh, vô cùng thoải mái.
Cố Vãn Thanh duỗi cái to lưng mỏi. Nàng cúi đầu, sờ lên bụng:
"Các bảo bảo, các con nói xem, lúc nào ba các con mới có thể trở về đây? Lần này không biết lại là kinh hỉ gì, hắn luôn luôn mang đến bất ngờ cho chúng ta!"
Trên gương mặt của nàng tràn đầy nụ cười hạnh phúc.
Lúc bốn người Trương Xuân Hòa đến thì thấy một màn như thế.
Hắn cười nói: "Vãn Thanh, sao lại ở nhà một mình vậy? Lập Chính và Lập Hành đâu? Thiên Thiên đâu?"
Cố Vãn Thanh ngẩng đầu, nhìn thấy Trương Xuân Hòa. Nàng nhanh chóng thu cái tay đặt trên bụng lại, có chút xấu hổ nói:
"Hiệu trưởng Trương, là thầy sao, Lập Chính đi dạy Thiên Thiên viết chữ, chắc là ở cùng chỗ với mấy người Tiểu Tiểu, Lập Hành mang theo Đại Hoàng đi làm việc rồi."
"À, vậy chúng ta sẽ chờ ở chỗ này một lát? Vãn Thanh, đây là giáo viên trung học của Lục Lập Chính, Lâm Điền Hà, hai người này là bạn học của Lập Chính! Bọn họ đều đến tìm Lập Chính."
Nghe xong lời này, Cố Vãn Thanh vội vàng nói:
"Thì ra thầy Lâm, tôi có nghe Lập Chính nhắc qua thấy, nói thấy đối với hắn vô cùng tốt. Nhanh nhanh nhanh, đi vào trong ngồi một lát.”
Nàng nói xong liền nhanh chóng di chuyển ghế đến.
Ghế trong nhà đều được làm từ gỗ, có chỗ tựa lưng, vô cùng dễ chịu.
Trương Xuân Hòa thấy nàng bận rộn, vội vàng nói:
"Đừng đừng đừng, để tôi làm cho, Vãn Thanh cứ nghỉ đi, đừng để mình bị mệt nhọc!"
"Tôi không sao, không có yếu đuối như vậy!"
"Ha ha, mặc dù nói như vậy, nhưng mà tiểu tử Lục Lập Hành luôn xem cô như bảo bối, tôi vẫn nên tự mình chuyển ghế thì hơn!"
Trương Xuân Hòa vui vẻ tiếp nhận ghế từ trong tay của Cố Vãn Thanh rồi đưa cho ba người Lâm Điền Hà.
Lâm Điền Hà lúc này có chút mơ hồ:
"Vị này là..."
Trương Xuân Hòa vỗ đầu một cái: "Ai, thầy xem trí nhớ của tôi này, đây là vợ của Lục Lập Hành, Cố Vãn Thanh, cũng là chị dâu hai của Lập Chính."
------
Dịch: MBMH Translate