Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 156 - Chương 156 - Tò Mò, Thật Sự Là Tò Mò

Chương 156 - Tò Mò, Thật Sự Là Tò Mò
Chương 156 - Tò Mò, Thật Sự Là Tò Mò

Nghe xong lời này, Lý Du Du lập tức che mặt. Nhưng mà, nàng vẫn tò mò chừa lại cho mình một khe hở, muốn nhìn phản ứng của anh trai chị gái một chút!

Tò mò, tò mò, thật sự là quá tò mò!

Những người khác cũng đều quay đầu lại.

Cố Vãn Thanh càng là đỏ mặt không dám nói tiếp nữa.

Lục Lập Hành bất đắc dĩ nở nụ cười.

"Được, tôi đã biết."

Tuy ngoài miệng đồng ý như thế, nhưng trong lòng Lục Lập Hành lại yên lặng thở dài vì chính mình. Con đường dài chậm rãi này, thật sự là phải nín chết người sao…

Nghiêm Văn Quyên nhìn hắn đồng ý sảng khoái như vậy, cũng không có nói thêm cái gì. Nàng lại kê thuốc cho Cố Vãn Thanh, cũng dặn dò những gì cần chú ý, sau đó mới rời khỏi.

Vương Lệ đành phải yên lặng giải thích nói:

"Chủ nhiệm chúng ta là vậy đó, tính khí không tốt, nhưng là một bác sĩ tốt. Nàng đã dâng hiến hơn nửa cuộc đời cho khoa phụ sản, những năm này, gặp nhiều người mang thai lại không biết trân quý, cuối cùng đánh mất con. Cho nên, nàng mới nghiêm khắc với các người một chút, các người chớ để ý."

"Thuốc mà nàng kê cho các người đều là những loại thuốc rẻ nhất và có tác dụng nhất, nhất định phải uống đúng giờ đó!"

Lục Lập Hành khoát tay áo: "Làm sao lại như vậy? Thay tôi cám ơn chủ nhiệm Nghiêm."

Thời đại này, bởi vì điều kiện gian khổ, phần lớn phụ nữ có thai đều sẽ không đến bệnh viện. Cho dù có tới, cũng có một phần lớn người, bởi vì không có tiền mà chỉ xem một chút rồi lại về. Cho nên, ở nông thôn có rất nhiều người câm, người thọt, thậm chí là bệnh tâm thần.

Nghiêm Văn Quyên chắc chắn cũng muốn khiến cho mọi người coi trọng việc này hơn nhưng cũng bất lực. Người thường thấy sinh tử, tính khí đương nhiên cũng sẽ lớn hơn một chút. Lục Lập Hành cũng không ngại.

Vào lúc hắn đang muốn lôi kéo Cố Vãn Thanh rời đi, chợt thấy hai người ngồi tại cửa ra vào lúc nãy nhanh chóng đi tới.

Trên gương mặt của người đàn ông còn mang theo nụ cười.

"Người anh em, số quýt kia là của các người sao?"

Lục Lập Hành lúc này mới nhớ tới, giữa trưa lúc ra ngoài, anh cả và chị dâu để hành lý ở chỗ này.

Vừa rồi trên đường đi, Lục Lập Hành vẫn còn đang suy tư, nên đi đâu để bán số quýt kia đây.

"Là của tôi, sao thế?"

Vương Toàn nhẹ nhàng thở ra, cười rồi đi đến cạnh hắn, nói:

"Chuyện là, người anh em, em dâu, tôi là Vương Toàn, đây là vợ tôi Trương Tuệ Quyên, nàng cũng đang mang thai."

"Cũng bởi vì mang thai nên khẩu vị của vợ tôi có sự thay đổi rất lớn, đã vài ngày chưa ăn cơm rồi. Nàng không nuốt trôi cái gì cả, chỉ muốn ăn chút đồ chua chua ngọt ngọt."

"Tôi đã tìm khắp toàn bộ thôn trấn nhưng đều không tìm được quýt, số quýt này chính là quýt mà cậu mua cho vợ mình đúng không?"

"Có thể bán cho tôi một chút không? Bao nhiêu tiền đều được, tôi mua!"

Vương Toàn nói xong, trực tiếp móc một xấp tiền ra từ trong túi rồi đưa cho Lục Lập Hành.

"Xin nhờ người anh em, nếu lại không ăn một chút gì đó, tôi sợ vợ tôi sẽ không chịu đựng được.”

Lục Lập Hành hơi sững sờ, vội vàng trả tiền lại cho hắn:

"Không cần, không cần, quýt này là tôi hái ở trên núi. Các người muốn ăn thì lấy một ít mà ăn."

Nhìn sắc mặt trắng bệch của đối phương, Lục Lập Hành có chút không đành lòng.

"Vậy không được, nhất định phải trả tiền. Như này đi, tôi thấy đống quýt này nhiều như vậy chắc là cũng được hơn nửa cân, tôi…"

Vương Toàn vốn muốn nói mình sẽ mua nhiều một chút. Thế nhưng, ở trong nhận thức của hắn, số quýt này chắc là đôi vợ chồng trẻ mua về để ăn. Hắn có chút xấu hổ, không thể làm gì khác hơn là nói: "Tôi cho cậu một tệ, lấy hai quả."

Lục Lập Hành có chút xoắn xuýt. Ở thời đại này, giá quýt cũng chỉ có mấy mao tiền một quả. Nếu như dựa theo mức giá của Vương Toàn, thì đó chính là nửa tệ một quả.

Vương Toàn thấy Lục Lập Hành không nói lời nào, hắn nhanh chóng lấy ra thêm một tệ nữa:

"2 tệ, tôi mua hai quả."

Lục Lập Hành ý thức được, người này là thật sự muốn muốn quýt. Sau đó, hắn liền khoát tay một cái nói: "Một tệ đi, tự anh chọn."

Lát nữa, hắn còn phải ra ngoài bán quýt.

Ở bên ngoài mà bán 2 tệ một quả, căn bản là sẽ không ai mua.

Lục Lập Hành cũng không muốn lừa người, nhất là người yêu thương vợ như thế.

Vương Toàn gật gật đầu: "Vậy được rồi, cảm ơn người anh em!"

Hắn vội vàng đưa tiền cho Lục Lập Hành, rồi đến chọn quýt. Vừa xem xét, Vương Toàn phát hiện. Toàn bộ quýt trong túi đều vô cùng căng bóng, kích thước đều không khác nhau là bao. Vương Toàn tùy tiện cầm hai quả lên:

"Người anh em, quýt này của cậu căn bản là không cần chọn, dáng vẻ đều giống nhau, nhìn thật mê người! Cám ơn, cám ơn!"

Sau khi nói xong, hắn nhanh chóng đưa quýt cho Trương Tuệ Quyên:

"Đến, vợ, ăn quýt!"

Trương Tuệ Quyên vừa nhìn thấy quýt, trong miệng lập tức ứa đầy nước bọt, lập tức cảm thấy muốn ăn. Nàng khách sáo nói cảm ơn với Cố Vãn Thanh và Lục Lập Hành, sau đó mới cao hứng cầm lấy quýt rời đi.

Một tay Lục Lập Hành xách theo cái túi, một tay dắt Cố Vãn Thanh.

"Chúng ta cũng đi thôi!"

Cố Vãn Thanh tò mò hỏi: "Đi đâu vậy?"

Lục Lập Hành: "Ra ngoài bán quýt!"

Một đường đi đến bên trong đại sảnh, bọn họ trông thấy, Lục Lập Vĩ còn đang dỗ Chu Ngọc Hà.

Lại không biết biến ảo từ chỗ nào lấy ra một chuỗi kẹo hồ lô. Nhưng mà Chu Ngọc Hà lại càng nhíu mày chặt hơn.

Lục Lập Hành có chút bất đắc dĩ. Người anh trai này của mình hình như là quá thẳng nam rồi.

Có lẽ, hắn phải cứu anh cả một chút mới được.

Nghĩ như vậy, Lục Lập Hành gọi Lục Lập Vĩ:

"Anh cả, anh không phải nói muốn dẫn chị dâu đi dạo phố và cho chị ấy một kinh hỉ hay sao?"

"A? Dạo phố? Không phải đã dạo rồi sao?" Lục Lập Vĩ gãi đầu một cái, vẻ mặt mờ mịt.

"Còn phải đi dạo!" Lục Lập Hành chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nháy mắt cho Lục Lập Vĩ.

Lục Lập Vĩ mờ mịt nói: "À à, nhớ rồi! Ngọc Hà, chúng ta đi dạo phố."

Chu Ngọc Hà nghiêng đầu lại, nhìn về phía hắn:

"Kinh hỉ gì?"

Một câu trực tiếp chặn họng Lục Lập Vĩ. Hắn lại mờ mịt nhìn về phía Lục Lập Hành. Lục Lập Hành bất đắc dĩ nói:

"Chị dâu cả à, đã nói là kinh hỉ rồi, vậy chắc chắn là phải đi mới biết được chứ! Đi thôi, chúng ta bán xong quýt liền đi! Chị chăm sóc Vãn Thanh giúp em một chút."

Nghe xong lời này, Chu Ngọc Hà đi nhanh tới đỡ Cố Vãn Thanh:

"A, được rồi, đi thôi Vãn Thanh!"

Cố Vãn Thanh không tự chủ mà lộ ra ý cười. Đợi các nàng đi được hai bước, Lục Lập Vĩ mới tiến đến bên cạnh Lục Lập Hành, cẩn thận hỏi:

"Tiểu Hành, kinh hỉ gì thế?"

Lục Lập Hành bất đắc dĩ lắc đầu. Hắn tới gần Lục Lập Vĩ, nhỏ giọng nói thầm hai câu.

Lục Lập Vĩ lập tức giật mình: "Cái gì? Cái này…"

Lục Lập Hành vội vàng ra hiệu cho hắn im lặng.

"Suỵt, đừng để cho các nàng nghe thấy."

"Được!" Lục Lập Vĩ nhanh chóng gật đầu …

Lúc này.

Trong bệnh viện.

Vương Toàn và Trương Tuệ Quyên đã quay về phòng bệnh của mình.

Sau khi đỡ Trương Tuệ Quyên ngồi xuống, Vương Toàn lấy một quả quýt ra, bóc vỏ rồi đưa cho Trương Tuệ Quyên:

"Đến, vợ, em thử xem có ngon không?"

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment