Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 147 - Chương 147 - Lục Huynh Đệ, Vị Trí Của Cậu Trong Gia Đình Đúng Là Không Được

Chương 147 - Lục Huynh Đệ, Vị Trí Của Cậu Trong Gia Đình Đúng Là Không Được
Chương 147 - Lục Huynh Đệ, Vị Trí Của Cậu Trong Gia Đình Đúng Là Không Được

"Đúng vậy, tôi nghe nói Cẩu gia đã cứu được rất nhiều người!"

"Lúc bọn buôn người đến, Cẩu gia chính là một chó chỉ huy chó lớn toàn thôn đánh cho bọn họ chạy mất! Rất là uy phong!"

Tài xế Triệu cũng nói: "Đúng vậy, đúng vậy, lúc trước đường núi lún, cũng là Cẩu gia đuổi theo mấy người mới cứu được bọn họ, nếu không phải vì xe này không cho chó ngồi thì tôi cũng muốn giữ lại vị trí tốt nhất cho Cẩu gia!"

Lục Lập Hành rất bất đắc dĩ.

Danh tiếng của Đại Hoàng hiện tại còn cao hơn hắn nhiều. Hắn đành phải xuống xe, đi về Đại Hoàng. Hắn định đưa tay đụng vào Đại Hoàng, chỉ thấy Đại Hoàng đã cố gắng quay đầu sang, điên cuồng sủa!

"Gâu Gâu! ~ "

Cái tên này ~

Có phải dự định mang cả nhà đi, không cần Cẩu gia nữa hay không~

Còn để nhóc con lại cho Cẩu gia ta ~

Rốt cuộc là có mục đích gì?

Tay của Lục Lập Hành rơi vào khoảng không, lập tức cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười. Hắn cũng không sờ Đại Hoàng nữa, mà là ngồi xổm, ngang với Đại Hoàng. Hắn nhìn Đại Hoàng, nghiêm túc nói:

"Đại Hoàng, Lập Chính đi học, anh cả, chị dâu cả và Vãn Thanh cùng đi bệnh viện! Sẽ trở về ngay."

Đại Hoàng nghiêng đầu, nhìn hắn một cái, sau đó quay đầu kêu to với xe buýt!

"Gâu! ~ "

Tin cái quỷ ~

Hôm qua mới lừa gạt Cẩu gia tiêm xong ~

Cẩu gia ở đây~

Người nào cũng đừng hòng đi ~

Lục Lập Hành: …

Lúc này, hắn vô cùng hối hận vì đã không mua xích cho Đại Hoàng.

Lục Lập Hành kéo tai Đại Hoàng, kéo nó sang bên cạnh:

"Tao nói thật, Đại Hoàng, mau tránh ra!"

Một phát kéo này làm cho Đại Hoàng kêu càng thê thảm hơn.

Người không biết, còn tưởng rằng muốn giết chó!

Người trên xe buýt cũng nghe không nổi nữa, đang muốn đi xuống can ngăn.

Chỉ thấy Cố Vãn Thanh cũng đứng dậy, đi xuống. Trên mặt của nàng vẫn mang theo nụ cười. Trông thấy nàng, Đại Hoàng mới nhỏ tiếng lại một chút. Cố Vãn Thanh đi đến bên người Đại Hoàng, nhẹ nhàng xoa đầu Đại Hoàng, nghiêm túc nói:

"Đại Hoàng, hắn nói thật, mọi người cũng muốn dẫn mày đi, thế nhưng… mày đi rồi thì Thiên Thiên phải làm sao bây giờ?"

"Thiên Thiên còn đang đi học nữa, cần chiếu cố, Đại Hoàng là thích hợp nhất."

Đại Hoàng nghe thấy lời này, lập tức hưng phấn nhảy dựng lên. Cái đuôi vui vẻ lắc lắc, dường như cũng không tức giận nữa.

"Gâu ~ "

Thật sao, thật sao ~

Đại Hoàng quan trọng như vậy sao ~

Cố Vãn Thanh cười nói: "Ừm, mau đi đi, Thiên Thiên còn đang chờ mày đi đưa nàng đến trường đó. Mọi người lúc về sẽ mang theo đồ ăn ngon cho mày và Thiên Thiên!"

"Gâu gâu ~ "

Đại Hoàng lại lắc lắc đuôi, dáng vẻ kia có bao nhiêu vui vẻ liền có bấy nhiêu vui vẻ!

Tốt tốt ~

Cẩu gia sẽ đi nhóc con đến trường ~

Sau khi kêu xong, Đại Hoàng lập tức quay người, nhanh chóng chạy đi. Lúc rời đi, nó còn cố ý giẫm vào chân của Lục Lập Hành một chút. Thật giống như Lục Lập Hành ngăn trở con đường của nó vậy!

Lục Lập Hành: …

"Đại Hoàng, mày…"

Có cần đỗi đãi khác nhau như vậy hay không!

Hành động này đã chọc cười Cố Vãn Thanh. Nàng giật giật cánh tay của Lục Lập Hành:

"Đi thôi, lên xe nào, đừng chấp nhặt với Đại Hoàng."

Lục Lập Hành lúc này mới gật đầu: "Ừm, nể tình Đại Hoàng làm cho vợ của anh vui vẻ, đợi đến lúc về lại trừng trị nó sau!"

"Ha ha ~ " Cố Vãn Thanh cười càng vui vẻ hơn.

Lục Lập Hành hài lòng lên xe.

Thế nhưng là sau khi lên xe, hắn lập tức ngây người.

Chỉ thấy ánh mắt của mọi người đều rơi xuống trên người hắn. Trong ánh mắt, ít nhiều còn mang theo chút ý cười. Lục Lập Hành bị nhìn, có chút không được tự nhiên. Hắn tò mò hỏi:

"Mọi người nhìn tôi làm gì?"

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng không nhịn được mà bật cười:

"Ha ha, Tiểu Hành, xem ra địa vị của cậu trong gia đình đúng là không được!"

"Có phải là Vãn Thanh thứ nhất, Đại Hoàng thứ hai, cậu thứ ba hay không?"

"Ai nha, Lưu đại ca, anh quên còn có hai đứa nhỏ nữa rồi sao? Tiểu Hành chắc là phải đứng thứ năm…"

"Ha ha ha ha!"

Mọi người phát ra một trận cười vang.

"Khó trách sắc mặt của Vãn Thanh gần đây lại hồng nhuận phơn phớt!"

"Tiểu Hành không tệ, xem ra người sủng vợ thì mới có thể có một cuộc sống tốt, ha ha…"

Lục Lập Hành cũng không chấp nhặt với bọn họ, rất là kiêu ngạo nói: "Đó là đương nhiên!"

Lời này, lại khiến cho mọi người cười vang.

Cố Vãn Thanh nhanh chóng kéo hắn lại:

"Nhanh ngồi xuống đi, xe bắt đầu đi rồi!"

Lại nói một hồi, mặt mũi của mình biết đặt ở đâu đây.

"Ha ha, đi thôi, xuất phát!"

Tài xế Lão Triệu hô to một tiếng, khởi động xe.

Dưới xe.

Trương Xuân Hòa đang vội vàng chạy qua bên này.

Trông thấy Đại Hoàng vênh vang đắc ý phi qua bên người mình, Trương Xuân Hòa có chút mơ hồ:

"Đại Hoàng, mày lại đi đâu vậy?"

"Gâu Gâu!"

Còn có thể đi chỗ nào chứ?

Đương nhiên là đi đưa nhóc con đến trường rồi ~

Nhanh điểm chút ~

Trương Xuân Hòa nhìn thoáng qua hướng xe buýt nhỏ rời đi, lại liếc mắt nhìn Đại Hoàng.

Hắn yên lặng quay người, theo Đại Hoàng chạy về nhà.

Trương Xuân Hòa vừa chạy vừa suy nghĩ.

Lục Lập Hành sao có thể đuổi theo được tốc độ của Đại Hoàng thế?

Chuyện này đúng là quá mệt mỏi!

Người trẻ tuổi đúng là tốt!

Sau khi xe chạy qua thôn Lục Gia, chính là thôn Đại Bình.

Ánh mắt Lục Lập Chính vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ. Sắp tới trung học Đại Bình rồi, sắp phải rời khỏi, hắn có chút không nỡ.

Cũng không biết các anh em thế nào rồi!

Đang nghĩ ngợi, Lục Lập Chính bỗng nhiên nghe thấy giọng nói của tài xế Triệu:

"Đó là ai vậy, Lục Lập Chính, nhìn bên ngoài, trước cửa trường học của cháu."

Lục Lập Chính nhanh chóng nhìn về phía trước. Ngay sau đó, khóe mắt của hắn ẩm ướt. Chỉ thấy mấy người Lâm Điền Hà, Trịnh Thành Dương đang đứng ở nơi đó, vẫy tay nói lời tạm biệt với hắn. Phía sau bọn họ còn có các bạn học khác nữa.

Trông thấy xe buýt nhỏ tới, đám người hô to đối với xe buýt:

"Lục Lập Chính!"

"Lập Chính!"

Tài xế Triệu dừng xe lại ở trước mặt bọn họ. Lục Lập Chính nhanh chóng nhảy xuống, đi đến bên cửa xe, giọng nói có chút nghẹn ngào:

"Thầy Lâm, các bạn học, mọi người…" Hắn còn chưa dứt lời, đã nghe Trịnh Thành Dương hô:

"Đừng nói mấy lời không vui kia, mọi người tới đây là vì muốn để cậu được vui vẻ!"

"Tới tới tới, đây là đồ mà các bạn học chuẩn bị cho cậu, đều cầm lấy!"

Trịnh Thành Dương nói xong liền xách một đống bao lớn bao nhỏ qua bên này.

"Đây là cuốn sổ cấp ba của anh hai nhà Hoàng Minh trước đó, hắn đã phải thuyết phục rất lâu mới xin được đó!"

"Đây là trứng gà nhà Hoàng Nha, nàng nói cho cậu bồi bổ đầu óc!"

"Còn có cái này, cái này nữa…"

"Đây đều là các bạn học chuẩn bị cho cậu!"

"Không cho phép từ chối, đều cầm lấy!"

Trịnh Thành Dương trực tiếp để những thứ này vào trong lối đi nhỏ.

"Làm phiền tài xế Triệu rồi!"

"Được rồi." Lão Triệu vô cùng vui vẻ đáp lời.

Lời Lục Lập Chính muốn nói bị ngăn ở trong miệng, hắn chỉ biết kích động ôm lấy Trịnh Thành Dương:

"Cám ơn, người anh em!"

Ôm xong, hắn lại tiến lên, nhẹ nhàng ôm lấy Lâm Điền Hà:

"Thầy Lâm, cám ơn."

"Cám ơn các bạn học."

Trịnh Thành Dương cười nói: "Haizz, đã nói là không nói mấy lời không vui rồi mà!"

"Tiểu tử nhớ học tập cho thật tốt, sau này tớ sẽ đi huyện thành làm thuê, đừng để tớ nhìn thấy cậu lười biếng, nếu không tớ sẽ thay các bạn học đánh cho cậu một trận!"

"Ngoài ra, nếu gặp được cô gái nào xinh đẹp thì cũng nhớ chú ý một chút, đừng để đến lúc các anh em đều làm cha hết rồi mà cậu vẫn còn là một lão lưu manh!"

"Đến lúc đó, một đám trẻ con hỏi cậu tiền lì xì, đây chính là ăn thiệt thòi đó! Đừng trách các anh em không có nhắc nhở cậu trước!"

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment