Cố Vãn Thanh thấy Lục Lập Hành càng đi càng gần, nhanh chóng lui về sau hai bước.
"Lập Hành, bác sĩ nói cái kia không được…"
"Anh… anh…"
Nàng cẩn thận che kín cái bụng, trong mắt mang theo hơi nước. Dáng vẻ kia khiến người ta nhìn mà muốn yêu.
Tim Lục Lập Hành khẽ run lên một cái. Hắn yên lặng thở dài. Rõ ràng là muốn đùa giỡn cô gái nhỏ này một chút, sao cuối cùng người chịu khổ lại là mình vậy! Hắn tay giơ lên, thuận tay cầm bím tóc của Cố Vãn Thanh. Sau đó, cánh tay vòng qua cánh hông nàng, mở vòi nước ra:
"Anh chỉ muốn điều chỉnh nhiệt độ nước giúp em một chút mà thôi."
"Hả ~ " Cố Vãn Thanh nháy nháy mắt, mờ mịt nhìn Lục Lập Hành.
Lục Lập Hành đưa tay, xoa tóc Cố Vãn Thanh:
"Nhanh rửa đi, nếu em lại nhìn anh như vậy, anh thật sự sẽ không chịu nổi."
Sau khi nói xong, hắn đi ra phòng khỏi vệ sinh.
Sau khi đóng cửa lại, Lục Lập Hành lại đi ra ngoài phòng. Hắn đi ra ngoài hóng gió.
Bên ngoài có một hành lang, ở giữa góc rẽ có một ban công, chỗ đó là nơi hóng gió tuyệt hảo. Lục Lập Hành chuẩn bị đi về phía bên kia!
Nhưng mà vừa mới đi đến, hắn đã nhìn thấy một người quen ở trên ban công. Là bóng lưng hắn nhìn thấy trước khi vào cửa.
"Chị dâu Hoa Mẫn? Là chị sao!"
Người này tên là Trịnh Hoa Mẫn, là vợ của Lục Tiểu Phi.
Lục Lập Hành kêu một tiếng chị dâu. Chỉ là vì hắn nhớ đến lời anh cả nói vào lúc chiều. Vợ của Lục Tiểu Phi rời đi, một mình hắn trở về thôn Lục Gia. Mà tin tức hệ thống cho cũng thế, Lục Tiểu Phi một mình tự sát ở rừng quýt.
Vợ hắn đã rời đi từ trước, nhưng sao nàng lại ở chỗ này?
Tuy kinh ngạc, nhưng Lục Lập Hành vẫn cố giấu phần kinh ngạc này ở đáy lòng. Hắn giả bộ như không có chuyện gì đi tới:
"Chị đây là, ở đây chờ người sao?"
Vẻ mặt của Trịnh Hoa Mẫn có chút bối rối. Nàng vội vàng cầm chén trà lên, nhìn về phía Lục Lập Hành:
"Không, tôi… tôi tới đây uống trà, nơi này gió lớn, nguội nhanh."
"À…"
Lục Lập Hành gật gật đầu, đi đến bên cạnh rào chắn rồi dừng lại.
Nhớ tới những việc ác của Lập Hành ở trong thôn trước đó, Trịnh Hoa Mẫn nhanh chóng dịch người sang bên cạnh:
"Sao cậu cũng nơi đây?"
"Cùng vợ đi khám thai!" Lục Lập Hành chăm chú trả lời.
Trịnh Hoa Mẫn kinh ngạc: "Vợ? Cậu… cậu kết hôn rồi?"
Nàng và Lục Tiểu Phi rời nhà hơn một năm, còn không biết chuyện của Lục Lập Hành và Cố Vãn Thanh.
"Đúng vậy, kết hôn được nửa năm rồi."
Trịnh Hoa Mẫn dần thả lỏng hơn:
"Ừm, kết hôn thì tốt, kết hôn thì tốt, kết hôn rồi thì nhớ phải đối xử tốt với vợ mình, sống cuộc sống thật tốt."
"Ừm, tôi biết, nhưng mà chị Hoa Mẫn, anh Tiểu Phi đâu?"
Lục Lập Hành cảm thấy, chuyện giữa Trịnh Hoa Mẫn và Lục Tiểu Phi chắc chắn không đơn giản. Hắn quyết định giả vờ không biết Lục Tiểu Phi đã trở về để tìm hiểu thêm.
Nghe xong câu hỏi của hắn, vẻ mặt của Trịnh Hoa Mẫn có chút hiu quạnh:
"Hắn à, hắn trở về rồi."
"Trở về rồi? Vậy chị Hoa Mẫn không quay về sao?"
"Tôi…"
Ánh mắt của Trịnh Hoa Mẫn có chút tránh né, sau đó, nàng cười khan: "Tôi qua khoảng thời gian nữa sẽ trở về."
"À." Lục Lập Hành gật đầu.
Nghĩ một lúc, hắn vẫn không nhịn được mà nhắc nhở:
"Chị Hoa Mẫn, thực ra vợ chồng cãi nhau là chuyện rất bình thường, không thể bởi vậy mà hờn dỗi được."
"Tôi biết."
Không đợi Lục Lập Hành nói xong, Trịnh Hoa Mẫn đã vội vàng đánh gãy lời hắn. Sau khi dứt lời, nàng dường như cảm thấy mình nói hơi quá đáng. Sau đó, nàng lại hạ giọng: "Tôi biết."
Chỉ là, Lục Lập Hành lại nghe ra sự bất đắc dĩ trong câu nói này.
"Chị Hoa Mẫn, chị là có chuyện gì khó xử sao? Cần tôi giúp đỡ không?"
"Không cần, không cần, chuyện là, tôi còn có chuyện, tôi đi trước!"
Sau khi nói xong, Trịnh Hoa Mẫn nhanh chóng rời đi.
Lục Lập Hành nhìn bóng lưng của nàng, rơi vào trầm tư.
Vừa nhìn liền biết là có chuyện.
Nhưng mà rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy?
Có lẽ trở về mới có thể tìm được đáp án.
Trên ban công chỉ còn lại một mình Lục Lập Hành, hắn xoay người sang chỗ khác, nhìn về phía đường đi.
Đã rất muộn rồi.
Trên đường phố còn có tốp năm tốp ba tiếng rao hàng.
Nhìn trong chốc lát, hắn cảm thấy Cố Vãn Thanh tắm rửa chắc cũng sắp xong rồi liền quay người chuẩn bị đi trở về. Vừa quay người lại, hắn lại nhìn thấy Trịnh Hoa Mẫn. Nàng dè dặt đứng ở phía sau hắn, trông thấy hắn quay người thì mới giống như là lấy hết dũng khí để nói:
"Tiểu, Tiểu Hành, trở về trong thôn đừng nói ra chuyện cậu gặp tôi ở đây có được không?"
Dáng vẻ của nàng giống như là chuyện cực kỳ khó xử.
Lục Lập nhẹ gật đầu: "Được."
"Cám ơn."
"Không cần khách sáo, nhưng mà, chị Hoa Mẫn, chị vẫn luôn ở chỗ này sao?"
Trịnh Hoa Mẫn gật đầu: "Khách sạn này là của một thân thích nhà tôi mở, tôi ở trong một căn phòng nhỏ ở trong góc, không cần tiền, chờ… chờ qua mấy ngày, tôi sẽ đi."
"Được." Lục Lập Hành gật đầu lần nữa.
Hắn có loại trực giác,nphải cứu Lục Tiểu Phi.
Muốn lấy được rừng quýt kia, Trịnh Hoa Mẫn là nhân tố vô cùng quan trọng.
Chờ Trịnh Hoa Mẫn rời đi, Lục Lập Hành mới trở về phòng. Cố Vãn Thanh quả nhiên đã tắm xong. Nàng đang ngồi trên ghế lau tóc. Trông thấy Lục Lập Hành, nàng thuận miệng hỏi:
"Đi đâu về vậy?"
Lục Lập Hành thuận tay tiếp nhận khăn mặt trong tay nàng, giúp nàng lau tóc:
"Ra ngoài đi vòng vòng, giải sầu một chút, nếu không chắc sẽ bị em hành hạ đến chết!"
" y…” Tay Cố Vãn Thanh cứng đờ, thẹn thùng liếc qua Lục Lập Hành:
"Anh, anh nói cái gì đó?"
Người này, sao lời nào cũng nói ra ngoài được hết vậy?
Thật là!
"Ha ha, không sao cả, nơi này chỉ có hai ta, không ai nghe thấy cả."
Mặt Cố Vãn Thanh đỏ lên, mau chóng đoạt lấy khăn mặt từ trong tay hắn:
"Không để ý tới anh nữa, tự em lau!"
Sau khi nói xong, nàng nhanh chóng đứng lên, đi đến trước gương, chăm chú lau. Tay Lục Lập Hành rơi vào khoảng không, lòng tràn đầy bất đắc dĩ. Hắn không tiếp tục đoạt khăn mặt của Cố Vãn Thanh nữa. Mà là đi đến bên cạnh nàng, ôm lấy nàng từ phía sau. Tuy đang mang thai, thế nhưng, Cố Vãn Thanh vẫn rất gầy, chỉ có phần bụng là nhô lên một chút.
Cố Vãn Thanh có chút cứng đờ, cảm nhận được Lục Lập Hành đưa tay đặt ở trên bụng của nàng. Nàng mới không nhúc nhích, giọng nói cũng ôn nhu hơn rất nhiều:
"Anh nhìn xem, bọn chúng thật là ngoan!"
"Đúng vậy, rất ngoan."
"Vậy anh cũng phải ngoan ngoãn, đừng lộn xộn."
"Được, không động lung tung."
Lục Lập Hành cứ như vậy ôm lấy nàng, giống như ôm lấy toàn thế giới.
Lau tóc xong, hai người lại giữ tư thế này, đứng ở cửa sổ một hồi lâu. Lục Lập Hành đặt đầu lên vai Cố Vãn Thanh. Trong mũi, là mùi thơm của nước gội đầu, vô cùng dễ ngửi.
Ngửi một hồi, hắn dường như có chút buồn ngủ.
Trước kia, Lục Lập Hành từng nghe nói, ở bên cạnh người quen biết, con người ta sẽ luôn luôn vô cùng dễ dàng mệt rã rời, cũng rất dễ chìm vào giấc ngủ. Hắn vẫn cảm thấy đó chỉ là gạt người. Nhưng giờ phút này, hắn lại cảm thấy lời này lại vô cùng chân thực. Nghĩ như vậy, hắn liền nhịn không được mà ngáp một cái thật lớn. Cố Vãn Thanh nhịn không được nở nụ cười:
"Vậy thì đi ngủ đi, ngày mai chúng ta còn phải đến đồn công an nữa."
"Ừm, ngủ thôi."
------
Dịch: MBMH Translate