Trước cửa thôn Lục Gia, Lục Lập Hành và Trịnh Thành Dương đang đi vào trong thôn.
Xương của Đại Hoàng đã rơi xuống trong tay Trịnh Thành Dương.
Nó cảm thấy nhẹ nhàng nên chạy cũng nhanh hơn.
Tiến vào thôn Lục Gia, Trịnh Thành Dương lập tức phát hiện, các thôn dân đều khách sáo chào hỏi Lục Lập Hành.
"Tiểu Hành trở về rồi sao?"
"Đại Hoàng hôm nay lại cao lên rồi!"
"Cẩu gia thật là uy phong!"
Đại Hoàng vênh vang đắc ý.
Lục Lập Hành thì khách sáo chào hỏi lại bọn họ.
Dáng vẻ kia tựa như là một người anh lớn thân thiện gần nhà.
Trịnh Thành Dương nhìn một chút rồi nở nụ cười.
Tên Lục Lập Chính kia, sao có thể gạt người chứ?
Làm hại bọn họ lo lắng lâu như vậy!
Lần này gặp hắn, nhất định phải chất vấn hắn cho rõ ràng mới được.
…
Lục gia!
Sau khi Lâm Điền Hà nói xong liền đứng dậy, run tay lấy ra một túi vải to từ trong người.
Hắn móc 200 tệ từ bên trong ra rồi đưa cho Lục Lập Chính.
Lục Lập Chính đang nhìn Lục Thiên Thiên, không có chú ý tới tình cảnh này.
Chờ khi hắn nhìn sang, Lâm Điền Hà đã nhét tiền vào trong tay của hắn.
"Lục Lập Chính, đây là học bổng của cấp ba Song Thành! Tổng cộng 200 tệ, đều ở nơi này."
Sau khi đưa xong, hắn lại lấy một xấp tiền thật dày ra từ trong bao vải. Chỉ là, chồng tiền này đều là tiền lẻ.
"Số tiền này là mấy người Trịnh Thành Dương, Lâm Chí Hạo và Hoàng Minh tổ chức các bạn học quyên tiền cho em, tổng cộng hơn một trăm ba mươi tệ. Bọn họ nhờ thầy mang tới cho em!"
Lục Lập Chính nghe thấy lời này, vẻ mặt có chút rung động.
"Thầy Lâm…"
Cố Vãn Thanh bên cạnh muốn nói gì đó, lại bị Trương Xuân Hòa ngăn cản. Hắn lắc đầu với nàng, ra hiệu nàng không cần nói.
Cố Vãn Thanh kéo Lục Thiên Thiên đang khóc thút thít, ra hiệu cho nàng không khóc nữa! Tiểu Thiên Thiên cũng ý thức được, bọn họ muốn nói chuyện quan trọng. Nàng xoa xoa nước mắt, nhịn xuống không có khóc nữa.
Lâm Điền Hà thở dài nói: "Thật xin lỗi, thầy không có năng lực, không gom góp đủ tiền cho em. Nhưng mà, số tiền này cũng đủ cho em chống đỡ một hồi. Thầy đã viết thư cho trường học, em cứ cầm lấy đi, học phí cứ đóng một nửa trước, tiền sách vở không đủ thì có thể mượn tạm các bạn trước! Điều kiện tuy gian khổ một chút, nhưng phải học tập thật tốt, nhất định sẽ có hồi báo."
"Thầy sẽ nghĩ một chút biện pháp, đợi có tiền thì sẽ đưa cho em."
"Em là học sinh ưu tú nhất của trường trung học chúng ta năm nay, cũng là kiêu ngạo của thầy!"
"Em không thể bởi vậy mà bỏ học được! Muốn đi làm thuê kiếm tiền thì sau này còn có rất nhiều cơ hội, nhưng đi học lại không còn nhiều cơ hội như vậy!"
Nghe thấy lời này, Lục Lập Chính vốn muốn nói chuyện bỗng nhiên cảm thấy mũi có chút chua.
Hắn nhanh chóng quay lưng lại, không cho Lâm Điền Hà thấy nước mắt của mình.
Hoàng Minh phía sau còn bổ sung: "Lục Lập Chính, trong này còn có tiền riêng của thầy Lâm. Thầy đã lấy ra tất cả tiền của mình! Cậu không thể không đi được!"
"Cậu cứ yên tâm, tớ và thầy Lâm còn có Lâm Chí Hạo và Trịnh Thành Dương, chúng tớ…"
Nói đến đây, Hoàng Minh cảm thấy Lâm Chí Hạo đang đụng mình. Hắn nói:
"Lâm Chí Hạo, cậu đừng cản tớ, hôm nay cho dù người nào ở chỗ này, tớ đều phải nói. Lục Lập Chính, cậu không có tiền đi học là bởi vì người anh hai kia đã tiêu hết tiền ở trong nhà đúng không?"
"Cậu cứ yên tâm, nếu như hắn dám cản cậu, mọi người đều ở đây! Tuyệt đối sẽ không để hắn có kết cục tốt! Cho dù có đánh nhau thì chúng tớ cũng sẽ phải hắn đồng ý cho cậu đi học!"
"Tối nay Trịnh Thành Dương cũng đến, ba người chúng tớ cộng với thầy Lâm, nhất định có thể đánh cho hắn phục!"
Hắn vừa nói chuyện vừa nắm chặt nắm đấm.
Sắc mặt của Cố Vãn Thanh và Trương Xuân Hòa bên cạnh đều có chút cổ quái.
Ngay cả Lục Thiên Thiên đang khóc thút thít, nghe vậy thì tức giận hỏi:
"Tại sao các người lại muốn đánh anh hai?"
Phía trước nói một đống đạo lý, nàng nghe không hiểu.
Nhưng Lục Thiên Thiên nghe hiểu câu cuối cùng.
Nàng rất tức giận, bỏ sách bài tập trong tay ra.
Lục Thiên Thiên không thèm đoái hoài tới việc đang tức giận với Lục Lập Chính nữa. Nàng nhanh chóng bước lên giữa Lục Lập Chính và Hoàng Minh, hai tay chống nạnh, hết sức tức giận:
"Không thể đánh anh hai!"
Hoàng Minh trông thấy dáng vẻ của nàng, nhịn không được mà nở nụ cười:
"Em gái à, bọn anh không muốn đánh anh hai của em. Anh nói là giả dụ, nếu như anh ba của em muốn đi học mà anh hai của em lại ngăn cả, thì bọn anh mới đánh hắn!"
"A…"
Lục Thiên Thiên mở hai mắt thật to, cẩn thận suy nghĩ trong chốc lát, rồi tò mò nói:
"Thế nhưng, anh hai cũng không ngăn cản anh ba đi học mà. Hắn còn mắng anh ba, nói nếu anh ba không đi học thì sẽ không nhận hắn nữa!"
" y…Lập Chính, chuyện này là sao?" Hoàng Minh nghe mà có chút mơ hồ.
Hắn nghi ngờ nhìn về phía Lục Lập Chính. Lục Lập Chính dùng sức lau khóe mắt có chút ẩm ướt, sau đó nhanh chóng xoay người, nở nụ cười:
"Chuyện là, tớ vừa rồi cũng đang muốn nói cho mọi người biết. Các người có biết người đánh đuổi lợn rừng lúc nãy là ai không?"
Mấy người nghi ngờ nhìn về phía hắn:
"Ai vậy?"
"Đó là đương nhiên là…”
Lục Lập Chính đang muốn nói chuyện, trên đường lớn bỗng nhiên lại truyền tới tiếng gọi:
"Lục Lập Chính!"
Lục Lập Chính nghi ngờ quay đầu.
Chỉ thấy Trịnh Thành Dương đang đi về phía bên này, bên cạnh hắn chính là Lục Lập Hành và Đại Hoàng đang vui vẻ chạy tới…
Đại Hoàng đi đến bên người Cố Vãn Thanh, được Cố Vãn Thanh sờ đầu, sau đó nó mới vui vẻ đi tới bên cạnh Lục Thiên Thiên, cọ cọ vào Lục Thiên Thiên.
Không nói đến những chuyện khác, hơn nửa này không gặp nhau, đúng là rất nhớ. Nhưng mà Lục Thiên Thiên lại không thèm đếm xỉa tới nó. Nàng nhìn Lục Lập Hành, dường như cuối cùng cũng nhìn thấy chỗ dựa. Nàng nhanh chóng bỏ qua Đại Hoàng, chạy về phía Lục Lập Hành:
"Anh hai, bọn họ nói muốn đánh anh!"
Nàng đưa cánh tay nhỏ, dùng sức chỉ về phía Hoàng Minh và Lâm Chí Hạo.
Lục Lập Hành bất đắc dĩ đành phải bế nhóc con lên, xoa xoa đầu tóc rối bời của nàng.
"Mắt sao lại đỏ như vậy? Khóc sao?"
Lục Thiên Thiên lắc lắc cái đầu nhỏ, quật cường nói:
"Không có, Thiên Thiên mới không có khóc!"
Đại Hoàng thấy nhóc con không để ý tới mình liền tự mình chạy tới chơi cùng Trương Tiểu Tiểu.
Trịnh Thành Dương thì bước nhanh vào sân, một quyền đánh vào vai Lục Lập Chính:
"Tiểu tử này, sao lại gạt mọi người?"
"Thầy ơi, người này chính là ân nhân của chúng ta, cũng chính là Lục Lập Hành, anh hai của Lục Lập Chính. Hắn không phải là không cho Lục Lập Chính đến trường."
"Hơn nữa, hắn còn đã chuẩn bị học phí cho Lục Lập Chính rồi!"
Mấy người Lâm Điền Hà và Hoàng Minh sững sờ.
Vừa rồi, lúc Đại Hoàng và Lục Lập Hành tới, bọn họ đã ngây dại.
Lúc này càng có chút không biết làm sao.
"Cậu… cậu chính là Lục Lập Hành?"
Lục Lập Hành để Lục Thiên Thiên xuống, đi đến trước mặt Lâm Điền Hà, cung kính đưa tay ra:
"Xin chào, thầy Lâm, tôi là Lục Lập Hành, trên đường đi, bạn học Trịnh Thành Dương đã nói lại mọi chuyện cho tôi biết rồi! Tôi thay Lập Chính cảm ơn thầy!"
Hắn nói xong liền cúi người thật sâu với Lâm Điền Hà.
Làm gương sáng cho người khác.
Tuy mấy người như Trương Xuân Hòa và Lâm Điền Hà cả đời đều ở trong một chỗ nhỏ, nhưng lại cống hiến tất cả tinh lực của mình cho học sinh.
Lục Lập Hành từng nghĩ tới, nếu như là mình, tuyệt đối không thể làm đến một bước này.
Bọn họ đều là người đáng để tôn kính.
Cũng bởi vì có những người này cho nên toàn bộ xã hội mới có thể phát triển đến một bước kia ở một số năm sau.
Lục Lập Hành thật sự cảm kích từ tận đáy lòng…
------
Dịch: MBMH Translate