Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 155 - Chương 155 - Thấy Không Thấy Không, Bọn Họ Vô Cùng Ân Ái

Chương 155 - Thấy Không Thấy Không, Bọn Họ Vô Cùng Ân Ái
Chương 155 - Thấy Không Thấy Không, Bọn Họ Vô Cùng Ân Ái

Trương Danh Thành nghĩ một lúc, vẫn là đi đến bên cạnh Lục Lập Hành, nhỏ giọng nói:

"Lục huynh đệ, chuyện mà tôi nói có liên quan đến tiền, để nhiều người như vậy biết có thích hợp không?"

Ở thời đại này, tất cả mọi người đều vô cùng thiếu tiền. Trong lúc Trương Danh Thành đi làm, đã gặp qua không ít anh em bởi vì tiền mà bất hoà. Hắn có chút lo lắng, nên quyết định nhắc nhở Lục Lập Hành một chút.

Lục Lập Hành gật đầu: "Ừm, không có chuyện gì."

Trương Danh Thành lúc này mới nói:

"Được, vậy tôi sẽ nói thẳng, là như vậy, Lục huynh đệ. Là chuyện về bọn buôn người, chúng ta thông qua người mà cậu bắt được lần trước, tìm hiểu nguồn gốc, trực tiếp bắt được một ổ phạm tội, cứu được mười đứa bé."

Lục Lập Hành nghe xong lời này, lập tức trở nên cao hứng: “Đúng là chuyện tốt!"

Trương Danh Thành vui vẻ nói: "Đúng là tốt, cho nên cậu bây giờ chính là Đại Hồng Nhân của cục cảnh sát chúng tôi. Bọn họ đều muốn xem sự uy phong của cậu một chút!"

Lời này làm cho Lục Lập Hành có chút xấu hổ.

"Cảnh sát Trương nói đùa, tôi chỉ là một dân chúng bình thường."

"Ha ha!"

Trương Danh Thành lại cười hai tiếng: "Tôi lần trước không phải đã nói với cậu rồi sao, bắt bọn buôn người sẽ có phần thưởng. Tôi đã xin phần thưởng kia cho cậu rồi, ngoài ra còn có phụ huynh của những đứa trẻ được cứu về cũng muốn cảm ơn cậu một chút. Cậu xem chừng nào thì có thời gian? Đến cục cảnh sát một chuyến."

" y…"

Nghe xong lời này, Lục Lập Hành có chút mơ hồ, sao còn có chiến trận lớn như vậy.

"Cảnh sát Trương…"

"Tôi biết cậu không thích phô trương. Nhưng mấy phụ huynh kia đều cầu xin tôi, tôi cũng không có cách nào khác, nhưng mà cậu cứ yên tâm, tôi đã nói lại với bọn họ rồi, Chờ sau khi cậu xác định được thời gian, tôi sẽ bảo bọn họ tới sở cảnh sát luôn, cũng không làm động tĩnh gì quá lớn, chỉ để bọn họ gặp cậu một chút, nói lời cảm ơn trực tiếp."

Lục Lập Hành bất đắc dĩ nhìn về phía Cố Vãn Thanh. Cố Vãn Thanh nghe thấy lời này, trong lòng và trong mắt đều là sự kiêu ngạo. Nàng không chút do dự mà gật đầu.

Lục Lập Hành mới nói: "Được rồi, hay là ngày mai đi? Đúng lúc tôi đang ở trên thị trấn, sẽ không quay về trước buổi tối."

"Được! Cứ quyết định như vậy đi, tôi sẽ liên hệ với bọn họ! Nhưng mà sao các người lại tới bệnh viện? Có chuyện gì cần cần giúp một tay không? Cứ việc nói!"

Lục Lập Hành khoát khoát tay: "Không cần, Vãn Thanh mang thai, chúng tôi chỉ tới kiểm tra tiền sản mà thôi."

"Mang thai? Vậy thì tốt quá, chúc mừng chúc mừng!"

Mấy người lại khách sáo nói chuyện phiếm hai câu, Trương Danh Thành mới rời khỏi.

Sau khi hắn đi, Lục Lập Hành lại quay người, lại dắt tay Cố Vãn Thanh:

"Đi thôi!"

Nắm một hồi, hắn phát hiện, vị trí tay của Cố Vãn Thanh bỗng nhiên đảo ngược. Nàng chen những ngón tay mảnh khảnh vào giữa tay hắn, biến thành tư thế mười ngón đan xen.

Lục Lập Hành nhíu mày, lập tức nở nụ cười.

Chu Ngọc Hà và Lục Lập Vĩ theo sau lưng.

Trông thấy tình cảnh này, Chu Ngọc Hà cúi thấp đầu, cũng đưa tay ra. Thế nhưng, sau khi duỗi một hồi, nàng phát hiện, Lục Lập Vĩ cũng không có dắt nàng. Mà đang vừa cười vừa đi về phía trước.

Vẻ mặt của Chu Ngọc Hà lập tức biến đổi:

"Lập Vĩ!"

Gia hỏa này, đúng là quá ngốc?

Lục Lập Vĩ đang cười khúc khích và cảm thấy tự hào về em trai mình hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì. Hắn nghi ngờ nghiêng đầu sang một bên:

"Sao thế? Đi thôi Ngọc Hà, bọn họ đều đi vào rồi, chúng ta cũng nhanh một chút!"

Chu Ngọc Hà: …

Nàng yên lặng hít sâu một hơi, sắc mặt khó coi đi vào bệnh viện.

Lúc nàng đi ngang qua bên cạnh Lục Lập Vĩ, Lục Lập Vĩ cuối cùng cũng phát hiện ra điều là lạ.

Chu Ngọc Hà ngày bình thường luôn luôn cười hì hì, giờ sao lại không cười?

Hắn vội vàng bước nhanh theo, thận trọng hỏi: "Ngọc Hà, em sao thế?"

Chu Ngọc Hà hừ lạnh một tiếng, dịch người về phía Cố Vãn Thanh.

Lúc này, Lục Lập Hành đã đi lấy báo cáo. Một mình Cố Vãn Thanh chờ ở bên cạnh hắn. Nàng tò mò nhìn về phía Chu Ngọc Hà, lại nhìn Lục Lập Vĩ, không khỏi nở nụ cười.

Báo cáo rất nhanh đã lấy được. Lục Lập Hành đang muốn đi về phía bên này, Cố Vãn Thanh đã đoạt trước một bước, tiến lên cầm tay của hắn:

"Đi thôi."

Lục Lập Hành có chút mờ mịt: "Không đợi anh cả và chị dâu sao?"

Cố Vãn Thanh cười cười: "Không cần chờ, nếu không thì hai người chúng ta sẽ có chút dư thừa!"

Lục Lập Hành quay đầu nhìn lại, phát hiện Lục Lập Vĩ đang không ngừng nói gì đó với Chu Ngọc Hà. Mà Chu Ngọc Hà dường như cũng không muốn quan tâm đến hắn. Hắn lập tức hiểu ra.

"Được, đi thôi."

"Ừm."

Hai người tay trong tay, cùng nhau hướng về phía phòng khám bệnh khoa phụ sản.

Lúc này.

Trong phòng khám, Nghiêm Văn Quyên đã ngồi ở chỗ này một hồi lâu.

Bệnh nhân hôm nay không nhiều.

Nàng vẫn còn có chút lo lắng về tình huống của Cố Vãn Thanh.

Nơi cửa, Vương Toàn và Trương Tuệ Quyên cũng đã đợi một hồi lâu.

Vương Lệ có chút lo lắng.

"Hay là, các người lấy một quả ăn trước đi? Bọn họ có nhiều như vậy, lát nữa tôi sẽ nói lại với bọn họ một tiếng, các người đưa một ít tiền là được rồi."

"Vậy không được!" Trương Tuệ Quyên trực tiếp từ chối.

"Chúng tôi không thể tùy tiện cầm đồ của người khác được, chờ một chút đi."

Vương Toàn cũng gật gật đầu.

Vương Lệ nhìn lấy sắc mặt của Trương Tuệ Quyên, thở dài, đành phải ngồi xuống theo.

"Cũng không biết hai người này lúc nào mới tới, báo cáo chắc là cũng có rồi mà?"

Nàng vừa dứt lời, đã thấy Cố Vãn Thanh nắm tay Lục Lập Hành, đi về phía bên này.

Ánh mắt của Lý Du Du bên cạnh đã biến thành màu hồng.

"Chủ nhiệm Nghiêm, thấy không thấy không, bọn họ vô cùng ân ái!"

Nghiêm Văn Quyên yên lặng liếc nàng một cái, nhưng lúc nhìn về phía Lục Lập Hành và Cố Vãn Thanh, ánh mắt cũng nhu hòa hơn rất nhiều.

Vương Toàn trông thấy bọn họ thì kích động đứng lên.

Trương Tuệ Quyên lại ngăn cản hắn:

"Anh chờ chút, cứ để bọn họ xem báo cáo trước đã, nếu không đoán chừng bọn họ cũng không an lòng. Chúng ta không thể chậm trễ bọn họ được."

"Ừm đúng, xem đầu óc của anh này…"

Hắn lại ngồi xuống.

Lúc Lục Lập Hành và Cố Vãn Thanh thì nhìn thấy một màn như vậy. Hắn tò mò nhìn thoáng qua người ngồi tại cửa ra vào, hắn hình như có lời muốn nói với mình.

Hắn quay người, giao bản báo cáo cho Nghiêm Văn Quyên.

Chuyện mang thai là quan trọng nhất, mấy chuyện khác tạm thời cứ để ở một bên.

Cố Vãn Thanh cũng khẩn trương nắm chặt tay.

Lục Lập Hành tự nhiên đưa tay đặt lên vai của nàng, yên lặng an ủi.

Nghiêm Văn Quyên tiếp nhận báo cáo, Vương Lệ và Lý Du Du cũng nhanh chúng tụ lại. Sau khi nhìn trong chốc lát, Lý Du Du cao hứng hô lên:

"Oa, thật tuyệt, thật tuyệt..."

Nàng còn chưa nói hết lời, đã bị Nghiêm Văn Quyên liếc một cái.

Lý Du Du nhanh chóng bịt miệng lại:

"Chủ nhiệm Nghiêm, ngài nói, ngài nói đi!"

Trông thấy phản ứng này, Cố Vãn Thanh có chút xoắn xuýt. Nàng sờ lên cái bụng, nhìn về phía Nghiêm Văn Quyên.

Tuy chủ nhiệm Nghiêm có chút hung dữ, nhưng nàng biết, nàng đều là vì tốt cho bệnh nhân.

"Chủ nhiệm Nghiêm, con của tôi thế nào rồi?"

Nghiêm Văn Quyên dùng ánh mắt ra hiệu cho nàng ngồi xuống rồi mới nói:

"Ừm, không tệ, tốt hơn một tháng trước rất nhiều, trưởng thành rất tốt!"

"Nếu như cứ phát triển như này thì sẽ không có vấn đề gì lớn, nhưng cô đang mang song bào thai, vẫn phải chú ý nhiều hơn!"

"Sau này, nhất định phải chú ý bổ sung dinh dưỡng cho tốt, tôi thấy cô có béo hơn lúc trước một chút, nhưng còn chưa đủ!"

"Đừng để đến lúc đó, chưa dưỡng được em bé, chính mình còn ngã bệnh."

Cố Vãn Thanh liên tục gật đầu: "Tốt, tốt, tôi sẽ nhớ kỹ!"

Nghiêm Văn Quyên nhìn về phía Lục Lập Hành:

"Còn có cậu nữa, tôi thấy hai người ân ái như vậy, phải hiểu rằng có một số việc không thể làm? Mặc dù nói qua ba tháng là có thể thích hợp, nhưng mà, thân thể của vợ cậu trước đó không tốt, em bé cũng mới vừa đủ chất dinh dưỡng, cậu hiểu ý của tôi không?"

Bình Luận (0)
Comment