Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 157 - Chương 157 - Quýt Này Đúng Là Mỹ Vị Nhân Gian!

Chương 157 - Quýt Này Đúng Là Mỹ Vị Nhân Gian!
Chương 157 - Quýt Này Đúng Là Mỹ Vị Nhân Gian!

Trương Tuệ Quyên nhận lấy quýt.

Người phụ nữ có thai cùng phòng bệnh, trông thấy tình cảnh này, vẻ mặt cũng tràn đầy sự vui mừng:

"Các người mua được rồi sao? Nhanh chóng ăn đi, nhanh chóng ăn đi! Ai, tôi thấy chị ăn không ngon mà cũng phát sầu. Mang thai tuyệt đối không thể thiếu dinh dưỡng được! Như vậy thì đứa nhỏ sẽ không đủ chất dinh dưỡng."

"Mọi người đều nói chua trai cay nữ, chị đâu là chuẩn bị sinh con trai rồi. Ha ha, chị nhìn tôi này, tôi chỉ thích ăn cay!"

"Trông thấy quả quýt, tôi cảm giác răng mình bị chua đến sắp ê rồi."

Trương Tuệ Quyên gật đầu nở nụ cười:

"Cảm ơn chị."

Sau khi nói xong, nàng cẩn thận tách một múi quýt cho mình, nhét vào trong miệng, cắn một cái.

Ngay sau đó, vị giác dường như nhận được kích thích, được mở ra. Con mắt của Trương Tuệ Quyên lập tức phát sáng, trên mặt cũng dần dần có vẻ hồng nhuận phơn phớt.

"Quýt này..."

"Thế nào?" Vương Toàn lo lắng hỏi.

Chị gái mang thai bên cạnh cũng tò mò mà nói: "Có phải là quá chua hay không?"

Trương Tuệ Quyên không có thời gian trả lời câu hỏi của bọn họ. Nàng nhanh chóng ăn hết nửa quả quýt, lúc này mới dừng lại.

Nàng nhìn hai người đang vô cùng nghi vấn ở bên cạnh. Trương Tuệ Quyên nở nụ cười: "Không chua, không chua chút nào, rất ngọt!"

Vương Toàn nhíu mày lại: "Em không phải muốn ăn chua sao?"

"Không không không, em chỉ muốn ăn cái này! Lão Vương, bỏ quả còn lại luôn đi!" Trương Tuệ Quyên vừa ăn một nửa quả quýt còn lại vừa nói.

Vương Toàn sờ đầu, trông thấy khẩu vị của vợ mình tốt như vậy. Hắn lại nhanh chóng bóc một quả quýt khác.

Trương Tuệ Quyên rất nhanh đã ăn xong hai quả quýt. Nàng liếm môi một cái, sờ lên cái bụng, nhìn về phía Vương Toàn:

"Có phải là không còn nữa rồi hay không?"

Vương Toàn có chút chấn kinh: "Đúng vậy, anh thấy người ta cũng là mua về để ăn, có chút ngượng ngùng, nên chỉ mua hai quả, em còn muốn ăn sao?"

Trương Tuệ Quyên gật đầu.

Vương Toàn nghĩ một lúc, vội vàng nói:

"Em chờ chút, anh sẽ đến chỗ bác sĩ Vương tìm Lục huynh đệ, hỏi một chút xem hắn mua ở đâu, anh sẽ đi mua cho em!"

"Được."

Vương Toàn nhanh chóng đi ra ngoài, một đường đi đến phòng khám bệnh của Vương Lệ. Hắn gấp gáp hỏi: "Bác sĩ Vương, Lục huynh đệ hôm nay bán quýt cho tôi, bọn họ ở phòng bệnh nào vậy?"

"Phòng bệnh, bọn họ không nằm viện!" Vương Lệ dừng bút trong tay, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.

Vương Toàn cuống cuồng: "Không nằm viện? Vậy, vậy bọn hắn đi đâu rồi?"

"Tôi cũng không biết, chắc là về nhà rồi?"

Vương Toàn lập tức cảm thấy vô cùng thất vọng: "À, về nhà rồi sao, không có chuyện gì... Cám ơn."

Sau khi nói xong, hắn uể oải ra ngoài, hướng về phía phòng bệnh.

Vương Lệ có chút mờ mịt: "Người này bị sao thế?"

Trương Tuệ Quyên trông thấy Vương Toàn mất mát đi trở về, nàng nghi ngờ hỏi: "Không tìm được người sao?"

"Ừm, bọn họ đi rồi." Vương Toàn gật đầu: "Vợ à, em đừng lo lắng, anh sẽ đi tìm những người khác mua quýt cho em ăn."

"Không cần đâu!"

Trương Tuệ Quyên nở nụ cười: "Hâm nóng canh gà cho em đi, em muốn ăn."

"Hả?" Vương Toàn không kịp phản ứng.

Phải biết, giữa trưa lúc hắn đem canh gà tới, Trương Tuệ Quyên chỉ ngửi một cái thôi đã nôn rồi.

"Hả cái gì? Em đói rồi."

"Ồ được!" Vương Toàn nhanh chóng bưng canh gà đi đến căn tin bệnh viện.

Mặc dù căn tin này có chút cũ nát, nhưng có khu chuyên hâm nóng cơm cho bệnh nhân.

Sau khi hâm nóng, Vương Toàn lại nhanh chóng chạy về. Hắn thổi thổi canh gà xong rồi mới đưa cho Trương Tuệ Quyên:

"Vợ, uống."

Bởi vì sợ Trương Tuệ Quyên lại nôn, Vương Toàn vẫn luôn quan sát nàng cẩn thận, chuẩn bị đưa tay giúp đỡ bất cứ lúc nào.

Thế nhưng, hắn phát hiện, Trương Tuệ Quyên không những không có nôn, còn ăn đặc biệt vui vẻ.

Chỉ chốc lát sau, một bát canh gà lớn đã vào bụng. Trương Tuệ Quyên cuối cùng cũng thỏa mãn sờ lên cái bụng, đưa bát cho Vương Toàn:

"Em đã no rồi."

"Ồ." Vương Toàn gật gật đầu, nghi ngờ tiếp nhận bát đũa.

Sau đó nghi ngờ quay người, chuẩn bị đi rửa chén.

Người phụ nữ có thai bệnh cạnh cũng nhìn mà cảm thấy mờ mịt.

"Cô…Tiểu Trương, cô có thể ăn hết cơm?"

Nghe thấy lời này, Vương Toàn nhanh chóng xoay đầu lại nhìn về phía Trương Tuệ Quyên.

"Đúng vậy, vợ, đã xảy ra chuyện gì thế?"

Trương Tuệ Quyên cười nói:

"Hình như là quả quýt vừa rồi có tác dụng, em lập tức có khẩu vị! Hơn nữa cảm thấy thứ gì cũng đều có thể ăn hết!"

"Thật sao? Quýt kia thần kỳ như vậy?"

"Ừm, rất ngon! Lão Vương, nếu như gặp lại bọn họ, nhất định phải hỏi cho rõ ràng, số quýt kia là từ đâu tới!"

"Được được, nhất định, nhất định!"

Hai người nói chuyện, chị gái bên cạnh nghe mà cũng phát thèm:

"Nghe các người nói, tôi cũng muốn ăn, nếu như các người tìm được thì nhớ nói cho tôi biết một tiếng."

“Được."

...

Đoàn người Lục Lập Hành đi dạo một vòng ở trên chợ. Cuối cùng, bọn họ dừng lại gần một chợ bán thức ăn. Lục Lập Hành để túi trên mặt đất, sau đó lấy quýt ra rồi bày lên.

Chu Ngọc Hà đỡ Cố Vãn Thanh, đến bên cạnh mượn cái ghế, ngồi xuống nghỉ ngơi.

Lục Lập Vĩ nhìn lấy Lục Lập Hành đang bận rộn thì lo lắng hỏi:

"Tiểu Hành, nếu như số quýt này có thể bán tốt, có phải là sẽ có thể bán với số lượng lớn hay không?"

"Ừm, đúng vậy." Lục Lập Hành gật đầu.

Lục Lập Vĩ càng thêm lo lắng:

"Nói như vậy, hàng đủ sao? Anh nghe Vãn Thanh nói, em chỉ là đi lên núi hái một chút. Quýt bên kia rất nhiều sao?"

"Em sẽ giải quyết vấn đề này, hiện tại, chúng ta cứ xem xem có thể bán được quýt hay không đã!"

"Ừm, cũng đúng." Lục Lập Vĩ gật gật đầu.

Lục Lập Hành lấy mấy tờ tiền ra từ trong túi rồi đưa cho Lục Lập Vĩ:

"Anh cả, kinh hỉ, em không đi được, anh nhanh đi đi!"

Lục Lập Vĩ tiếp nhận tiền, mỉm cười.

"Được!"

Sau đó, hắn quay người nói với Chu Ngọc Hà:

"Ngọc Hà, anh đi vệ sinh một chút, sẽ lập tức trở về!"

Chu Ngọc Hà lườm hắn một cái. Lục Lập Vĩ làm như không nhìn thấy, bước nhanh rời đi. Chu Ngọc Hà yên lặng thở dài:

"Ai, Lập Vĩ thật đúng là, nhà vệ sinh ở hướng ngược lại mà."

Cố Vãn Thanh cúi đầu cười một tiếng: "Nói không chừng anh cả thật sự chuẩn bị kinh hỉ cho chị dâu thì sao."

"Hắn sao? Sẽ có kinh hỉ?"

"Ha ha, đừng nóng vội, cứ chờ đã!"

Trong lúc hai người nói chuyện, Lục Lập Hành đã bày quýt ra.

Lúc này đã có mấy người tới hỏi.

"Tiểu tử, cậu bán quýt sao? Quýt này có bề ngoài không tệ, bán thế nào? Bao nhiêu tiền một cân?"

Lục Lập Hành nói: "Một tệ một cân."

Hắn vừa dứt lời, mấy người hỏi lập tức lui về sau hai bước:

"Đắt như thế? Tiểu tử sao cậu không đi cướp luôn đi?"

"Được rồi được rồi, tuy nhìn cũng không tệ, nhưng mà tôi mua không nổi!"

"Đi đi, không ăn nữa!"

Mấy người lập tức tản ra.

Cố Vãn Thanh và Chu Ngọc Hà thấy thế thì nhanh chóng đi đến:

"Tiểu Hành, có phải là bán đắt quá hay không?"

Lục Lập Hành cũng nhíu mày suy nghĩ trong chốc lát. Cái giá này đối với người hiện tại mà nói, đúng là có hơi đắt.

Nhưng vào lúc này, hắn bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc:

"Người anh em? Lục huynh đệ, thật sự là cậu!"

"Tôi vừa rồi trông thấy có người bán quýt ở chỗ này, tôi còn tưởng rằng mình nhìn lầm chứ!"

"Quá tốt rồi!"

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment