Lúc Chu Ngọc Hà quay đầu, trong mắt tràn đầy ý cười:
"Vãn Thanh, em xem nhà chúng ta hôm nay có náo nhiệt không?"
Cố Vãn Thanh quét mắt một vòng, cũng nở nụ cười:
"Ừm, náo nhiệt!"
"Vào ngày chị gả tới đây cũng không có náo nhiệt như vậy!" Chu Ngọc Hà cảm khái”
Cố Vãn Thanh cười nói: "Em cũng thế."
Chu Ngọc Hà đi tới, giữ tay nàng lại:
"Trước kia, nhà chúng ta nghèo, còn bị người ghét bỏ, rất ít người bằng lòng lui tới."
"Nhưng em nhìn hiện tại xem, mọi chuyện đều đang càng ngày càng tốt!"
"Vãn Thanh, đây đều là công lao của Tiểu Hành!"
Cố Vãn Thanh quay đầu, nhìn về phía bóng người đang bận rộn trong phòng bếp:
"Là công lao của mọi người."
"Ha ha, nếu như ba mẹ ở đây, nhất định sẽ vô cùng vui vẻ, hai người bọn họ đã ra ngoài đã lâu như vậy rồi, sao mãi vẫn không có một chút tin tức gì vậy!"
Chu Ngọc Hà thở dài:
"Cũng không ai trở về báo tin."
"Đúng vậy!"
Cố Vãn Thanh cũng có chút bận tâm.
Chu Ngọc Hà giống là nhớ ra cái gì đó, bỗng nhiên vui vẻ nói:
"Vãn Thanh, chị hôm nay ở thôn Thụ Câu, nghe bọn họ nói, thôn bọn họ có người bắt đầu kéo điện thoại."
"Cái gì?" Cố Vãn Thanh nghi ngờ quay đầu.
"Đúng vậy, là điện thoại cố định, có cái đó thì có thể liên lạc với người thân từ xa. Bệnh viện trên thị trấn cũng có, chỉ là thôn chúng ta hình như vẫn không có. Em nói, ai sẽ là người đầu tiên của thôn chúng ta có điện thoại đây?"
"Nếu như có, đến lúc đó chúng ta sẽ có thể đến nhà của bọn họ, gọi điện thoại cho cha mẹ, rồi trả tiền điện thoại cho bọn họ!" Chu Ngọc Hà tràn đầy hy vọng đối với tương lai.
Cố Vãn Thanh cười nhìn về phía nàng: "Chị dâu cả."
"Sao thế?"
"Chị có cảm thấy rằng nhà chúng ta có khả năng sẽ là nhà đầu tiên hay không?"
Nếu như là lúc trước, Cố Vãn Thanh tuyệt đối không dám nói ra lời này. Nhưng bây giờ thì khác. Hiện tại Lục Lập Hành khiến nàng cảm thấy hắn không gì là không làm được.
Có lẽ, nàng có thể sẽ chờ mong một chút!
"Nhà chúng ta?" Chu Ngọc Hà nhìn thoáng qua vị trí của Lục Lập Hành, nở nụ cười:
"Vãn Thanh, em tin tưởng Tiểu Hành như thế từ lúc nào vậy? Em trước kia…"
Mắt thấy chị dâu lại muốn trêu đùa mình, Cố Vãn Thanh nhanh chóng đánh gãy lời nàng: "Chị dâu cả, chị cũng nói là lúc trước mà!"
"Ha ha, tâm tư của Vãn Thanh nhà chúng ta hiện tại tâm tư đều ở trên người Tiểu Hành."
"Chị dâu đừng nói lung tung, nói chuyện chính đi!"
Chu Ngọc Hà bị đùa cho cười to: "Được được được, nói chuyện chính, Tiểu Hành hiện tại tài giỏi như vậy, còn mang theo anh cả hắn, Tiểu Chính cũng sắp đi học cấp 3, nói không chừng thật sự có thể cũng nên!"
Lúc này, Lục Lập Hành đi ra từ phòng bếp, đúng lúc nghe thấy câu nói này. Hắn tò mò nhìn về phía hai người: "Chị dâu cả, mấy người đang nói gì đó? Sao mặt Vãn Thanh lại đỏ như vậy?"
Cố Vãn Thanh sững người, sau đó nhanh chóng trốn sang bên cạnh Chu Ngọc Hà. Chu Ngọc Hà cũng không vạch trần nàng, cười nói:
"Đang nói em tài giỏi, đã giúp cho nhà chúng ta có một cuộc sống tốt!"
Lục Lập Hành cười cười: "Yên tâm đi, sau này sẽ càng ngày càng tốt, muốn cái gì sẽ có cái đó!"
Sau khi nói xong, Lục Lập Hành lại lần nữa trở về nhà bếp, tiếp tục làm đồ ăn.
Sau khi nấu cơm xong, Lục Lập Vĩ cũng đã mua rượu trở về, trông thấy tình cảnh này, hắn vui vẻ cười to:
"Thịnh soạn như vậy, người không biết còn cho rằng nhà chúng ta đón Tết!"
Những người khác cũng phụ họa theo:
"Ha ha, Lập Vĩ à, cha mẹ các người lúc nào mới trở về vậy? Chờ bọn họ trở về, có lẽ thật sự đã sang năm mới rồi cũng nên?"
Lục Lập Hành cũng không biết rõ chuyện này.
Kiếp trước, bởi vì Cố Vãn Thanh xảy ra chuyện nên hai người cũng không ra ngoài làm thuê.
Lục Lập Vĩ nói:
"Chắc là trước cuối năm? Mấy người đi ra ngoài làm việc trước đó đều trở vào trước cuối năm!"
"A a, chắc vậy, chờ bọn họ trở về sẽ được hưởng phúc rồi!"
"Ha ha!"
Bữa cơm tối này, mọi người ăn vô cùng vui vẻ.
Trương Tiểu Tiểu và Lục Thiên Thiên trở thành nguồn vui của mọi người, nhất là Tiểu Thiên Thiên.
Vào giây phút cuối cùng trước khi ăn cơm, nàng đã viết xong tên của mình.
Lúc này, nàng được mấy người Trịnh Thành Dương vây vào giữa. Bọn họ vừa đút cho nàng ăn vừa khoe khoang:
"Lục Lập Chính! Cậu còn cho rằng là Thiên Thiên học không được?"
"Đó là Thiên Thiên học không được sao? Đó chính là do cậu không muốn dạy cho thật tốt!"
"Thiên Thiên của chúng ta thông minh như vậy, có phải hay không Thiên Thiên?"
Miệng Thiên Thiên đang bị lấp đầy thịt, nàng chống cằm gật đầu:
"Ừm ừm!"
Nhưng sau khi nhìn thấy Lục Lập Chính nhìn qua, nàng lại nhanh chóng lắc đầu, một chữ cũng không dám nói. Lục Lập Chính cuối cùng cũng cảm thấy hài lòng.
"Đó là do các cậu may mắn, lại nói tớ đã dạy nàng một ngày rồi, nàng cũng nên học xong! Các cậu đúng là đã được tiện nghi!"
"Ha ha ha, bọn tôi không chấp nhặt mấy chuyện này với cậu, nhưng cậu chạy không thoát bữa cơm này đâu! Sang năm trở về nhớ mời bọn tớ ăn cơm đó!"
"Không thành vấn đề!" Lục Lập Chính cũng không từ chối.
Mấy người kia nghe xong lời này, lại càng đối với Thiên Thiên tốt hơn.
"A! Thiên Thiên quá tuyệt vời!"
"Thiên Thiên, tới tới tới, lại ăn nhiều một chút, cho anh ba của em tức chết!"
"Ha ha ha!"
Một bên khác.
Rượu quá tam tuần.
Lục Lập Vĩ đang uống vui vẻ bỗng nhiên đứng lên. Mọi người nghi ngờ nhìn về phía hắn. Chỉ thấy hắn bưng chén rượu, đi đến phía trước Lục Lập Chính rồi nghiêm túc giao chén rượu cho hắn:
"Lập Chính, cầm lấy, anh cả có lời muốn nói với em! Nấc ~ "
Sắc mặt của hắn có chút đỏ.
Chu Ngọc Hà bất đắc dĩ nói: "Lập Vĩ, anh say rồi, đừng đùa Lập Chính!"
"Không, anh không say!"
Lục Lập Vĩ đưa tay, vỗ vỗ bả vai của Lục Lập Chính, nói nghiêm túc:
"Lập Chính, Lập Chính, anh cả em không có tiền đồ, không học hành được bao nhiêu, em nhìn mấy người bọn anh…"
"Người nhà chúng ta cũng chỉ có thể lên núi kiếm ăn, nhưng em lại có tiền đồ! Anh cả kiêu ngạo vì em!"
"Ra ngoài nhất định phải học tập thật giỏi, thiếu cái gì thì cứ nói với anh cả, anh cả rảnh rỗi sẽ đi đến trong huyện thăm em!"
"Còn có anh em của em nữa, bây giờ anh hai của em cũng có tiền đồ."
"Em không cần quan tâm chuyện trong nhà, có anh và anh hai rồi!"
"Hôm nay, coi như là anh cả tiễn em!"
Lục Lập Vĩ nói xong thì giơ ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch. Lục Lập Chính thấy thế thì nhìn thoáng qua Lục Lập Hành, thấy hắn gật đầu thì mới nói:
"Anh cả cứ yên tâm, em đã hiểu."
Sau khi nói xong, hắn cũng uống một hớp rượu. Lục Lập Vĩ hài lòng gật đầu, lại kéo Lục Lập Hành lại:
"Tới tới tới, Tiểu Hành, ba anh em chúng ta cạn một chén!"
Lục Thiên Thiên thấy thế thì cũng vội bước tới.
"Anh cả, anh hai, anh ba, Thiên Thiên cũng muốn uống!"
Một bên khác.
Đại Hoàng cũng từ bỏ xương, nhanh chóng chạy tới bên này:
"Gâu ~ "
Các người thế mà ăn một mình!
Đại Hoàng cũng muốn uống!
Mọi người: …
Toàn bộ khung cảnh lập tức trở nên buồn cười, ngay cả Chu Ngọc Hà và Cố Vãn Thanh đều cười.
"Ha ha ha, cái nhà này đúng là!"
"Được rồi, được rồi, mọi người uống cùng nhau đi?"
"Tới tới tới, tôi rót rượu cho các người!" Vương Thiết Trụ nói.
Hắn đổ vào chén của Lục Thiên Thiên một chút nước.
Sau đó, hắn lại tới cạnh bát cơm của Đại Hoàng, đổ vào một chút rượu…
------
Dịch: MBMH Translate