Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 161 - Chương 161 - Thuê Cửa Hàng, Bước Đầu Tiên Trong Việc Kinh Doanh

Chương 161 - Thuê Cửa Hàng, Bước Đầu Tiên Trong Việc Kinh Doanh
Chương 161 - Thuê Cửa Hàng, Bước Đầu Tiên Trong Việc Kinh Doanh

"Vậy thì đi thôi!"

Chu Ngọc Hà nói xong liền ôm lấy hoa đi về phía trước.

Lục Lập Vĩ không thể làm gì khác ngoài việc đẩy xe đi theo sau, nhanh chân đuổi kịp cô:

"Ngọc Hà, Ngọc Hà, em chờ anh một chút!"

Lục Lập Hành lái xe đạp dọc đường nhỏ cạnh bờ sông.

Mặt trời dần ngả về phía tây, đặt mình trên đỉnh núi.

Tia nắng cuối cùng trong ngày chiếu xuống trên người bọn họ.

Tốc độ của Lục Lập Hành cực kỳ chậm.

Cố Vãn Thanh ôm lấy hắn, trong lòng bỗng nhiên toát ra một suy nghĩ, có lẽ vĩnh viễn ôm như này cũng không phải là không được.

Cố Vãn Thanh nghĩ như thế, nhịn không được là kêu:

"Lập Hành."

"Hửm?"

Cố Vãn Thanh suy nghĩ một lúc, chẳng biết nên nói cái gì, cho nên cô lập tức dụi đầu vào lưng Lục Lập Hành.

"Không có gì."

Lục Lập Hành cũng không hỏi nhiều.

Hắn có thể cảm nhận được sự thay đổi của cô, cô gái nhỏ này bắt đầu thân cận hắn rồi ư?

Tâm trạng của Lục Lập Hành vô cùng tốt.

Hắn lại dịu dàng 'ừ' một tiếng.

Bọn họ lái xe đạp khoảng chừng nửa tiếng đồng hồ.

Trong lúc đó, bọn họ lướt ngang qua Lục Lập Vĩ hai lần.

Hắn vẫn đang thử lái xe đạp chở Chu Ngọc Hà.

Nhưng mà lần nào cũng thất bại.

Đến khi bọn họ chuẩn bị trở về vẫn không thể thành công.

Lục Lập Vĩ đẩy xe đi theo sau lưng Chu Ngọc Hà, nóng nảy nói:

"Ngọc Hà, em yên tâm, khi về nhà anh nhất định sẽ học tập chăm chỉ, cố gắng có thể chở được em một cách sớm nhất."

"Đi!"

Tâm trạng của Chu Ngọc Hà rất tốt, cho nên không so đo với anh.

Hiện tại vẫn chưa tới giờ ăn cơm chiều, cho nên Lục Lập Hành bảo mọi người hãy nghỉ ngơi trước, còn bản thân thì đi ra ngoài.

Lúc vừa mới về, hắn đã nhìn thấy một cái chợ quy mô nhỏ.

Nói là chợ, thực ra là vài cửa hàng và vài sạp bán thức ăn của mấy ông bà ở bên ngoài.

Trong đó có một cửa hàng nhỏ đang dán chữ cho thuê.

Hắn muốn đi lên thị trấn để bán quýt, cũng muốn bán cả khoai lang.

Hai thôn bên cạnh gần như đều đã bão hòa cả rồi.

Trong nhà vẫn còn một ít khoai lang, còn có số khoai lang của những người khác ở thôn bên trên. Nếu như có thể trồng hết toàn bộ chúng nó, thì có thể kiếm được không ít tiền.

Biệt thự và xe đều cần tiền.

Hắn thực sự quá nghèo.

Lục Lập Hành vừa suy nghĩ, vừa đi tới chợ.

Cửa tiệm kia không lớn, nhưng vị trí lại không tồi, nằm ngay sát đường.

Cửa tiệm hiện tại đang đóng cửa, trong tiệm cũng không có ai cả, nhưng mà bên cạnh có vài người đang bán thức ăn.

Lục Lập Hành dạo một vòng, nhưng không hề nhìn thấy chủ tiệm.

Hắn đi tới trước một cái sạp nhỏ, khách khí hỏi:

"Chú ơi, cho cháu hỏi chủ tiệm này có ở gần đây không ạ?"

"Cháu hỏi ông Trần ấy à? Cháu tìm ông ấy làm gì vậy?"

"À, cháu thấy ông ấy muốn cho thuê tiệm, cho nên định lại hỏi một chút."

"Đúng đúng đúng, ông ấy đúng là muốn cho thuê tiệm, nhưng mà cậu nhóc à, nếu như cháu muốn bán đồ ăn thì chú khuyên cháu không nên thuê chỗ này. Cháu nhìn đi, cả chỗ này toàn là sạp hàng, bày sạp trên đường tuy không tốn tiền thuê, nhưng mà chúng ta cũng chẳng kiếm được bao nhiêu. Trên thị trấn có rất ít người, gần như là đều tự cấp tự túc, rất hiếm khi đi ra ngoài mua thức ăn!"

Ông lão kia nghiêm túc giới thiệu:

"Tiệm này trước kia cũng đã cho mấy người thuê rồi, cuối cùng ai cũng bị lỗ vốn, nơi này đã bị bỏ trống cả nửa năm rồi."

Lục Lập Hành đã cân nhắc qua việc này, nhưng mà hắn không chỉ muốn làm một người buôn bán nhỏ, mà là muốn càng làm càng lớn.

Với lại, hắn có niềm tin rất lớn về số khoai lang của mình.

Còn về quýt, thương lượng xong được với Lục Tiểu Phi, thì quýt chắc chắn có thể bán rất tốt.

Việc thuê một cửa tiệm nằm ở mặt tiền chỉ là bước khởi đầu của hắn mà thôi.

"Cảm ơn lời khuyên của chú, có điều cháu vẫn muốn hỏi trước một chút."

"Được thôi, cháu hỏi đi, hôm nay chủ tiệm này không có ở nhà, nghe nói là bận chuyện gì đó, trưa mai rồi cháu quay lại! Giữa trưa ông ấy mới về."

"Dạ, cảm ơn chú."

Sau khi cảm ơn xong, Lục Lập Hành lại đi dạo một vòng.

Tuy trấn Lâm Thủy không lớn, một nửa là nhà trệt, một nửa là nhà ngói, nhưng người thì không thiếu.

Người ở đây rất ít khi đi ra ngoài làm việc, phần lớn đều ở nhà.

Mặc dù tự mình trồng lương thực, nhưng phần lớn đều rất đơn giản.

Ví dụ như mùa này là mùa gì, thì một ngày ba bữa sẽ ăn cái đó.

Ăn đi ăn lại, vô cùng ngán.

Lục Lập Hành bắt đầu suy xét khả năng bán những loại rau cải khác.

Đến giờ ăn tối, hắn mới quay về phòng trọ, gọi Cố Vãn Thanh và Lục Lập Vĩ, Chu Ngọc Hà đi ăn cơm.

Trong lúc ăn cơm.

Lục Lập Vĩ tò mò hỏi Lục Lập Hành:

"Tiểu Hành, buổi chiều em đi đâu vậy? Có gì cần anh hỗ trợ không?"

Lục Lập Hành suy nghĩ một chút, nói:

"Có! Anh cả, em chuẩn bị mở cửa tiệm, nhưng mà em còn có rất nhiều chuyện khác cần phải làm, anh đến xem cửa hàng giúp em được không?"

Lục Lập Vĩ hơi sững sờ:

"Hả? Mở tiệm?"

"Dạ, khoai lang của chúng ta nên đem ra thị trấn bán, sau này em còn dự định bán một số loại khác, cho nên chắc chắn phải mở cửa tiệm, bắt đầu từ trấn Lâm Thủy trước."

"Buổi chiều em đi xem cửa tiệm, sau khi thương lượng xong, anh cả, anh sẽ đi lên thị trấn làm việc!"

Ba người Lục Lập Vĩ, Chu Ngọc Hà và Cố Vãn Thanh nhìn nhau:

"Chuyện này...chuyện này thật sự có thể sao?"

"Không thử làm sao biết có thể hay không?"

Lục Lập Vĩ trầm tư một chút, dường như đã hạ quyết tâm, nói:

"Được, vậy anh sẽ cùng thử với em!"

Chu Ngọc HÀ cũng cực kỳ ủng hộ:

"Thử, lỡ đâu thành công thì sao? Cùng lắm thì lại quay về nhà trồng trọt!"

"Đúng, cùng lắm thì quay về trồng trọt!"

Mọi người đều hạ quyết tâm.

Lục Lập Vĩ không biết bởi vì quyết định này mà cả nhà bọn họ sẽ dần rời khỏi ngọn núi này.

Nhưng đó đều là chuyện của sau này.

Hiện tại, bọn họ đang tràn ngập chờ mong với tương lai.

Chỉ có một mình Lục Lập Hành là nhìn mọi người, hắn thấy mọi người vui vẻ, hắn cũng vui vẻ theo.

Sau khi ăn cơm xong, bốn người bọn họ lại rảnh rỗi đi dạo một vòng.

Trên thị trấn dù sao cũng có khá nhiều người, cho nên buổi tối có rất nhiều thứ để chơi.

Sau khi đi dạo xong.

Bọn họ cùng nhau quay về phòng trọ.

Lục Lập Hành đi cuối cùng.

Cố Vãn Thanh đi phía trước mở cửa, hắn đi theo sau cô.

Khi chuẩn bị vào cửa, khóe mắt hắn nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Lục Lập Hành nhịn không được mà đứng tại chỗ một lúc lâu.

Đó là một người phụ nữ, cô mặc một cái áo gai làm từ vải thô.

Trên tay đang bưng một cái ấm trà kiểu cũ, đi vào trong một căn phòng khác.

Cô cúi đầu cho nên không nhìn thấy Lục Lập Hành.

Lục Lập Hành nhíu mày.

Tại sao cô ấy lại ở đây?

Trong phòng.

Cố Vãn Thanh thấy Lục Lập Hành lâu quá không đi vào liền hô:

"Lập Hành, sao vậy?"

"À, không có chuyện gì."

Sau khi nói xong, Lục Lập Hành hoàn hồn, đi vào trong phòng.

Cố Vãn Thanh trông thấy hắn đi vào, lập tức giống như một con mèo con né sang bên cạnh.

Sau đó.

Nhanh chóng lướt qua bên cạnh hắn, đi về phía nhà vệ sinh:

"Em...em thấy hình như ở đây có thể tắm rửa, em đi tắm đây."

Lục Lập Hành nhíu mày.

Tắm rửa?

Hắn cũng theo thói quen đi theo.

Cố Vãn Thanh đi vào nhà vệ sinh, phát hiện Lục Lập Hành vẫn đi theo mình, lập tức xoắn xuýt.

"Anh, anh đi theo em làm cái gì? Anh...anh đi ngủ trước đi!"

Lục Lập Hành làm sao chịu nghe lời.

Hắn cười một cái.

Bắt đầu đi tới chỗ mà Cố Vãn Thanh đang đứng...

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment