"Không phiền gì cả!"
Lục Lập Hành nói xong thì đưa Lục Thiên Thiên cho Trịnh Thành Dương:
"Vậy sẽ giao Thiên Thiên lại cho mấy em."
Trông thấy em gái đáng yêu như cái bánh bao, mấy người Trịnh Thành Dương lập tức nở nụ cười:
"Không thành vấn đề! Chúng em nhất định có thể dạy cho em gái."
Lục Lập Chính nghe thấy lời này, lập tức cười ra tiếng:
"Không nên nói trước mọi chuyện nha! Các cậu có biết tớ đã phải dạy nó trong bao lâu không?"
Lục Thiên Thiên ủy khuất nhìn Lục Lập Chính, lại sắp khóc. Nhưng mà, dáng vẻ ngốc ngốc đáng yêu của nàng đã đả động đến ba thằng nhóc to xác còn lại. Bọn họ đắc ý đi tới, bảo hộ Lục Thiên Thiên ở sau lưng:
"Lục Lập Chính à, không biết cậu có nghĩ tới việc, không dạy nổi Thiên Thiên là do cậu quá ngốc?"
"Xem đi, xem đi, học thần của chúng ta cũng có lúc không biết."
"Ha ha ha, thì ra đại học thần cũng không phải là toàn năng!"
Lục Lập Chính nhìn ba người cười vui vẻ, vô cùng bất đắc dĩ: "Tớ nói ba người các cậu này…"
"Thế nào học thần?"
"Muốn đánh cược hay không?"
"Cược gì?"
Lục Lập Chính nói: "Nếu như nàng học được, cuối năm tớ sẽ mời các cậu ăn cơm! Nếu như nàng không học được, các cậu sẽ mời!"
Nghe thấy lời này, ba người hơi sững sờ, sau đó liền gật đầu:
"Cược! Lục Lập Chính, cậu chạy không thoát bữa cơm này đâu, ha ha ha!"
Ba người cao hứng kéo Lục Thiên Thiên lại:
"Em gái, đi học nào."
"Học xong, các anh sẽ mua kẹo cho em ăn ~ "
Vừa nghe thấy được ăn kẹo, con mắt của Lục Thiên Thiên lập tức sáng lên. Nàng dùng sức gật đầu, cũng không nói là mình không học được.
Nàng vui vẻ đi theo ba người tới các bàn đá bên cạnh, Lục Lập Chính cũng vội vàng đi theo. Hắn muốn nhìn ba người này bị Thiên Thiên làm cho tức chết.
Lục Lập Hành thấy thế thì có chút bất đắc dĩ. Hành động của các thiếu niên luôn trẻ con như thế, nhưng lại làm cho người ta hướng tới.
"Thầy Lâm, hiệu trưởng Trương, chúng ta đừng quấy rầy bọn họ nữa, để bọn họ tự chơi đi!"
"Ừm, chờ Lập Chính khai giảng, bọn họ sẽ phải tách ra! Chúng ta phơi nắng ở chỗ này một lát vậy."
Lục Lập Hành gật gật đầu: "Được, Vãn Thanh, đi, chúng ta vào lấy cho hai người chút quýt!"
"Được!" Cố Vãn Thanh gật gật đầu.
Lúc quay người, nàng trông thấy Đại Hoàng đang bị Trương Tiểu Tiểu chơi đùa, nó đang ngửa đầu, làm bộ đáng thương nhìn nàng, dường như là đang cầu cứu. Trên đầu của nó, đã bị Trương Tiểu Tiểu kẹp hai kẹp tóc bươm bướm màu hồng, khỏi phải nói là có bao nhiêu đáng yêu. Nhưng dáng vẻ của Đại Hoàng lại vô cùng ai oán.
Nó sợ hãi chính mình sẽ dọa đến Trương Tiểu Tiểu. Dù sao, tiểu nha đầu này từng vô cùng sợ chó. Nhưng hành động này thật sự là…
Đúng là còn đáng giận hơn so với nhóc con nhà nó nữa!
Đại Hoàng vô cùng ai oán nhìn về phía Cố Vãn Thanh, trong mắt mang theo chút cầu xin.
Chủ nhân ~
Nhanh cứu Cẩu gia ~
Nhưng trong mắt Cố Vãn Thanh lại không phải như vậy! Nàng nghiêng đầu sang chỗ khác, kéo cánh tay Lục Lập Hành:
"Lập Hành, anh nhìn Tiểu Tiểu kìa."
"Nàng hình như đã không còn sợ chó nữa, còn chơi rất vui vẻ với Đại Hoàng!"
"Ừm, anh thấy Đại Hoàng dường như cũng rất thích nàng."
"Đúng vậy, đúng vậy."
"Vậy cứ để bọn họ chơi đùa đi, chúng ta đừng quấy rầy bọn họ."
"Ừm."
Hai người nói xong, thì đi vào trong phòng.
Đại Hoàng: ???
Cái gì, cái gì, cái gì?
Này này~
Ai đó tới cứu Cẩu gia với ~
Còn có để cho chó sống hay không ~
Sau khi vào nhà, Cố Vãn Thanh đang muốn lấy quýt ra, chỉ thấy Lục Lập Hành kéo nàng lại.
"Vãn Thanh."
Cố Vãn Thanh tò mò nhìn về phía hắn: "Sao thế?"
Lục Lập Hành đưa 200 tệ của Lục Lập Chính cho nàng. Cố Vãn Thanh trông thấy số tiền này, động tác dừng lại một chút.
"Lập Hành, vừa rồi sao anh lại không cho em nói chuyện? Em cảm thấy chúng ta không nên cầm số tiền này, Lập Chính vẫn còn là con nít…"
"Anh biết, em cứ cầm trước."
Cố Vãn Thanh nhận tiền với vẻ mặt nghi ngờ: "Sao thế?"
Lục Lập Hành lại móc một xấp tiền ra từ trong túi, sau đó rút 300 tệ ra từ trong đó rồi đưa cho Cố Vãn Thanh: "500 tệ này đặt chung một chỗ, đều cho Lập Chính, để hắn mang theo lúc đi học."
Cố Vãn Thanh mờ mịt tiếp nhận tiền:
"Thế nhưng, Lập Chính đã đưa số tiền này cho chúng ta rồi, hắn chắc chắn là sẽ không nhận!"
Lúc Cố Vãn Thanh nói chuyện còn ngửa đầu, nhìn Lục Lập Hành chăm chú.
Lục Lập Hành nhịn không được, duỗi ngón tay vuốt vuốt cái mũi của Cố Vãn Thanh:
"Vãn Thanh, sao em lại ngoan như vậy? Chúng ta có thể nghĩ biện pháp khác để hắn nhận mà! Trực tiếp đưa thì hắn đương nhiên sẽ không nhận rồi. Đứa nhỏ Lập Chính là người thiện lương, vừa rồi anh nhận tiền của hắn chính là vì sợ không thu sẽ khiến trong lòng hắn cảm thấy có gánh nặng."
"Hả? Biện pháp gì?"
Lục Lập Hành cúi người, nhỏ giọng nói hai câu ở bên tai Cố Vãn Thanh. Chờ hắn nói xong, ánh mắt Cố Vãn Thanh đã phát sáng:
"Như này thật sự có thể chứ?"
"Đương nhiên là có thể!"
Cố Vãn Thanh gật gật đầu: "Ừm, em đã biết! Em nhất định sẽ làm tốt."
"Được, nhưng mà Vãn Thanh à, Hoàng Cường đại ca nói ngày kia đường thông, nếu đúng vậy thì ngày kia chúng ta sẽ đi lên thị trấn?"
"Đi trên thị trấn làm gì?" Cố Vãn Thanh nghi hoặc.
Lục Lập Hành lại vuốt xuôi cái mũi của nàng:
"Nói em ngốc, em đúng là ngốc thật? Đương nhiên là đi khám thai rồi, em quên rồi sao? Anh trước đó từng nói với em muốn dẫn em đi khám thai."
Trong lòng Cố Vãn Thanh cảm thấy ngọt ngào, nhưng nghĩ lại, trong lòng lại có chút xoắn xuýt.
"Thế nhưng, thế nhưng, em… em hiện tại cảm thấy em không có vấn đề gì, hay là đừng lãng phí tiền nữa, em thấy người khác đều không cần…”
Nàng còn chưa nói hết lời đã bị Lục Lập Hành đánh gãy:
"Không được! Chuyện này nhất định phải nghe anh!" Hắn nói vô cùng nghiêm túc.
Cố Vãn Thanh sững sờ, không dám lên tiếng. Lục Lập Hành nắm tay của nàng, giọng nói vô cùng ôn nhu:
"Mang thai không có đơn giản như em nghĩ, thương tổn đối với thân thể phụ nữ cũng rất lớn."
"Người khác là người khác, em là em."
"Trong mắt của anh, em là tồn tại độc nhất vô nhị."
"Vãn Thanh, anh không muốn khiến các bảo bảo thụ chịu bất cứ thương tổn gì, cũng không muốn khiến em bởi vì các bảo bảo mà chịu bất kỳ thương tổn gì!"
"Khám thai chẳng những có thể bảo đảm sự an toàn cho con, cũng có thể bảo đảm an toàn cho em."
"Cho nên, không có nhưng nhị gì hết, lần này, em nhất định phải nghe anh!"
Giọng điệu vô cùng chắc chắn này làm cho Cố Vãn Thanh nghe mà muốn khóc. Nàng chăm chú gật đầu:
"Được, tất cả nghe theo anh."
Lục Lập Hành lúc này mới gật gật đầu, lại vuốt vuốt tóc của nàng:
"Ừm, lúc này mới ngoan."
Cố Vãn Thanh bị động tác này làm cho đỏ mặt.
"Bên ngoài còn có người đó!"
"Ha ha, đúng rồi, còn có người, đi, lấy quýt cho bọn họ ăn."
"Được."
Hai người vừa cười vừa cầm quýt ra.
Ngoài cửa, Trương Xuân Hòa và Lâm Điền Hà đang vây quanh Cẩu gia và Trương Tiểu Tiểu, nói chuyện vui vẻ.
"Thầy Trương, tôi nhớ rằng thầy trước đó rất ghét chó mà, hiện tại sao lại không sợ nữa vậy?"
"Ha ha, đó bởi vì đây là Đại Hoàng, thầy Lâm, tôi hình như chưa nói cho thầy biết đúng không? Người cứu Tiểu Tiểu nhà chúng tôi ngày đó chính là Đại Hoàng và Lục Lập Hành, Đại Hoàng có ân cứu mạng đối với nhà chúng tôi đó!"
"Thật sao? Bọn họ cũng đã cứu tôi! Ha ha, xem ra Đại Hoàng đúng là không giống bình thường!"
"Đó là đương nhiên, chỉ là, tôi mới chỉ cho nó xương, tôi còn muốn cho nó chút lễ để cảm tạ, cũng không biết nên mua cái gì." Trương Xuân Hòa có chút xoắn xuýt.
Hắn xoa đầu Đại Hoàng.
Đại Hoàng đúng lúc nghe thấy lời này, lỗ tai lập tức dựng lên. Nó liền bắt đầu điên cuồng kêu với Trương Xuân Hòa:
"Gâu gâu ~ "
Lễ vật?
Xương xương xương ~
Xương là đủ rồi ~
Nhiều xương một chút ~
Nhiều một chút ta có thể để cho nhóc con này tùy tiện chơi đùa ~
Thế nhưng, Trương Xuân Hòa và Lâm Điền Hà căn bản nghe không hiểu tiếng kêu của Đại Hoàng.
Lâm Điền Hà cười nói: "Ha ha, thầy nhìn kia, nghe thấy cảm tạ Đại Hoàng còn rất vui vẻ! Nó chắc là rất muốn quà."
"Đúng vậy."
"Hay là hỏi Lục Lập Hành đi, nhìn xem Đại Hoàng thiếu cái gì."
"Ừm, đúng."
Trương Xuân Hòa nói xong liền thấy Lục Lập Hành đi ra. Hắn vội vàng hỏi:
"Lục Lập Hành, Đại Hoàng nhà các người có thiếu cái gì không? Thầy và thầy Lâm muốn mua chút lễ cho nó."
"Lễ vật?" Lục Lập Hành có chút ngẩn người.
Nói thật thì hắn cũng không biết Đại Hoàng thiếu cái gì, luôn cảm thấy con chó này vô cùng ngốc.
Ngay tại lúc, hắn không biết nên trả lời như thế nào, trên đường bỗng nhiên truyền đến một tiếng cười to:
"Ha ha, Lục huynh đệ, cậu ở nhà không? Đại Hoàng ở nhà không? Tôi đã xin được vắc xin phòng bệnh cho chó nhà cậu rồi!"
Lục Lập Hành hơi sững sờ, nở nụ cười:
"Tôi biết nó cần quà gì rồi!"
Đại Hoàng:?
------
Dịch: MBMH Translate