Buổi tối.
Thiên Thiên dắt Đại Hoàng cùng trở về nhà của Trương Xuân Hòa. Lâm Điền Hà thì mang theo ba người Trịnh Thành Dương rời đi.
Sau khi cơm nước xong xuôi, Lục Lập Chính, Lục Lập Vĩ và Chu Ngọc Hà cũng trở về nhà.
Mấy người đã hẹn trước thời gian, năm giờ rưỡi sáng tập hợp, sau đó cùng ngồi xe buýt đi lên thôn.
Lục Lập Hành thu dọn xong bát đũa, liền đi vào nhà chính. Lúc này Cố Vãn Thanh đang ngồi ở trên ghế, dựa vào cánh cửa, nhắm mắt lại.
Lục Lập Hành cười đi qua, nhẹ nhàng gọi: "Vãn Thanh?"
Không nhận được sự đáp lại.
Hắn đành phải bất đắc dĩ thở dài, có chút đau lòng. Nha đầu này thế mà ngủ ở chỗ này. Xem ra sau khi nàng mang thai, thân thể đã tiêu hao rất nhiều.
Lục Lập Hành thận trọng đi vào trong nhà, đốt chút đèn dầu, sau đó đi về phía giường. Hắn vốn thu dọn đường chiếu một chút. Nhưng hắn phát hiện, Cố Vãn Thanh không đã thu don xong từ trước rồi.
Chăn ga gối tuy cũ, nhưng lại vô cùng sạch sẽ.
Lục Lập Hành đặt đèn dầu ở đầu giường, lấy chăn mền ra. Sau đó, hắn rón rén quay người, đi tới bên cạnh Cố Vãn Thanh. Hắn nhẹ nhàng đụng đụng bờ vai của nàng, phát hiện nàng không hề có động tĩnh gì. Lục Lập Hành cúi người, dự định ôm nàng vào.
Lúc này, Cố Vãn Thanh cuối cùng cũng có phản ứng. Nàng nhíu chặt lông mày, ưm hai tiếng, chuẩn bị kháng cự. Lục Lập Hành đành phải nhẹ giọng an ủi:
"Vãn Thanh, là anh."
Thiếu nữ trong ngực nghe thấy giọng nói này, dường như yên tâm hơn. Hai tay nàng ôm lấy cổ Lục Lập Hành, đầu tựa vào đầu vai của hắn, rồi ngủ thiếp đi. Tiếng hít thở đều đều quanh quẩn ở bên tai hắn. Lục Lập Hành lại khe khẽ thở dài, nhưng cánh môi lại không cầm được mà giương lên. Nha đầu này, ngủ đúng là rất say.
Lúc trở về phòng, Lục Lập Hành không tự chủ được mà nhìn về phía bụng của Cố Vãn Thanh.
Ba tháng, cũng không rõ ràng.
Nhưng điều này không hề ảnh hưởng đến việc Lục Lập Hành muốn trò chuyện với bọn nhỏ.
"Các bảo bảo, tuy các con còn đang ở trong bụng mẹ!"
"Nhưng các con cũng phải biết, mẹ là người mà ba thích nhất."
"Không cho phép thương tổn đến mẹ, có biết không? Nếu không thì chờ các con đi ra, ba ba sẽ đánh mông các con." Giọng nói của Lục Lập Hành rất ôn nhu.
Cố Vãn Thanh cũng không bị đánh thức. Lục Lập Hành đi đến bên giường, lại cẩn thận đặt nàng lên trên giường. Nhưng mà vừa mới đụng phải giường, Cố Vãn Thanh đã lập tức cọ cọ trong ngực hắn như là một con mèo nhỏ. Lục Lập Hành hơi sững sờ, thân thể cũng dần xiết chặt. Hắn nhìn Cố Vãn Thanh, trên mặt dần dần ửng đỏ.
"Vãn Thanh…"
Lúc gọi tên nàng, ngay cả bản thân Lục Lập Hành cũng không ý thức được giọng mình đã trầm thấp hơn một chút.
"Anh không muốn làm tổn thương đến các con, bọn chúng còn quá nhỏ."
Dường như bị câu nói này thuyết phục, Cố Vãn Thanh không động đậy nữa.
Nhưng cánh tay của nàng vẫn không buông Lục Lập Hành ra.
"Ai…"
Lục Lập Hành thở thật dài, xem ra tối nay mình phải chịu tội rồi. Hắn để Cố Vãn Thanh vào bên trong giường, sau đó chính mình cũng nằm xuống.
Giường Lục gia không lớn, được tạo thành từ tấm ván gỗ, phía dưới phủ rơm rạ thật dày, phía trên là đệm giường và ga giường. Lúc ngủ thực ra cũng rất dễ chịu.
Lúc nằm xuống, Lục Lập Hành vẫn hết sức cẩn thận. Lúc này, hắn còn không thể đụng vào Cố Vãn Thanh. Hắn cố gắng giữ một khoảng cách giữa mình và nàng. Nhưng mà loại ý nghĩ này còn không chưa được bao lâu, Cố Vãn Thanh lại nhích qua giống như là một con mèo nhỏ. Nàng không tỉnh lại nữa, lại theo bản năng ôm lấy Lục Lập Hành, gác đầu của mình ở trên vai của hắn. Động tác này dọa cho Lục Lập Hành nhảy lên một cái. Hắn lập tức gọi nàng: "Vãn Thanh?"
Nhưng mà bên tai vẫn truyền đến tiếng hít thở đều đều.
Lục Lập Hành nghiêng mặt qua, phát hiện khóe miệng của nàng mang theo vẻ tươi cười, lông mày cũng giãn ra, ngủ vô cùng say.
Lục Lập Hành bất đắc dĩ, hóa ra nha đầu này đã xem mình thành gối ôm hình người?
Người khó chịu là hắn, nhưng thấy nàng như rất vui vẻ. Lục Lập Hành cũng không nỡ buông ra, chỉ có thể mặc cho Cố Vãn Thanh ôm lấy hắn.
Đêm nay, Lục Lập Hành gần như một đêm không ngủ.
Bởi vì sợ đánh thức Cố Vãn Thanh, hắn còn chưa kịp buông màn. Hắn cứ canh giữ bên cạnh nàng như vậy, không ngừng đuổi muỗi giúp nàng.
Sắc trời dần dần xuất hiện màu bạc.
Màu bạc dần dần mở rộng.
Lục Lập Hành cảm giác cánh tay của mình đều tê. Hắn nhìn đồng hồ, cũng đã đến giờ.
Hắn cuối cùng mới giật giật cánh tay, nhẹ nhàng gọi:
"Vãn Thanh?"
"Vãn Thanh, mau tỉnh lại, lát nữa Lập Chính và anh cả chị dâu sẽ tới."
Có lẽ là vì câu nói cuối cùng có tác dụng, Cố Vãn Thanh cuối cùng cũng ưm hai tiếng, ngáp một cái thật to, sau đó mở mắt ra.
"Mấy giờ rồi?"
"Năm giờ." Lục Lập Hành bất đắc dĩ trả lời.
"A…" Cố Vãn Thanh kéo một hơi thật dài.
Nhưng mà ngay sau đó, nàng bỗng nhiên ý thức được, sao giọng nói này lại gần như vậy? Cố Vãn Thanh bỗng nhiên mở mắt ra, đã nhìn thấy mặt Lục Lập Hành gần trong gang tấc.
Nàng kinh ngạc, theo bản năng muốn động cánh tay lại phát hiện cánh tay và chân của mình đều ở trên người Lục Lập Hành.
Nàng nàng nàng…
Nàng sao lại ôm Lục Lập Hành?
Không đúng!
Lục Lập Hành sao lại ở trên giường của nàng?
Từ sau khi mình mang thai, vì phòng ngừa "Lục Lập Hành" trước kia làm tổn thương đến đứa nhỏ, nàng và Lục Lập Hành vẫn luôn ngủ riêng. Thiên Thiên ở chỗ này mới có thể ngủ chung giường với nàng. Nhưng bây giờ…
Hôm qua Thiên Thiên không ở nhà!
Lục Lập Hành…
Lục Lập Hành sẽ không phải…
Cố Vãn Thanh nhanh chóng cúi đầu, nhìn quần áo của mình. Dáng vẻ kia khẩn trương không tưởng tượng nổi.
Trên đỉnh đầu, lại vang lên tiếng cười khẽ của Lục Lập Hành:
"Vãn Thanh, anh chẳng hề làm gì cả."
Cố Vãn Thanh lúc này cũng nhìn thấy quần áo của mình rất chỉnh tề. Nàng có chút giật mình, lập tức cảm thấy lúng túng.
"Chuyện đó… em không, không có ý gì khác."
"Ừm."
Lục Lập Hành nhẹ giọng đáp lại, giống như cũng không hề để ý tới hành động của Cố Vãn Thanh. Cố Vãn Thanh nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng vào lúc này, nàng nghe thấy Lục Lập Hành còn nói:
"Thế nhưng em cứ ôm lấy anh, cũng không cho ta đi, nếu không sao anh có thể ngủ trên giường được, anh…"
"Vãn Thanh, anh đã một đêm không ngủ rồi."
"Hôm nay còn có rất nhiều chuyện cần làm, ai, anh phải làm sao bây giờ?"
Giọng của Lục Lập Hành càng nói càng ủy khuất, thật giống như mình bị ép buộc và bắt nạt vậy.
Cố Vãn Thanh lập tức luống cuống. Nàng ngẩng đầu lên, khẩn trương hỏi: "Vậy vậy vậy, vậy làm sao bây giờ?"
Nàng hoàn toàn không nhìn thấy ý cười trong mắt Lục Lập Hành.
Hắn trông thấy nàng bối rối, bỗng nhiên nghiêng người sang, ôm nàng vào trong ngực:
"Ừm, dễ làm."
Cố Vãn Thanh trừng to mắt nhìn hắn.
Lục Lập Hành nhẹ nhàng vuốt cái mũi của nàng, cười nói:
"Em hôn anh một cái là được…"
Cố Vãn Thanh sững người.
Lục Lập Hành cứ nhìn nàng như vậy. Thấy nàng không có hành động gì, Lục Lập Hành càng ủy khuất.
"Ai, Vãn Thanh, em nói em, chồng người ta cái gì cũng có, anh làm sao…"
"Anh làm sao lại khổ như vậy chứ? Đều do hai tiểu gia hỏa này!"
Lục Lập Hành còn chưa nói hết lời, đã cảm nhận được một cánh môi mềm mại dán ở trên mặt của mình.
------
Dịch: MBMH Translate