Trịnh Thành Dương nói xong, khiến cho mọi người không khỏi cười vang. Lục Lập Chính đành phải đỡ trán: "Được, tớ sẽ cố gắng!"
Cố Vãn Thanh ngồi bên cửa sổ, trông thấy tình cảnh này thì lộ ra vẻ hâm mộ:
"Lập Hành, anh nói xem, con của chúng ta tương lai cũng có thể có một đám anh em như thế sao?"
Lục Lập Hành gật gật đầu: "Ừm, chắc chắn có!"
"Vậy chúng ta phải cố gắng thật tốt để cho bọn chúng đi học!"
Lục Lập Hành nở nụ cười: "Nhất định, khi đó, chắc là cũng là cấp ba thông dụng rồi?"
"Ừm? Anh nói cái gì? Cái gì là cấp ba thông dụng?" Cố Vãn Thanh nghi ngờ nhìn về phía Lục Lập Hành.
Lục Lập Hành cười nói: "Không có gì, anh nói, nhất định sẽ cho bọn chúng học trường cấp ba tốt nhất."
Mấy người Lục Lập Chính lại nói chuyện trong chốc lát, mới lên xe.
Xe chậm rãi khởi động, mấy người Lâm Điền Hà, Trịnh Thành Dương lại không người rời đi mà là chờ đến khi không nhìn thấy người nữa.
Lục Lập Chính mới vuốt vuốt mi tâm. Khóe mắt, có chút chua.
Lại qua năm phút đồng hồ. Lục Lập Hành quan sát phía trước, nói:
"Tài xế Triệu, lát đến khúc rẽ phía trước thì dừng lại một chút. Tôi muốn đi xem anh Thiên Lương một chút, bọn họ ở ngay ven đường."
"Hoàng Thiên Lương sao? Tôi biết rồi!"
Lão Triệu bình thường tính khí nóng nảy, hôm nay lại phá lệ vui vẻ. Lục Lập Hành nói cái gì thì chính là cái đó.
Cố Vãn Thanh tò mò hỏi: "Anh Thiên Lương? Là người nhờ bắt lợn rừng sao?"
"Ừm, đúng, là người rất tốt."
Lục Lập Hành nhớ đến nhắc nhở của hệ thống, Hoàng Thiên Lương sẽ xảy ra chuyện vào hôm nay. Lúc này còn sớm, hắn chắc là vẫn chưa xuất phát. Mình nên qua đó dặn thêm một lần.
Vừa nghĩ tới đây, Lục Lập Hành đã nhìn thấy phía trước có người vẫy tay đón xe.
Lão Triệu thấy thế nở nụ cười:
"Ha ha ha, đây không phải chính là ông chủ Hoàng hay sao sao? Tiểu Hành, xem ra cậu không cần xuống xe!"
Lục Lập Hành cũng không nghĩ tới, Hoàng Thiên Lương sẽ mang theo con gái ngồi xe buýt nhỏ. Người này xem ra là thật sự tin tưởng hắn.
Không tệ.
Dù sao tại thời đại này, người có xe là kẻ có tiền chân chính, huống hồ là người mua xe mới, cũng là người có chút ngạo khí, sẽ rất ít khi ngồi xe buýt.
Hắn đứng lên: "Anh Thiên Lương."
Hoàng Thiên Lương trông thấy hắn, cũng kinh ngạc: "Ồ, Lục huynh đệ, cậu cũng đi xe à?"
Lục Lập Hành gật đầu: "Mang Vãn Thanh đi bệnh viện khám thai."
"Khám thai? Chúc mừng chúc mừng a ha ha, đây chính là vợ cậu sao? Xinh đẹp, khó trách lần trước cậu không ở lại ăn cơm mà vội vã muốn về nhà!"
Lời này lại khiến cho người trên xe cười vang.
Cố Vãn Thanh hờn dỗi liếc Lục Lập Hành một cái:
"Anh Thiên Lương, em cũng không phải là không cho hắn ăn cơm ở bên ngoài."
Gia hỏa này, sao luôn luôn dùng mình làm cớ ở bên ngoài vậy?
"Ha ha ha!"
Lại là một trận cười vang.
Hoàng Thiên Lương vừa cười vừa tìm chỗ ngồi cho Hoàng Kiều, sau đó vỗ vỗ bả vai của Lục Lập Hành, nhỏ giọng nói:
"Lục huynh đệ, tôi nghe lời cậu, hôm nay không lái xe, qua mấy ngày nữa tôi sẽ tìm người đến kiểm tra một chút, sẽ không có chuyện gì đúng chứ?"
Lúc nói những thứ này, hắn vô cùng khẩn trương, mình xảy ra chuyện thì cũng không sao cả, nhưng mà còn có Kiều Kiều nữa.
Lục Lập Hành nói: "Sẽ không có chuyện gì, trở về nhớ chú ý thêm một chút."
"Thật tốt, cảm ơn Lục huynh đệ, Lục huynh đệ, lúc nào rảnh rỗi thì đến trong huyện, tôi mời cậu uống rượu!"
"Được!" Lục Lập Hành cũng không khách sáo.
Dọc theo con đường này, người trên xe cười cười nói nói, vô cùng vui vẻ
Lão Triệu nghiêm túc lái xe thỉnh thoảng cũng lớn giọng chen vào hai câu.
Đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy vui vẻ như thế trong nhiều năm làm nghề lái xe.
Đến nửa đoạn đường sau, Cố Vãn Thanh bắt đầu ngủ gật.
Xe lắc lư ngày càng mạnh, nàng không tự chủ mà dựa vào vai Lục Lập Hành, ngủ thiếp đi. Lục Lập Hành nhìn lấy nàng ngủ thì khóe môi không khỏi giương lên.
Hơn nửa giờ sau, xe dừng lại.
Lão Triệu lớn giọng hô:
"Đến trấn rồi, mọi người xuống xe đi, bệnh viện ngay ở phía trước, tôi không đến phố cũ được, phải trực tiếp đi vào trong huyện!"
Chuyến xe hôm nay bị chậm trễ đôi chút thời gian, hắn cần tăng thêm tốc độ.
Tiếng gọi này đã đánh thức Cố Vãn Thanh. Nàng mờ mịt ngẩng đầu, nghi ngờ hỏi Lục Lập Hành:
"Tới rồi sao?"
"Ừm, đến rồi."
Giọng nói truyền đến từ bên tai, Cố Vãn Thanh lúc này mới ý thức được mình đang tựa ở trên vai Lục Lập Hành. Nàng hốt hoảng ngẩng đầu, theo bản năng xoa khóe môi.
May quá, không có chảy nước miếng. Nếu không thì nàng cũng không cần mặt mũi nữa. Sau khi lau xong, Cố Vãn Thanh mới ý thức được người đang xuống xe đều đang nhìn mình. Nàng lập tức mặt đỏ lên, không ngừng thúc giục Lục Lập Hành:
"Mau mau, xuống xe!"
"Ha ha!"
Dáng vẻ đáng yêu kia trực tiếp chọc cười Lục Lập Hành.
Phía sau hắn, Lục Lập Vĩ và Chu Ngọc Hà đang thu dọn đồ đạc nghe vậy thì tò mò hỏi:
"Tiểu Hành, sao thế? Cười gì vậy?"
Cố Vãn Thanh đã không dám ngẩng đầu lên. Lục Lập Hành thấy thế thì chững chạc đàng hoàng nói:
"Không có gì, xuống xe thôi, Lập Chính, con đường phía sau cần dựa vào chính em."
Con đường này, chẳng những bao gồm con đường cái lớn phía sau, mà còn là con đường nhân sinh.
Lục Lập Chính dùng sức gật đầu: "Ừm, em đã biết.Anh cả, chị dâu cả, anh hai, chị dâu hai, em…"
Hắn vừa muốn nói chút gì đó đã thấy mấy người nhanh chóng xuống xe, dường như căn bản không nghe hắn.
Lục Lập Chính đành phải nuốt lời muốn nói vào trong.
Thấy bọn họ lục tục xuống xe, ánh mắt của Lục Lập Chính chưa từng rời khỏi người bọn họ. Nhưng mà, hắn phát hiện, mấy người vẫn chưa nhìn mình. Mỗi người đều bận rộn dọn dẹp hành lý. Lục Lập Chính cười cười, không nói gì. Hắn giơ tay lên, vào lúc xe chạy ngang qua bọn họ, nhẹ nhàng lắc lắc, xem như chào tạm biệt.
Hắn không biết là, xe vừa mới đi qua, mấy người còn đang bận rộn đều ngẩng đầu lên, nhìn về phía đuôi xe.
"Ai, các người nói xem, lỡ như đứa nhỏ Lập Chính cảm thấy thương tâm thì phải làm sao đây?" Người nói chuyện là Chu Ngọc Hà.
Lúc nàng gả tới, Lục Lập Chính vẫn là một đứa nhỏ không thích nói chuyện. Tính thí rất bướng bỉnh, cũng không thích cười. Lúc ấy, Chu Ngọc Hà còn tưởng rằng, người em chồng này vô cùng khó tiếp xúc. Sau này nàng mới phát hiện, hắn chỉ là có chút tính trẻ con mà thôi, trên thực tế rất dễ dụ. Trong hai năm qua, hắn giống như em trai ruột của nàng vậy. Hiện tại đi rồi, nàng có chút không nỡ.
"Sẽ không, hắn chắc là cũng hiểu ý của chúng ta, không từ biệt, chính là vì không muốn hắn thương tâm!" Cố Vãn Thanh cũng phụ họa theo.
Lục Lập Hành bất đắc dĩ nói: "Chị dâu cả, Vãn Thanh, chỉ là ra ngoài mấy tháng thôi, sang năm sẽ trở lại, đừng lo lắng."
"Ừm, không lo lắng, đi thôi, chúng ta đến bệnh viện."
Mấy người nói xong liền đi về phía bệnh viện…
Bệnh viện trên thị trấn cũng không lớn, nhưng đối với các thôn dân mà nói, đây đã là bệnh viện lớn nhất gần đây.
Lục Lập Hành nghĩ đến, nếu như nơi này không được thì phải đi trong huyện. Nếu vậy thì nhất định phải mua xe trước khi sinh. Nếu không thì không tiện chút nào. Lúc này còn sớm, bệnh viện còn chưa làm việc. Mấy người trước đến ven đường ăn chút đồ.
Tám giờ sáng, một nhóm bốn người tiến vào bệnh viện...
------
Dịch: MBMH Translate