Thật vất vả mới tiêm xong cho Đại Hoàng.
Lục Lập Hành giữ Trương Xuân Lôi ở lại ăn sáng.
Sau khi ăn xong, trông thấy Đại Hoàng một mình nằm ở bên cạnh liếm láp vết thương, cơm trong bát cũng không thèm ăn. Hắn rất là bất đắc dĩ hô: "Đại Hoàng, có đi Độc Giác Lĩnh hay không?"
Nghe xong lời này, Đại Hoàng lập tức lên tinh thần, cũng không thấy đau chỗ nào nữa. Nó trở mình đứng lên, nhanh chóng đi ra ngoài đường:
"Gâu ~ "
Đi thôi, đi bắt lợn rừng!
Lục Lập Hành bất đắc dĩ, đành phải đi theo Đại Hoàng. Hắn hôm nay, muốn đi hái chút quýt. Nếu như ngày kia phải đi lên thị trấn, thì cũng nên xem một chút liệu quýt này có bán được hay không. Dù sao, rừng quýt cũng có liên quan đến mạng của Lục Tiểu Phi. Lục Tiểu Phi bây giờ còn chưa trở về, cũng không biết tình huống như thế nào. Hắn cần thăm dò đường trước.
Sau khi Lục Lập Hành đi, Lục Thiên Thiên ngẩng cái đầu nhỏ lên, hỏi Cố Vãn Thanh:
"Chị dâu hai, Thiên Thiên làm bài tập xong rồi, có thể đi ra ngoài chơi không?"
Hôm qua, nàng đã bị nghiền ép một ngày. Không chỉ có học xong tên, ngay cả bài tập cũng đã làm xong. Lục Thiên Thiên hôm nay vô cùng vui vẻ.
Cố Vãn Thanh nghe vậy, nhẹ gật đầu: "Thiên Thiên thật giỏi, đi đi!"
"Vâng, vậy Thiên Thiên đến nhà Vương Diễm Diễm chơi nha~ "
Nàng nói xong liền muốn chạy đi. Nhưng vừa vặn ra tới trước đường, nàng đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc:
"Thiên Thiên, em đi đâu vậy?"
Lục Thiên Thiên vừa quay đầu lại, đã nhìn thấy Lục Lập Chính và mấy anh trai Trịnh Thành Dương đang hướng về phía nàng. Một loại dự cảm xấu lóe lên trong đầu. Lục Thiên Thiên vừa lui về sau, vừa nói:
"Em, em đi chơi."
"Chơi cái gì mà chơi? Vừa học được tên mình thì đáng kiêu ngạo lắm sao? Trở về, ở nhà viết lại tên một trăm lần, để nhớ cho thật lâu!" Lục Lập Chính không chút khách khí nói.
Lục Thiên Thiên: …
Nàng hơi cúi đầu, bĩu môi, dùng sức mở to hai mắt, gắt gao trừng Lục Lập Chính.
Anh ba thật sự là đáng ghét!
Thật đáng ghét!
Mấy người Trịnh Thành Dương thấy thế thì đều nở nụ cười:
"Ha ha ha, Lập Chính, cậu làm Thiên Thiên tức giận rồi kìa."
"Sao cậu nỡ ra tay độc ác với nhóc con đáng yêu như vậy chứ? Đừng bắt nàng viết nữa, hiếm lắm mới có cái cuối tuần!"
Lục Lập Chính trực tiếp đi đến trước mặt Lục Thiên Thiên, giữ nàng lại.
"Vậy không được, tớ sắp rời đi rồi, trước khi đi muốn để Thiên Thiên nhớ kỹ tầm quan trọng của học tập! Giảm bớt là chuyện không thể nào. Đến đây, Thiên Thiên, anh ba viết cùng em, mấy người các cậu cũng tới đây giúp đỡ chút đi!"
Lục Thiên Thiên ủy khuất cúi đầu, lại bị kéo trở về.
Cố Vãn Thanh thấy thế thì rất là bất đắc dĩ:
"Lập Chính, một trăm lần nhiều lắm, hay là 50 lần đi? Em yên tâm, sau này chị sẽ trông chừng Thiên Thiên giúp em."
"Vậy được, nếu như chị dâu hai đã mở miệng thì 50 lần đi!"
Mọi người: …
Bọn họ yên lặng trợn mắt nhìn Lục Lập Chính một chút. Tên này dễ nói chuyện như thế từ lúc nào vậy?
Cố Vãn Thanh cười nói:
"Vậy được, giao Thiên Thiên cho các em đó. Chị trở về cùng chị dâu cả thu dọn đồ đạc giúp em."
"Ừm, được, cám ơn chị dâu hai."
Chờ Cố Vãn Thanh đi xa, mấy người mới yên lặng nhìn về phía Lục Lập Chính, cũng trợn trắng mắt.
"Lục Lập Chính à, tương lai cậu mà cưới vợ, không phải cũng nghe lời vợ như thế đó chứ?"
…
Hôm nay, Chu Ngọc Hà và Lục Lập Vĩ cũng không có đi làm việc.
Cách lúc Lập Chính rời nhà chỉ còn lại một ngày. Tiểu tử này vừa ra khỏi cửa, lần sau trở về cũng là nghỉ đông. Bọn họ đều rất không nỡ.
Lúc này, Lục Lập Vĩ loay hoay trong góc nửa ngày, cuối cùng tìm được một túi hành lý lớn.
Túi hành lý được làm từ vải bạt, dáng vẻ vô cùng rắn chắc. Tuy sợi vải đã trắng bệch, nhưng lại được gấp chỉnh tề. Hắn đưa cái túi cho Chu Ngọc Hà, nói nghiêm túc:
"Đến, Ngọc Hà, dùng cái này!"
"Đây là…”
"Há, đây là túi hành lý mà vị ông chủ kia cho ba trong lúc công tác ở bên ngoài trước kia, rất rắn chắc, Sau khi hắn dùng một lần liền không nỡ dùng nữa, nói là chờ Lập Chính đi học sẽ lấy ra cho Lập Chính dùng!"
"Ừm, được!" Chu Ngọc Hà gật đầu.
"Cái túi này có thể chứa rất nhiều thứ, chờ anh suy nghĩ một chút, nhìn xem mang theo những gì thì tốt!"
"Bỏ khoai lang nha, hắn thích khoai lang như vậy, đến trường học sẽ không được ăn nữa!"
Lục Lập Vĩ ở bên cạnh vui vẻ nói: "Còn có củ cải nhà chúng ta nữa, đúng rồi, còn có thịt muối, còn có…. Ừm, hiện tại thời gian còn sớm , chờ một chút, anh đi hấp chút bánh bao, để Lập Chính mang theo! Không thể để Lập Chính bị đói được!"
Lục Lập Vĩ nói liền muốn đi làm. Vừa đi đến cửa, hắn đã nhìn thấy Cố Vãn Thanh đi tới.
Lục Lập Vĩ vội vàng nói: "Vãn Thanh, sao em cũng đến đây?"
Cố Vãn Thanh cười nói: "Em cũng tới thu dọn đồ đạc giúp Lập Chính. Anh cả, những thứ kia đều không cần chuẩn bị. Lập Chính có đồ ăn rồi."
Nàng nói xong liền đưa cái túi nhỏ trong tay cho Chu Ngọc Hà:
"Chị dâu cả, nhét cái này vào trong quần áo của Lập Chính, đừng cho hắn biết."
Chu Ngọc Hà nghi ngờ tiếp nhận cái túi nhỏ: "Đây là…"
"Lập Hành lại cho 500 tệ, 500 tệ tiền học phí kia cho Lập Chính rồi."
Chu Ngọc Hà khẽ giật mình:
"Thế nhưng, sao lại không trực tiếp đứa cho Lập Chính?"
Cố Vãn Thanh nói: "Em cũng muốn trực tiếp đưa cho hắn, nhưng Lập Hành nói, trực tiếp đưa thì hắn chắc chắn sẽ không nhận. Đứa nhỏ Lập Chính có cốt khí của mình, hắn bảo em lén bỏ vào trong hành lý của Lập Chính."
Đây là biện pháp mà Lục Lập Hành nói cho nàng vào hôm qua.
Chu Ngọc Hà gật đầu: "Vẫn là các em suy nghĩ chu đáo, như này cũng được, giao cho chị đi!"
Nàng nói xong thì đi lấy kim khâu, lại tìm kiếm quần áo của Lục Lập Chính, sau đó may miệng túi và quần áo lại với nhau:
"Cứ như vậy đi, chắc là sẽ không bị mất đâu."
"Ừm, như này rất tốt."
"Vậy chúng ta lại xem xem có cần mang theo gì cho Lập Chính nữa hay không, lần thứ nhất đi xa nhà, cần chuẩn bị thêm một số."
"Được!"
Hai người lập tức chuẩn bị cho Lục Lập Chính.
Lục Lập Vĩ cũng cao hứng nói:
"Anh thấy vẫn nên hấp chút bánh bao và khoai lang cho Lập Chính, hắn chắc chắn là ăn không quen đồ bên ngoài, chờ anh một chút! Sẽ xong ngay đây!"
Hắn nói xong cũng đi qua bận rộn.
Ba người dùng thời gian một buổi sáng để nhét đầy túi hành lý kia.
Buổi chiều, Lục Lập Hành mang theo Đại Hoàng trở về.
Vừa tới nhà, Trương Xuân Hòa và Lâm Điền Hà cũng theo đến.
Hai người vốn muốn đến xem Đại Hoàng tiêm. đáng tiếc không thể nhìn thấy. Hai người đành phải mỗi người mua 5 cân xương rồi xách qua.
Đại Hoàng vốn đang uể oải vì theo Lục Lập Hành một ngày mà vẫn không có thu hoạch gì. Nó đang tự hỏi xem sau này có nên tiếp tục ra ngoài cùng chủ nhân nữa hay không.
Sau khi trông thấy đống xương kia, nó lập tức trở nên hào hứng.
Nó vui vẻ chạy về phía Trương Xuân Hòa và Lâm Điền Hà.
Trương Xuân Hòa thấy thế thì phá lên cười:
"Ha ha, xem ra Cẩu gia tiêm cũng không đau!"
Đại Hoàng vừa cắn xương vừa kêu không rõ tiếng:
"Gâu ~ "
"Gâu gâu ~ "
Sao lại không đau được chứ?
Đau chết Cẩu gia~
Trương Xuân Hòa ngồi xổm người xuống, sờ đầu Đại Hoàng:
"Đại Hoàng, ăn từ từ thôi, tối nay cùng tao về nhà, xương bao no!"
"Gâu ~ "
Đại Hoàng vui sướng chạy loạn quanh Trương Xuân Hòa. Nó vừa chạy vừa trợn mắt với Lục Lập Hành!
Tốt tốt tốt ~
Đi đi đi ~
Xem đi, xem đi ~
Cẩu gia có núi dựa ~
Đi nhà người ta cũng có xương ăn ~
Đại Hoàng vốn cho là hôm nay có thể bắt được một con lợn rừng.
Kết quả lại không thấy gì cả.
Thật sự là tức chết Cẩu gia!
Trương Xuân Hòa cười đi đến bên cạnh Lục Lập Hành:
"Ngày mai sẽ đi thị trấn đúng không?"
"Ừm."
Trương Xuân Hòa lại tiến lên vỗ vỗ bả vai của Lục Lập Hành:
"Được rồi, đi đi! Lập Hành à, thầy luôn cảm thấy, núi lớn này không giữ nổi em, nói không chừng sau này em chính là người đầu tiên bước ra khỏi núi…"
------
Dịch: MBMH Translate