Lâm Điền Hà trước đó mới được Lục Lập Hành cứu, nào chịu được đại lễ này của Lục Lập Hành.
Hắn nhanh chóng đi tới trước, đỡ Lục Lập Hành:
"Ân nhân…"
"Thầy gọi tôi là Lục Lập Hành là được!"
"Được, được, được, Lập Hành huynh đệ, cậu đừng như vậy, nhanh đứng lên, là tôi cần phải cảm ơn cậu mới đúng! Cậu và Đại Hoàng đã cứu chúng tôi!"
“Đó chỉ là trùng hợp mà thôi, chúng tôi đúng lúc muốn bắt lợn rừng để lấy tiền."
"Dù vậy thì đó cũng là cứu người, nếu không thì chúng tôi chắc chắn đã bị thương rồi. Cậu nhanh ngồi đi, nhanh ngồi."
Lâm Điền Hà nhanh chóng kéo Lục Lập Hành tới chỗ ngồi. Lục Lập Hành bất đắc dĩ, đành phải dùng ghế ra hiệu cho Lâm Điền Hà cùng nhau ngồi xuống.
Hoàng Minh cùng Lâm Chí Hạo lúng túng đi vào Lục Lập Chính trước mặt.
Bọn họ cùng Trịnh Thành Dương vây quanh Lục Lập Chính.
"Lục Lập Chính, mọi chuyện sao lại thế này?"
Lúc nói chuyện, giọng điệu của bọn họ gần như là nghiến răng nghiến lợi.
"Mau nói, nếu không…"
Hoàng Minh và Trịnh Thành Dương đều giơ nắm đấm lên.
Vừa rồi hắn còn thề ở chỗ này là, muốn đánh anh hai của Lục Lập Chính một trận.
Trong nháy mắt!
Anh hai Lục gia không học phá phách, khiến cho người ta tức đến nghiến răng lại là ân nhân cứu mạng của bọn họ?
Điều này không phải là quá bất hợp lí hay sao?
Lục Lập Chính bất đắc dĩ cười cười:
"Chuyện là, các anh em…."
"Tớ vừa rồi cũng đã định nói cho các cậu biết, người cứu mọi người chính là anh hai của tớ, đây không phải còn chưa kịp nói thì Trịnh Thành Dương đã đến rồi hay sao?"
"Vậy tại sao trước đó cậu lại nói xấu anh hai của mình nhiều như vậy!"
"Suỵt!"
Lục Lập Chính vội vàng ra hiệu cho mọi người nhỏ giọng. Hắn quay đầu, nhìn thoáng qua Lục Lập Hành rồi nhỏ giọng nói:
"Các cậu nhỏ giọng một chút, kẻo bị anh hai tớ nghe thấy được!"
"Trước đó….Trước đó anh hai tớ đúng là đã từng làm rất nhiều chuyện xấu. Tớ lúc đó cũng không hiểu chuyện, hiện tại anh hai tớ đã thay đổi tốt hơn bởi vì chị dâu hai! Thực ra thì lúc tớ biết chuyện này còn giật mình hơn các cậu nhiều!"
"Bởi vì chị dâu hai của cậu?"
"Đúng vậy, đó chính là chị dâu hai của tớ."
Lục Lập Chính chỉ chỉ về phía Cố Vãn Thanh.
Ba người Hoàng Minh gật đầu.
"Nếu như là chị dâu hai của cậu, vậy thì thay đổi cũng không phải là không thể!"
Dù sao, chị dâu hai của Lục Lập Chính chính là chị gái xinh đẹp nhất trong mấy thôn làng gần chỗ bọn họ!
"Đúng vậy, đúng vậy, anh hai tớ hiện tại rất ủng hộ tớ đi học, hắn còn cho tớ rất nhiều tiền!"
Nói đến đây, Lục Lập Chính tạm ngừng: "Các cậu đợi một chút."
Hắn nói xong, liền cầm lấy số tiền trong túi trong tay rồi quay người, đi đến bên cạnh Lâm Điền Hà đang nói chuyện đất trời với Lục Lập Hành.
"Thầy ơi…"
Hắn nhìn Lâm Điền Hà chăm chú rồi đưa túi tiền cho đối phương rồi nói:
"Thầy à, cảm ơn thầy, cũng cám ơn các bạn học!"
"Vẫn làm phiền thầy trả số tiền này lại cho bọn họ đi."
"Anh… anh hai cho em tiền, đủ dùng, em có thể đi học!"
"Em còn chưa kịp nói với thầy, anh hai em là một người vô cùng tốt, giống hệt như thầy vậy, đối với em cũng rất tốt!"
"Là do em không đi báo danh, em muốn chờ học bổng, anh hai không lay chuyển được em nên mới đồng ý."
"Em đã quyết định rồi, thứ hai, em sẽ đến trường học báo danh."
Hắn nói xong liền đưa tiền cho Lâm Điền Hà: "Số tiền này nên dành cho người cần hơn đi?"
Tay của Lâm Điền Hà có chút run rẩy:
"Tốt, tốt, đứa nhỏ ngoan!"
"Các em đều là những đứa nhỏ ngoan, thầy còn tưởng rằng em không đi học được chứ. Không nghĩ tới, là thầy quá lo lắng rồi!"
"Lập Chính, chờ sau này học hành có thành tựu, nhớ đừng quên anh hai em đã tạo điều kiện cho em đi học. Đây chính là một chuyện vô cùng khó khăn."
Lục Lập Chính liên tục gật đầu: "Ừm, em biết, em biết mà!"
Lâm Điền Hà gật đầu, sau đó bỏ tiền học sinh quyên góp vào trong túi, lại đưa 200 tệ học bổng kia cho Lục Lập Chính:
"Đây là số tiền mà em nên nhận được, cầm lấy đi!"
"Thầy sẽ trả số tiền còn lại cho các bạn học kia, nếu như bọn họ biết em có thể đi học, chắc chắn sẽ đều rất vui vẻ."
Lục Lập Chính gật gật đầu: "Ừm."
Hắn nhận tiền, thuận tay liền đưa tiền cho Lục Lập Hành.
"Anh hai, anh cầm đi, xem như là khoản tiền đầu tiên mà em kiếm được! Ở cái tuổi này, em vốn dĩ đã phải nỗ lực kiếm tiền nuôi gia đình rồi, nhưng mà…"
"Em muốn đi xem một chút, bọn họ đều nói, thế giới bên ngoài rất đặc sắc!"
"Anh hai cứ yên tâm, chờ Lập Chính có tiền đồ, nhất định sẽ trả cho anh hai và chị dâu hai càng nhiều tiền hơn, còn có anh cả chị dâu cả và ba mẹ nữa!"
Lục Thiên Thiên ở bên cạnh nghe vậy thì lập tức cảm thấy vội vàng, nàng giơ tay lên: "Còn có Thiên Thiên, còn có Thiên Thiên nữa!"
Bên cạnh, Đại Hoàng cũng theo kêu lên:
"Gâu gâu ~ "
Không được quên Cẩu gia đó ~
Cẩu gia ta đã hao hết tâm trí vì cái nhà này đó ~
Lục Lập Chính xoa xoa đầu của Lục Thiên Thiên:
"Thiên Thiên, nếu em không học tập cho tốt, tương lai anh hai sẽ để em ở nhà một mình, sau đó mang cả nhà đi ra ngoài chơi!"
Nghe xong lời này, trong mắt của Lục Thiên Thiên lại ngậm đầy nước mắt!
Hu hu hu ~
Anh ba bắt nạt người ta ~
Lục Lập Hành cười rồi bế Lục Thiên Thiên lên, sau đó nhận lấy 200 tệ kia:
"Được, anh hai sẽ nhận, chờ ba mẹ trở về, sẽ nói là em hiếu kính bọn họ!"
Cố Vãn Thanh thấy thế thì muốn nói gì đó, lại bị Lục Lập Hành ra hiệu ngăn cản.
Lục Lập Chính nghe thấy lời này thì vô cùng kích động:
"Được! Cám ơn anh hai!"
Trong tay hắn đã có hơn 500 khối.
Tuy sau khi đóng học phí sẽ không còn lại bao nhiêu, nhưng đối với hắn mà nói, như vậy đã đủ rồi!
Lâm Điền Hà nhìn thấy một màn này thì cũng cảm thấy vô cùng vui mừng:
"Tốt, tốt quá, không uổng công thầy đi một chuyên này! Ha ha ha, Lập Chính có thể đi học đúng là chuyện tốt, thầy sẽ không tiễn em đâu. Em đi học nếu như có vấn đề gì thì có thể viết thư cho thầy, gọi điện thoại cũng được, bên phía cấp ba có điện thoại cố định."
"Được, thầy Lâm, em đã biết!"
"Vậy thì thầy đi trước đây, trời sắp tối rồi, ngày mai là ngày cuối cùng ở nhà, em nhớ chuẩn bị cẩn thận!”
Lâm Điền Hà nói xong liền đứng lên, Trịnh Thành Dương, Hoàng Minh và Lâm Chí Hạo cũng đứng lên theo.
Lục Lập Chính có chút không nỡ: "Thầy…"
Hắn vừa định nói chút gì đó, chỉ thấy Lục Lập Hành ôm Lục Thiên Thiên đứng lên:
"Thầy Lâm, các bạn học, ở lại ăn một bữa cơm rồi lại đi? Nếu không, đợi Lập Chính đi rồi thì phải chờ qua một năm mới có thể gặp lại lần nữa."
Thôn Lục Gia các trường cấp ba gần 100 km.
Hiện tại giao thông không tiện, việc học cấp ba cũng rất vội, Lập Chính muốn trở về cũng phải chờ đến kỳ nghỉ đông.
Nghe thấy lời này, Trịnh Thành Dương lập tức có chút không muốn:
"Thầy Lâm, hay là chúng ta ở lại đây chơi một buổi chiều đi?"
"Đúng đúng đúng, thầy Lâm, chúng ta đúng lúc có thể dạy cho em Thiên Thiên viết tên, dạy xong rồi lại đi!"
Lục Thiên Thiên: …
Nàng nhìn mấy người anh trai bên cạnh, nước mắt không cầm được mà chảy xuống!
Hu hu ~
Bọn họ liệu có hung dữ như anh ba hay không ~
Nhưng cớ này đúng là rất có tác dụng, Lâm Điền Hà cũng bị thuyết phục:
"Mấy đứa nhóc các em đúng là, thầy biết là các em không nỡ mà, được, vậy đành quấy rầy mọi người vậy…"
------
Dịch: MBMH Translate