Cố Vãn Thanh nghe thấy lời này thì mặt đỏ lên. Nàng lập tức cúi thấp đầu: "Anh… anh… nói cái gì đó? Mau ăn cơm đi."
"Ha ha!" Lục Lập Hành nhịn không được mà nở nụ cười.
Lục Lập Vĩ thấy này, cũng yên lặng gắp cho Chu Ngọc Hà miếng thịt.
Chủ tiệm bên cạnh cảm thấy nếu như mình còn ở lại chỗ này hình như có chút dư thừa. Hắn gãi đầu một cái, nói:
"Vậy các người từ từ ăn, có chuyện gì thì gọi tôi.”
Sau khi nói xong, hắn nhanh chóng tiến vào sau bếp.
Mấy người Lục Lập Hành ăn cơm rất nhanh.
Sau khi thanh toán xong, bọn họ liền đứng dậy tiến về bệnh viện.
Lúc này, bệnh viện cũng sắp làm việc rồi. Bọn họ muốn trở về xem kết quả kiểm tra. Nghĩ tới những thứ này, Cố Vãn Thanh lại có chút khẩn trương. Lục Lập Hành yên lặng tiến lên, nắm tay của nàng. Thấy nàng ngẩng đầu lên, Lục Lập Hành mới cười nói:
"Đi thôi, đừng lo lắng."
"Ừm!" Cố Vãn Thanh dùng sức gật đầu.
Có Lục Lập Hành ở đây, hình như không cần lo lắng gì cả.
…
Buổi trưa.
Trong phòng khám bệnh khoa phụ sản.
Một chị gái có thai mặc đồ ngủ, đang đỡ eo đi tới đi lui. Nàng thỉnh thoảng còn ai u hai tiếng, gương mặt mặt hết sức thống khổ. Bên cạnh chị gái là một người đàn ông tuổi tác không khác nàng là bao. Trong tay người đàn ông cầm theo cơm, cẩn thận đi theo sau lưng:
"Vợ à, vợ à, em ăn chút đi!"
"Bác sĩ vừa mới nói, em cứ mãi không ăn cơm như này cũng không được, sẽ ảnh hưởng đến các con."
Người đàn ông tên là Vương Toàn, năm nay ba mươi sáu tuổi. Người phụ nữ có thai này là vợ của hắn, Trương Tuệ Quyên. Từ sau khi mang, nàng vẫn luôn ăn không ngon. Những người khác mang thai đều mập, mà nàng lại gầy đi 5 kg. Vương Toàn thật sự là vô cùng đau lòng, liền mang theo Trương Tuệ Quyên đến bệnh viện.
Chỉ tiếc, điều trị mấy ngày cũng không có tác dụng lớn. Chuyện này khiến Vương Toàn càng lo lắng hơn. Hắn đã nghĩ tất cả biện pháp, làm những món mà Trương Tuệ Quyên thích ăn, nhưng cũng vô dụng.
Lúc này, Vương Toàn đang bưng một phần canh gà, thận trọng đi theo phía sau Trương Tuệ Quyên.
"Vợ à, em ăn chút đi? Em muốn ăn quýt, anh thật sự là không có cách nào cả. Anh đã chạy một lượt khắp toàn bộ thôn trấn nhưng vẫn không tìm được. Hiện tại mà đi huyện thành thì anh lại không yên lòng để em một mình ở bệnh viện. Anh đã nhờ người mang tới giúp rồi. Em đừng vội, ăn chút đồ ăn lót dạ trước đã."
Trương Tuệ Quyên xoa đầu, cố nén khó chịu, quay đầu nhìn thoáng qua canh gà.
Canh gà này là món nàng thích ăn nhất trước khi mang thai.
Nhưng bây giờ, nàng nhìn thoáng qua thôi mà dạ dày đã cảm thấy khó chịu rồi, lập tức chạy qua một bên nôn ra.
Vương Toàn lập tức càng thêm cuống cuồng. Hắn đặt canh gà ở trên mặt bàn, lập tức chạy tới, khẩn trương hỏi:
"Sao thế, sao thế? Em sao thế?"
"Không ăn, không ăn, chúng ta không ăn nữa. Em đừng khó chịu, anh sẽ đi tìm quýt cho em, em chờ một chút."
Vương Toàn nói xong liền muốn đứng dậy.
Trương Tuệ Quyên kéo hắn lại: "Bỏ đi, thực ra em chỉ là muốn ăn chút hoa quả chua, không có cũng không sao cả, nếu em lại muốn ăn thì sẽ nói cho anh biết."
"Thế nhưng, em cứ như này anh cũng rất khó chịu…" Vương Toàn sắp khóc rồi.
Lúc bọn họ đang nói chuyện, cửa phòng bệnh bị đẩy ra. Đi vào là một người phụ nữ mang thai ở cùng phòng bệnh với bọn họ. Nàng thấy sắc mặt của Trương Tuệ Quyên trắng bệch thì có chút lo lắng:
"Cô không có chuyện gì chứ?"
Trương Tuệ Quyên lắc đầu: "Không có chuyện gì."
Người phụ nữ mang thai kia nhìn thoáng qua canh gà trên bàn rồi nói:
"Cô, cô đây là lại không ăn đồ ăn sao, như này là không được, Cô có phải là muốn ăn quýt hay không? Tôi vừa mới nhìn thấy một túi quýt lớn ở trong phòng khám của bác sĩ Vương, hai người có thể qua xem một chút?"
Nghe xong lời này, Vương Toàn lập tức hỏi: "Thật sao?"
"Ừm, vừa rồi tôi còn tò mò không biết trong túi lớn kia đựng gì, trước khi đi, tôi còn đặc biệt nhìn thoáng qua, là quýt không sai!"
"Quýt kia rất lớn, nhìn cũng rất tươi, cũng không biết là của ai. Vương đại ca, anh có thể đi tìm bác sĩ Vương hỏi một chút, cho dù là của ai, đều mua chút trở về, để chị Tuệ Quyên có thể ăn một chút!"
Vương Toàn liên tục gật đầu: "Đúng đúng, tôi sẽ đi mua, tôi sẽ đi mua ngay! Tuệ Quyên, em chờ anh, anh sẽ lập tức quay lại!"
Hắn vừa muốn rời khỏi, đã nghe Trương Tuệ Quyên nói:
"Chờ một chút, em đi chung với anh?"
"Không cần, anh…"
Vương Toàn còn chưa nói hết lời, người phụ nữ có thai bên cạnh đã vội vàng nói:
"Ai nha, Vương đại ca, anh cứ để chị Tuệ Quyên đi cùng đi. Nàng đang mang thai, cho dù người kia không muốn bán thì cũng sẽ dễ nói chuyện hơn, có thể sẽ bán cho anh mấy quả."
Vương Toàn lúc này mới gật gật đầu: "Được, vậy anh đỡ em."
Hai người cùng rời đi, rất nhanh đã tới phòng khám của Vương Lệ.
Trông thấy bọn họ, Vương Lệ lo lắng đứng lên: "Thế nào? Vẫn là ăn không ngon sao?"
Vương Toàn gật gật đầu.
"Ăn cái gì ói cái đó?"
Trương Tuệ Quyên miễn cưỡng cười: "Bác sĩ Vương, mang thêm phiền phức cho ngài rồi."
Vương Lệ lắc đầu: "Không có chuyện gì, chuyện này sao có thể gọi là phiền phức? Cô không có thứ gì đó muốn ăn sao?"
Trương Tuệ Quyên khó xử nhìn thoáng qua Vương Toàn.
Vương Toàn vội vàng nói: "Bác sĩ Vương, không lừa cô, Tuệ Quyên muốn ăn chút quýt chua. Thế nhưng, ngài cũng biết, chỗ chúng ta rất khó mua quýt, vẫn luôn không thể mua được."
"Quýt?" Vương Lệ nhíu nhíu mày.
Vương Toàn vội vàng nói: "Đúng vậy, quýt, vừa rồi em gái cùng phòng có nói, chỗ của ngài có một túi quýt lớn. Bác sĩ Vương, tôi và Tuệ Quyên đến đây là muốn hỏi một chút, số quýt kia là của ngài sao? Có thể bán cho tôi một chút không? Nếu như Tuệ Quyên lại không ăn một chút gì đó, tôi sợ nàng sẽ không chịu được."
Vương Lệ sững sờ.
Nàng nhìn về phía cái túi trong góc.
Vương Toàn và Trương Tuệ Quyên cũng nhìn sang.
Vừa nhìn sang, hai người lập tức cảm thấy vui vẻ:
"Thật sự có quýt! Bác sĩ Vương, ngài ra cái giá đi, chỉ cần ngài chịu bán cho tôi thì bao nhiêu tiền chúng tôi đều mua."
Vương Lệ nhanh chóng khoát tay nói: "Không phải, không phải, đây không phải là vấn đề tiền, số quýt này không phải của tôi! Là của một bệnh nhân, bọn họ ra ngoài ăn cơm, tạm thời để ở chỗ này. Hay là, đợi lát nữa bọn họ trở về, các người hỏi lại một chút xem?"
"Vậy cũng được!" Vương Toàn gật gật đầu.
Hôm nay, cho dù phải trả giá thế nào, hắn nhất định phải mua chút quýt cho vợ ăn.
…
Lục Lập Hành vẫn luôn nắm tay Cố Vãn Thanh đi về phía trước.
Vào lúc sắp bước chân vào cửa bệnh viện, Lục Lập Hành bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
"Lục huynh đệ, cậu ở trên thị trấn sao? Tôi đang muốn lên núi tìm cậu đây!"
Lục Lập Hành vừa nghiêng đầu, chỉ thấy Trương Danh Thành nhảy xuống từ trên xe cảnh sát.
Tuy tuổi không còn nhỏ, nhưng việc này không hề ảnh hưởng đến thân thủ của hắn. Hắn vui vẻ chạy tới, trông thấy Cố Vãn Thanh, hắn run lên:
"Ồ, đây là em dâu đúng không? Lục huynh đệ, ánh mắt không tệ a! Rất xứng!"
Lục Lập Hành cười cưới, rồi giới thiệu: "Vãn Thanh, đây là cảnh sát Trương, chính là người đã bắt bọn buôn người lần trước!"
"Cảnh sát Trương, đây là vợ tôi, Cố Vãn Thanh, bọn họ là anh cả và chị dâu cả của tôi."
Trương Danh Thành khách sáo chào hỏi cùng mấy người.
Nhìn sau khi nhìn mấy người Lục Lập Vĩ, Trương Danh Thành đưa mắt về phía Lục Lập Hành:
"Lục huynh đệ, qua bên kia nói chuyện riêng được không?"
Lục Lập Hành nói: "Không có chuyện gì, cảnh sát Trương, ngài có chuyện gì thì cứ nói thẳng là được, bọn họ đều không phải là người ngoài!"
------
Dịch: MBMH Translate