Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 153 - Chương 153 - Mua Quần Áo, Mua Bộ Giống Với Bộ Mà Cô Ấy Mặc

Chương 153 - Mua Quần Áo, Mua Bộ Giống Với Bộ Mà Cô Ấy Mặc
Chương 153 - Mua Quần Áo, Mua Bộ Giống Với Bộ Mà Cô Ấy Mặc

Cố Vãn Thanh ngớ người ra.

"Cái này...cái này mặc như thế nào?"

Phong cách ăn mặc bình thường của bọn họ đều rất bình thường.

Váy chính là váy.

Áo khoác chính là áo khoác.

Chưa từng mặc thể loại quần áo lộn xộn như thế này.

Cứ có cảm giác dở dở ương ương.

Những người xung quanh cũng trầm mặc.

"Cái này...hình như không thể mặc?"

"Tuy rằng nó ấm, nhưng mà..."

Ông chủ cũng lo lắng đi tới:

"Tên nhóc, cậu không thể tùy tiện cầm quần áo lên! Khi nãy tôi còn khen cậu có khiếu thẩm mỹ đó."

Lục Lập Hành bình thản nói:

"Không sao, để cho cô ấy thử đi!"

Lục Lập Hành đã từng bắt gặp thể loại quần áo này ở kiếp trước.

Mặc dù loại quần áo này không thời thượng như âu phục ở tương lai, nhưng mà trông cũng rất đẹp. Cho nên lúc chọn váy hắn đã nghĩ kỹ rồi.

Lục Lập Hành thấy Cố Vãn Thanh chần chờ thì trực tiếp cầm lấy quần áo khoác lên trên vai của cô.

"Được rồi, mặc thử đi."

Cố Vãn Thanh không thể làm gì khác ngoài việc đưa cách tay ra.

Lục Lập Hành đợi cô mặc xong mới lùi về phía sau.

Đúng như hắn dự đoán, trang phục đó được khoác lên trên người Cố Vãn Thanh, trông vô cùng đẹp mắt.

Lục Lập Hành quay đầu nhìn bà chủ và Chu Ngọc Hà:

"Thấy sao?"

Lúc này, người nào người nấy đờ ra.

Lúc nãy, khi Cố Vãn Thanh vừa mặc bộ trang phục đó vào, hai mắt bọn họ lập tức tỏa sáng.

Bà chủ nhìn chằm chằm, gật đầu:

"Đẹp...đẹp!"

Chu Ngọc Hà cười theo:

"Bộ trang phục này cũng quá hợp với Vãn Thanh rồi đi? Đẹp! Tiểu Hành, em giỏi thật đó!"

Câu nói này giúp cho những người xung quanh hoàn hồn.

Ánh mắt của các cô đều dính chặt lên người Cố Vãn Thanh.

"Đẹp!"

"Trời ạ, thì ra quần áo còn có thể loại này!"

"Cách phối đồ này quá tuyệt!"

"Quá đẹp, quá đẹp!"

"Tôi tôi tôi tôi, tôi cũng muốn mua hai cái!"

"Tôi cũng thế, tôi cũng thế! Mua bộ giống với bộ cô ấy đang mặc."

Mọi người đứng trước cửa tiệm, bắt đầu tranh nhau mua đồ.

Cố Vãn Thanh cúi đầu, gương mặt đỏ bừng lên.

Đây là lần đầu tiên cô được nhiều người khen tới như thế!

Có hơi không quen.

Thực ra lúc nãy, khi nhìn thấy bản thân mình ở trong gương, cô cũng vô cùng kinh ngạc.

Bình thường cô mặc những trang phục khá giản dị, không ngờ còn có loại trang phục đẹp như này.

Chồng của cô giỏi quá đi!

Lục Lập Hành dịu dàng dắt Cố Vãn Thanh đi tới trước mặt bà chủ:

"Bà chủ, bộ quần áo này tổng cộng bao nhiêu tiền?"

Gương mặt bà chủ tràn đầy sự vui tươi hớn hở:

"Cái này..."

Bà còn chưa kịp nói hết lời, thì thấy Lục Lập Hành chỉ sang nhóm người đang tranh cướp quần áo ở bên cạnh:

"Chúng ta mang tới cho bà nhiều khách hàng lắm đó!"

"À, đúng đúng đúng, hai món này vốn bán giá 30 tệ, nhưng tôi bán cho cậu giá gốc luôn, tổng cộng là 20 tệ, cậu thấy sao? Nhỏ tiếng một chút, đừng để những người khác nghe được, tôi còn phải làm ăn nữa!"

Lục Lập Hành cười nói:

"Đi thôi."

Hắn nói xong liền trả tiền.

Bà chủ nhìn mọi người, không thể nào ngừng cười được.

Sau khi sắp xếp quần áo cũ xong, Lục Lập Hành nhìn người đi qua đi lại trên đường một lúc, nghi hoặc hỏi:

"Tại sao anh cả còn chưa về?"

Sắp đi rồi, anh chưa về thì làm sao mua quần áo cho chị dâu được chứ?

Chu Ngọc Hà cũng nghi hoặc, nói:

"Em chờ một chút, chị đi xem thử xem!"

Cô vừa định quay về thì thấy Lục Lập Vĩ cầm theo bốn cây hồ lô ngào đường đi tới.

Anh vừa nhìn thấy Chu Ngọc Hà, anh liền tăng tốc.

"Ngọc Hà, mọi người ở đây à, dễ tìm. Ồ, Vãn Thanh, em ở đây để mua quần áo mới hả? Đẹp!"

Cố Vãn Thanh ngại ngùng trả lời:

"Dạ, Lập Hành chọn."

"Thật ư? Tiểu Hành, em cũng chọn cho chị dâu một bộ đi, nhanh nhanh nhanh!"

Lục Lập Vĩ không nói lời nào, đưa mứt quả cho Chu Ngọc Hà và Cố Vãn Thanh, còn bản thân thì kéo Lục Lập Hành đi chọn quần áo.

Bọn họ rất nhanh đã chọn xong quần áo cho Chu Ngọc Hà.

Sau khi trả tiền xong, Lục Lập Vĩ nhịn không được cảm khái.

"Chị dâu em mặc những bộ đồ cũ do chính tay mình làm lâu lắm rồi, cuối cùng cũng có thể mặc quần áo mới, thật là tốt."

Lục Lập Hành cười, nói:

"Sau này sẽ tốt hơn nữa!"

"Ừ, ai, may mà có em, nếu không có lẽ anh cũng sẽ giống Tiểu Phi..."

Lục Lập Hành nghe thấy cái tên này liền hơi ngẩn ra:

"Tiểu Phi?"

Lục Lập Vĩ gật đầu:

"Ừ, Lục Tiểu Phi, anh vừa mới gặp nó ở trên đường, nó đang đi về nhà, cho nên anh tán gẫu với nó một chút!"

"Nó nói vợ nó đi rồi, nhà chỉ còn có một mình nó, cũng chẳng còn tiền, cho nên nó định về nhà!"

Lục Lập Hành nhíu mày:

"Cậu ấy thật sự quay về!"

"Đúng thế, em biết nó sẽ về à?"

"Hả, không biết, chẳng qua là từng nghe chú Kiến Quốc nói một lần. Anh cả, vợ của cậu ấy hình như không phải người nơi này!"

"Đúng, vùng khác, bây giờ đi rồi, để lại một mình Tiểu Phi và một đứa bé, phải làm sao bây giờ đây?"

Lục Lập Hành lặng lẽ suy nghĩ.

Lục Tiểu Phi trở về.

Sau khi đi khám thai xong, nên đi xem thử xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

"Đi thôi anh cả, chúng ta đi ăn cơm thôi, ăn xong còn phải đi tới bệnh viện nữa."

"Ừ, đi."

Lục Lập Hành đi tới trước mắt Chu Ngọc Hà.

Đưa mứt quả cho cô:

"Vợ ơi, ăn nè!"

Cố Vãn Thanh đứng ở bên cạnh thấy vậy liền cười thành tiếng, nhanh chóng đi tới bên cạnh Lục Lập Hành:

"Chúng ta cũng đi thôi!"

Buổi trưa.

Bọn họ đi ăn mì.

Bên trên tô mì còn có vài miếng thịt dê, trông vô cùng ngon miệng.

Chủ tiệm vui vẻ nhìn bọn họ:

"Mau nếm thử đi, nếu có ý kiến gì có thể nói cho tôi biết, để tôi cải tiến!"

"Ha ha, ông chủ, ông mới mở tiệm à?"

"Đúng vậy, mới mở được mấy ngày, vẫn đang trong giai đoạn cải tiến!"

"Được được, để tôi nếm thử!"

Lục Lập Vĩ trò chuyện vui vẻ với ông chủ.

Lục Lập Hành gắp thịt dê ở trong tô qua cho Cố Vãn Thanh,

"Ăn nhiều một chút."

Cố Vãn Thanh cầm đũa lên, gật đầu một cái, bắt đầu nghiêm túc ăn trưa,

Lục Lập Vĩ vừa ăn được một miếng, Lục Lập Vĩ liền giơ ngón tay cái lên, nói:

"Không tồi, ngon!"

Chủ tiệm nghe thấy lời này liền cực kỳ vui vẻ.

Ông nhìn sang Cố Vãn Thanh:

"Cô bé thấy thế nào?"

Cố Vãn Thanh gật đầu.

"Dạ ngon."

Chủ tiệm vừa định cười, chợt nghe Cố Vãn Thanh nói tiếp:

"Nhưng mà..."

Cô lại cúi đầu nếm thử một miếng nữa, hờn dỗi ngẩng đầu liếc Lục Lập Hành một cái, giọng nói còn mang theo chút khoe khoang, nói:

"Không ngon bằng đồ ăn mà chồng cháu làm."

Chủ tiệm ngẩn người ra.

Sau đó lại nghe thấy người đàn ông ngồi đối diện cô bé ấy cười, nói:

"Ha ha, ông chủ, ông đừng để ý, vợ cháu khá thích ăn đồ ăn do cháu nấu, món chú làm thật sự ăn rất ngon."

Chủ tiệm yên lặng nhìn về phía Lục Lập Hành.

Rõ ràng là đang khen tay nghề của ông, nhưng tại sao lại làm cho người ta cảm thấy nghẹn khuất như vậy?

Đôi vợ chồng này quá sến súa rồi đi?

Ông chẳng thể làm gì khác ngoài việc bất đắc dĩ gật đầu:

"Ăn đi, ngon là được, ngon là được, mấy đứa ăn nhiều một chút!"

Sau khi ông chủ đi, Lục Lập Hành mới bất đắc dĩ nhìn Cỗ Vãn Thanh.

"Vợ ơi, hay là sau này cứ gọi là ông xã đi? Đừng đổi cách gọi nữa!"

...

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment