Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 141 - Chương 141 - Hi Vọng Mỗi Một Năm Sau, Chúng Ta Đều Có Thể Uống Rượu Với Nhau

Chương 141 - Hi Vọng Mỗi Một Năm Sau, Chúng Ta Đều Có Thể Uống Rượu Với Nhau
Chương 141 - Hi Vọng Mỗi Một Năm Sau, Chúng Ta Đều Có Thể Uống Rượu Với Nhau

Lục Thiên Thiên giơ chén rượu lên thật cao. Nàng vô cùng chờ mong đối với lần đầu uống rượu trong đời.

Cạnh bàn ăn.

Trương Tiểu Tiểu ngồi ở trên đùi Trương Xuân Hòa, nhìn sang bên này, nghi ngờ hỏi:

"Ba ba, không phải trẻ nhỏ không được uống rượu hay sao?"

"Suỵt! ~ "

Trương Xuân Hòa vội vàng ra dấu cho nàng im lặng, sau đó nhỏ giọng nói: "Của Thiên Thiên không phải là rượu."

"A ~ " Trương Tiểu Tiểu giống như hiểu ra cái gì, không tự chủ mà nở nụ cười.

Ba anh em Lục gia vì phối hợp với em gái nhỏ nhất mà còn ngồi xổm xuống. Lục Lập Hành còn tri kỷ bưng thau cơm lên giúp Đại Hoàng.

Ba cái ly và một cái thau cơm nhẹ nhàng đụng vào nhau.

Lục Lập Vĩ cười lớn, nói:

"Hi vọng mỗi một năm sau này, chúng ta đều có thể uống rượu với nhau!"

Lục Lập Hành gật đầu: "Ừm, sẽ."

Lục Lập Chính cũng nói: "Anh cả, nhất định sẽ!"

Tay nhỏ của Thiên Thiên giơ lên thật cao:

"Thiên Thiên cũng hi vọng, Thiên Thiên cũng mong vậy."

"Gâu gâu ~ "

Đại Hoàng ở bên cạnh cao hứng nhảy loạn.

Trong lòng Lục Lập Vĩ tràn đầy kích động. Qua nhiều năm như vậy, hắn vẫn luôn hi vọng, người một nhà có thể hòa thuận với nhau, bây giờ xem như đã được thực hiện.

Hắn cảm khái nói: "Cạn ly!"

Lục Lập Hành hơi nhướng mày: "Cạn ly."

Lục Lập Chính lộ ra nụ cười thiếu niên ngây ngô: "Cạn ly!"

Tiểu Tiểu Thiên Thiên cười khanh khách: "Hắc hắc, cạn ly cạn ly nha!"

Đại Hoàng: "Gâu ~!"

Tiếng kêu này lập tức khiến cho mọi người cười vang.

Bốn người giơ ly lên, Lục Thiên Thiên học theo dáng vẻ của ba người anh trai, nàng hơi ngửa đầu, uống "Rượu" trong chén vào.

Nàng tràn đầy nghi hoặc: "A? Sao rượu này lại giống như nước vậy?"

"Ha ha ha!"

Tất cả mọi người cười ha hả.

Lục Lập Hành sờ cái đầu nhỏ của Lục Thiên Thiên, nói với vẻ chững chạc đàng hoàng:

"Thiên Thiên, có rượu chính là vị như này."

Lục Thiên Thiên mờ mịt gật đầu: "À ~ "

Bát cơm của Đại Hoàng đã được đặt xuống đất. Nó cao hứng ngoắt ngoắt cái đuôi, lè lưỡi muốn uống. Vừa liếm một ngụm, một cỗ chua cay xông vào trong miệng. Đại Hoàng nhanh chóng ngẩng đầu, lè lưỡi điên cuồng thở dốc.

Thứ đồ chơi này ~

Sao lại khó uống như vậy chứ ~

Nhưng mà, nó phát hiện, chén rượu của cả nhà đều rỗng, giống như chỉ còn lại có mình nó.

Đại Hoàng lập tức cảm thấy rất mờ mịt?

Khó uống như vậy cũng uống được sao?

Hay là mình… Uống hết vậy?

Nghĩ như vậy, Đại Hoàng bày ra vẻ thấy chết không sờn mà cúi đầu.

Nó nhanh chóng liếm bát cơm, uống sạch rượu bên trong, không để thừa một giọt nào!

Lục Lập Hành, Lục Lập Chính và Lục Lập Vĩ đều sợ ngây người.

"Tửu lượng của Đại Hoàng tốt như vậy sao?"

Vương Thiết Trụ bên cạnh thì yên lặng giơ ngón tay cái lên:

"Không hổ là Cẩu gia, đúng là lợi hại!"

"Tới tới tới, lại cho đổ cho người một chút nữa!"

Đại Hoàng nghe thấy mấy người khen nó, lần nữa cao hứng lắc lắc cái đuôi.

Thì ra uống rượu sẽ được khen ~

Đại Hoàng cũng không quan tâm tới việc có khó uống hay không. Vương Thiết Trụ vừa rót rượu, nó đã vùi đầu uống.

Lục Thiên Thiên ở bên cạnh nhìn nó với vẻ mặt mờ mịt: "Đại Hoàng, ngon như vậy sao?"

"Gâu gâu ~ "

Khó uống muốn chết ~

Thế nhưng ~

Bọn họ đều đang khen Cẩu gia? ~

Mấy anh em Lục gia uống rượu xong đều đi qua bên kia dùng bữa. Lục Lập Hành cũng không để ý tới Đại Hoàng, đi đến bên cạnh Cố Vãn Thanh, gắp cho nàng một đống đồ ăn:

"Vãn Thanh, ăn nhiều một chút."

"Ừm."

Cố Vãn Thanh cúi thấp đầu, cười yếu ớt, trong lòng lại cảm thấy đắc ý.

Lục Lập Hành lại tự gắp đồ ăn cho mình:

"Hoàng đại ca, anh có biết lúc nào xe buýt sẽ đi qua đây không?"

Hoàng Cường cười nói: "Tài xế Triệu nói, sáng ngày mốt!"

"Vậy là được rồi, đúng lúc có thể đưa Lập Chính đến trường. Vãn Thanh, sáng ngày mốt chúng ta cũng đi thị trấn đi!"

"Hả? Gấp như vậy sao?"

"Ừm, rất gấp!"

Nếu như không phải là bởi vì tuyến xe không thông, thân thể của Cố Vãn Thanh lại không thích hợp đi đường nhiều, hắn đã muốn đến bệnh viện từ sớm rồi.

Cố Vãn Thanh chỉ đành gật đầu: "Vậy được rồi."

"Chị dâu cả và anh cả cũng đi cùng đi?"

"Hả?" Chu Ngọc Hà và Lục Lập Vĩ sửng sốt một chút.

Lục Lập Hành nói: "Trước đó, bác sĩ Trương nói chị dâu cả phải đến bệnh viện lớn kiểm tra một chút mới được."

"Ừm, đúng vậy, thế nhưng… Thiên Thiên phải làm sao bây giờ?"

Lục Thiên Thiên còn phải đến trường.

Lục Lập Chính thứ hai sẽ đi học cấp 3, mấy người lại đến thị trấn, trong nhà cũng chỉ còn lại một mình Thiên Thiên.

Mấy người đang xoắn xuýt thì bỗng nghe Trương Xuân Hòa nói:

"Để Thiên Thiên buổi tối ngày mai đến nhà tôi đi? Ngày kia tôi sẽ đưa nàng và Tiểu Tiểu đi học!"

"A đúng rồi, để Đại Hoàng đi cùng đi, chờ các người trở về lại đến đón bọn họ về nhà!"

Mấy anh em Lục gia hai mặt nhìn nhau.

"Chuyện này…"

Trương Xuân Hòa nói: "Yên tâm đi, tôi và Xuân Lan nhất định sẽ chăm sóc tốt cho bọn họ."

Tròng mắt của Tiểu Thiên Thiên di chuyển lòng vòng. Nếu như anh cả, anh hai và anh ba đều không ở nhà, thì sẽ không ai ép mình làm bài tập nữa đúng không?

Nghĩ tới đây, nàng lập tức vui vẻ mà nói:

"Em đi, anh cả, anh hai, anh ba, các người cứ an tâm đi lên thị trấn đi. Thiên Thiên và Đại Hoàng ở nhà Tiểu Tiểu sẽ nghe lời."

Mấy người nghe vậy thì đều gật đầu.

"Vậy cũng được, làm phiền hiệu trưởng Trương rồi."

"Không phiền phức, không phiền phức, Tiểu Tiểu mỗi ngày đều muốn được chơi cùng Thiên Thiên nữa là, vừa vặn!"

Sau khi mấy người thương lượng xong liền bắt đầu ăn cơm.

Bữa cơm này, mọi người đều vô cùng vui vẻ.

Sau khi ăn xong, Lục Lập Chính mang theo mấy người Trịnh Thành Dương đi rửa chén.

Chờ bọn hắn rửa xong, Trương Xuân Hòa mang theo Lâm Điền Hà về nhà mình. Nhà của Lục Lập Hành quá nhỏ, không chứa được nhiều người như vậy.

Ba người Trịnh Thành Dương thì chuẩn bị theo Lục Lập Chính trở lại nhà chính.

Vương Thiết Trụ và Lưu Phú Nhân cũng đều về nhà.

Sau khi Lục Lập Hành tiễn mấy người đi, quay đầu lại thì trông thấy Cố Vãn Thanh đang đứng ở phía sau. Hắn đi ra phía trước, chuẩn bị ôm Cố Vãn Thanh vào trong ngực.

Nhưng mà vào lúc này, hắn phát hiện một vấn đề nghiêm trọng.

"Đại Hoàng đâu?"

Cố Vãn Thanh cũng lo lắng.

"Đúng vậy, Đại Hoàng đâu? Giống như từ lúc bắt đầu ăn cơm đã không nhìn thấy nó rồi!"

"Con chó ngốc này sẽ không phải là đã theo người khác về nhà rồi đó chứ?"

Lục Lập Hành đang nghĩ ngợi thì nghe thấy Lục Thiên Thiên vội vàng gọi bọn họ từ trong góc phía au:

"Anh hai, chị dâu hai, hai người mau đến xem! Đại Hoàng bị gì rồi? Hu hu hu ~ "

Lục Lập Hành và Cố Vãn Thanh nhìn nhau, sau đó nhanh chóng chạy tới.

Sau đó, bọn họ liền thấy, Đại Hoàng đang ngồi dưới đất, gục đầu, thỉnh thoảng còn nấc rượu.

Thấy bọn họ đi tới, nó mở to miệng, nghẹn ngào hai lần, sau đó bỗng nhiên ói ra.

Hình ảnh kia…

Quả thực khó có thể hình dung nổi.

Lục Thiên Thiên thấy thế thì khóc càng dữ hơn.

"Hu hu hu, Đại Hoàng, sao mày lại nôn ra vậy?"

"Mày có phải là bị bệnh rồi hay không?"

Trong lòng Lục Lập Hành hơi hồi hộp một chút, nhanh chóng đi đến bên cạnh Đại Hoàng. Hắn ra hiệu Cố Vãn Thanh không nên tới gần.

Mình thì ngồi xổm xuống, nghiêm túc nhìn Đại Hoàng một chút.

Một lát sau, hắn nhíu mày lại, thiếu chút cười ra tiếng:

"Đại Hoàng, cái tên này, sẽ không phải là uống say rồi đó chứ?”

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment