Người đến là Hoàng Cường.
Bởi vì đường đến nhà Lục Lập Hành khá là dốc, nên hắn đã phải rất cố gắng với chiếc xe đạp Nhị Bát Giang. Nhưng mà điều này không thể che giấu sự vui vẻ của hắn:
"Tôi đã để nó ở chỗ của bác sĩ Trương rồi, cũng nói rõ tình huống với hắn rồi, cậu ngày mai mang theo Đại Hoàng đến đó tiêm là được! Ha ha ha!"
Đại Hoàng đang nằm rạp trên mặt đất, lắng tai nghe lấy những lời này thì cuống cuồng đứng lên. Giờ phút này, nó có một loại dự cảm xấu.
Trương Tiểu Tiểu bên cạnh vốn chuẩn bị nắm chặt lỗ tai của nó, lúc này hai tay bỗng rơi vào khoảng không, nàng nhìn nó với vẻ mặt không hiểu: "Đại Hoàng, mày sao thế?"
Đại Hoàng cũng không biết mình bị sao nữa. Nó bước nhanh đến bên cạnh, nhìn Hoàng Cường, sau đó mở to miệng, đối với Hoàng Cường:
"Gâu gâu gâu gâu gâu ~ "
Không ngừng kêu to!
Tiếng kêu kia vừa vội vàng vừa tức giận.
Hoàng Cường đang cười thì bị nó làm cho giật mình, thiếu chút là không ổn định được tay lái.
"Ôi, Cẩu gia, mày sao thế?"
Hắn vừa mới học đi xe đạp, một chút động tĩnh nhỏ cũng có khả năng khiến hắn không vững tay:
"Lục huynh đệ, Lục huynh đệ?"
Lục Lập Hành nhanh chóng đi đến bên cạnh Đại Hoàn, kéo lỗ tai của nó lại:
"Đại Hoàng, làm gì vậy? Sao có thể đối đãi với khách như thế?"
Đại Hoàng lại ngẩng đầu, bắt đầu điên cuồng kêu đối với Lục Lập Hành:
"Gâu gâu gâu gâu gâu ~ "
Lâm Điền Hà và Trương Xuân Hòa nhìn mà mơ hồ, bọn họ tò mò hỏi:
"Xảy ra chuyện gì vậy? Đại Hoàng đây là thế nào? Tiểu Hành, cậu vừa nói đến lễ vật gì đó? Sao thấy nó hình như không thích cho lắm?"
"Ừm, chính là vắc xin phòng bệnh mà Hoàng đại ca nói tới!"
"Hả? Vắc xin phòng bệnh? Tiêm sao?"
Nghe xong lời này, Đại Hoàng kêu càng khoa trương hơn!
Cẩu gia mới không muốn tiêm ~
Cứu mạng ~
Mưu sát chó rồi~
Lục Lập Hành nói: "Đúng, tiêm vắc xin phòng bệnh."
"Phốc ha ha ha!" Lâm Điền Hà cười ha hả.
"Thì ra cũng có chó sợ tiêm!"
Lúc này, Đại Hoàng đã gấp đến mức trực tiếp quay vòng trong sân.
"Đại Hoàng cũng không cần gì khác, thầy Lâm và hiệu trưởng Trương cũng không cần quan tâm đến chuyện này. Ông chủ Hoàng đã mang về giúp tôi rồi, tôi trực tiếp mang theo Đại Hoàng đi tiêm là được."
"Chuyện này…”
Hai người đưa mắt nhìn nhau, trong lòng vẫn có chút áy náy:
"Hay là, ngày mai chúng tôi sẽ đi cùng với cậu? Xem Đại Hoàng tiêm, thuận tiện mua chút đồ ăn ngon cho Đại Hoàng."
"Vậy cũng được!" Lục Lập Hành gật đầu.
Đại Hoàng giờ phút này đã điên rồi!
Nó bắt đầu không ngừng đi lại ở bên cạnh Lục Lập Hành.
Lúc thì cắn ống quần của Lục Lập Hành!
Lúc thì lôi kéo tay áo của Lục Lập Hành.
Nhưng Lục Lập Hành không hề bị lay động.
Đại Hoàng phát hiện vô dụng, đành phải bước nhanh về phía Cố Vãn Thanh. Nó ủy khuất cọ đầu, trong tiếng kêu dường như còn mang theo cả sự nức nở.
"Gâu ô ô ô ~ "
Chủ nhân ~
Cứu mạng với ~
Cố Vãn Thanh bất đắc dĩ sờ lên đầu của nó, có chút đau lòng:
"Lập Hành, hay là…”
Nàng còn chưa nói hết lời đã bị Lục Lập Hành ngăn lại:
"Không được!"
Sau khi nói xong, hắn đi đến bên cạnh Đại Hoàng, ngồi xổm xuống, nhìn Đại Hoàng chăm chú rồi nói nghiêm túc:
"Đại Hoàng, nếu như mày không tiêm vắc xin phòng bệnh thì sẽ có khả năng khiến cho đứa nhỏ trong bụng Vãn Thanh bị thương tổn."
"Nếu thế thì mày sẽ bị đưa đến một chỗ rất xa rất xa, không gặp được bọn tao nữa, có biết không?"
"Mày nỡ rời khỏi mọi người sao?"
"Thiên Thiên và đứa nhỏ đều rất cần mày."
Đại Hoàng ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Lục Lập Hành và Cố Vãn Thanh, lại quét mắt một vòng nhìn về phía Lục Thiên Thiên đang bị vây quanh dạy học ở phương xa.
Cuối cùng, nó đành nhận mệnh, gật gật đầu.
"Gâu ô ~ "
Tuy không muốn tiêm, thế nhưng cũng không thể rời khỏi chủ nhân và đám nhỏ được!
Bọn họ không có Cẩu gia sẽ khóc ~
Khó mà làm được ~
Cẩu gia thì…
Đành cố mà hi sinh một chút vậy?
Thấy nó đồng ý, Lục Lập Hành lại sờ lên đầu của nó.
"Đại Hoàng vất vả rồi! ~ tiêm xong sẽ mua thêm xương cho mày!"
"Gâu ~ "
Đại Hoàng lập tức lấy lại tinh thần.
Có xương?
Vậy thì tốt quá ~
Trấn an được nó, Lục Lập Hành mới đứng dậy.
Lúc này, Hoàng Cường đã dừng xe đạp lại ở trong sân.
"Ai, mệt chết tôi rồi, xe đạp đúng là di chuyển nhanh hơn nhưng thật sự mệt mỏi, vẫn là xe máy lớn kia tiện lợi hơn!"
Trương Xuân Hòa nghe vậy thì nói: "Ha ha ha, vậy sao cậu lại không mua?"
"Đắt, anh không biết đâu, giá trị của xe máy lên tới mấy ngàn tệ, có mấy ngàn tệ kia còn không bằng dùng để sửa sang lại nhà cửa, ai… Tôi không mua nổi, nhưng mà, Lục huynh đệ sau này nói không chừng sẽ có thể!"
Hoàng Cường nói xong liền tiến lên vỗ vỗ bả vai của Lục Lập Hành:
"Lục huynh đệ, sau này nếu có cơ hội kiếm tiền thì nhớ mang theo tôi nữa đó!"
Trong mấy tháng này, hắn gần như tận mắt nhìn thấy Lục Lập Hành bắt đầu kiếm tiền.
Sau khi nghe nói hắn bắt được bốn con lợn rừng, Hoàng Cường lập tức cảm thấy kinh hãi!
Hoàng Thiên Lương cũng không nuốt lời, đã trả cho hắn 2000 tệ!
Tốc độ kiếm tiền này nhanh hơn việc hắn mở quầy bán hàng nhiều.
Lục Lập Hành cũng không khách sáo:
"Được, nhưng mà Hoàng đại ca, sao anh lại trở về nhanh như vậy? Đây là vừa mua xe đạp sao?"
"Ừm, đúng vậy, ha ha ha, cậu còn không biết đúng không? Hôm nay đường thông rồi!"
"Thông?"
"Ừm, mẹ tôi ở trên thị trấn đã phát ngán, muốn trở về xem ruộng đồng nhà mình một chút. Tôi hôm nay mướn xe ba bánh trở về! Xe đạp này được mua ở trên thị trấn trước khi về, sau này tôi cũng phải hưởng thụ cuộc sống một chút mới được."
Hoàng Cường nói vui vẻ:
"Vắc xin phòng bệnh kia do ông chủ Vương- Vương Cường mang về từ trên huyện thành, thị trấn chúng căn bản là không có. Ha ha ha, chờ Đại Hoàng tiêm xong, nó có thể chính là con có duy nhất được tiêm vắc xin phòng bệnh trên thị trấn của chúng ta."
Hoàng Cường nói xong cũng tới bên cạnh Đại Hoàng, chơi cùng nó.
"Cẩu gia, tự hào không!"
Đại Hoàng cũng không biết có nghe hiểu hay không. Nhưng trực giác nói cho nó biết, mình đang được khen ngợi. Nó không còn cảm thấy ủy khuất nữa, mà cao hứng nhảy nhót.
Lúc Lục Lập Vĩ, Chu Ngọc Hà, Vương Thiết Trụ và Lưu Phú Nhân trở về thì thấy một màn như thế.
Trông thấy trong sân nhiều người như vậy, bọn họ ngẩn ngơ:
"Đây là có chuyện gì?"
Cố Vãn Thanh mau chóng bước tới trước, giải thích lại chuyện xảy ra ngày hôm nay cho bọn họ.
Mấy người nghe xong đều cảm thấy vui vẻ theo.
"Ha ha ha ha, thì ra là như vậy!"
"Vậy còn chờ gì nữa, Tiểu Hành, phải cảm ơn tất cả mọi người mới được, buổi tối em làm chút đồ ăn ngon, anh lên trên thôn mua chút rượu, chúng ta uống một chút!"
"Được!" Lục Lập Hành gật đầu.
Lục Lập Vĩ trở về đổi quần áo rồi đi ra ngoài.
Trước giờ cơm tối, hắn mang theo rượu trở về.
Bởi vì nhiều người, Lục Lập Hành chia thành hai cái bàn.
Cũng không biết làm sao, hôm nay điện không bị cắt.
Đèn đuốc trong sân Lục gia sáng trưng.
Ba người Trịnh Thành Dương còn đang dạy Thiên Thiên viết tên, dạy một chiều, nàng vẫn chưa học được. Bọn họ rất gấp, nhưng cũng muốn giãy dụa một lần cuối cùng.
Lục Lập Chính đã hoàn toàn từ bỏ. Hắn đang giúp Lục Lập Hành bưng thức ăn lên.
Vương Thiết Trụ và Lưu Phú Nhân đang thống kê lại lượng hàng hôm nay và ngày mai.
Trương Xuân Hòa và Lâm Điền Hà thì ngồi ở giữa sân, thư thái trò chuyện.
Tiếng côn trùng kêu và tiếng chim hót đều nghe không rõ.
Chu Ngọc Hà giao đống rau xanh vừa mới rửa sạch cho Cố Vãn Thanh. Cố Vãn Thanh nhanh chóng đi vào nhà bếp, đưa cho Lục Lập Hành.
Lúc đi ra, nàng trông thấy Chu Ngọc Hà đang ngẩn người ở dưới mái hiên.
"Chị dâu cả, sao thế?"
------
Dịch: MBMH Translate