Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 163 - Chương 163 - Danh Tiếng Của Hắn Hình Như Còn Không Cao Bằng Đại Hoàng?

Chương 163 - Danh Tiếng Của Hắn Hình Như Còn Không Cao Bằng Đại Hoàng?
Chương 163 - Danh Tiếng Của Hắn Hình Như Còn Không Cao Bằng Đại Hoàng?

Đêm nay.

Lục Lập Hành và Cố Vãn Thanh ôm nhau ngủ, ngủ rất say.

Sáng sớm hôm sau, hắn bị Chu Ngọc Hà và Lục Lập Vĩ đánh thức.

Bốn người ăn sáng rồi đi thẳng đến đồn công an.

Lúc này.

Trong cục công an.

Trương Danh Thành đã bị một đám người vây quanh.

"Đồng chí Trương, tiểu huynh đệ kia hôm nay nhất định sẽ tới sao?"

Trương Danh Thành vui vẻ đáp lại:

"Biết, biết, biết rồi, nhất định sẽ tới!"

"Vậy là được rồi, đây chính là ân nhân của chúng tôi đóa! Nếu như không nhờ có hắn thì nhà chúng tôi đã không thể gặp lại Tiểu Cần rồi!"

"Đúng vậy, mấy năm trước, con gái nhà bác cả tôi cũng bị bắt cóc, bọn họ tìm mấy năm còn không tìm được, hiện tại… người cũng không thấy đâu nữa."

"Ai…" Mọi người than thở lắc đầu.

Trương Danh Thành thấy bọn họ càng ngày càng uể oải thì vội vàng nói: "Được rồi, đừng nói đến mấy chuyện này nữa. Tìm được bọn nhỏ là chuyện vui, chúng ta cần phải vui vẻ! Nếu không lát nữa Lục huynh đệ thấy các người như này, sợ là không dám gặp các người, vợ của hắn còn đang mang thai đó!"

"Đồng chí Trương nhắc nhở đúng lắm, chúng ta nên chuẩn bị cẩn thận để cảm tạ hắn thật tốt."

Mấy người lập tức lau nước mắt, sau đó kéo con của mình vào trong ngực. Mấy đứa nhỏ đều chỉ tầm bốn năm tuổi, dáng vẻ vừa nhu thuận vừa đáng yêu.

Trương Danh Thành thấy bọn họ cuối cùng cũng yên lòng thì mới nhẹ nhàng thở ra.

"Được rồi, chúng ta cũng chuẩn bị một chút, tuy Lục huynh đệ không thích náo nhiệt, nhưng tới địa bàn của chúng ta thì cũng không thể lãnh đạm bọn họ được!"

"Được."

Chúng nhân viên của hắn liên tục gật đầu: "Cũng không biết Đại Hoàng tới không!"

"Ha ha, tôi cũng muốn gặp Cẩu gia, chỉ tiếc lừa gạt…. a không phải, không mua được về đồn cảnh sát!" Trương Danh Thành yên lặng thở dài.

Trên đường đi, Cố Vãn Thanh và Chu Ngọc Hà vừa đi vừa tò mò nói:

"Tiểu Hành, em nói xem, đồn công an sẽ thưởng cho em gì đây?"

Lục Lập Hành lắc đầu: "Em cũng không biết."

"Ha ha, Tiểu Hành nhà chúng ta đúng là càng ngày càng có tiền đồ, lại có thể đạt được phần thưởng đoàn thể! Nếu như ba mẹ biết, nhất định sẽ vô cùng vui vẻ làm sủi cảo cho em!"

Vẻ mặt Chu Ngọc Hà tràn đầy tự hào, càng nói càng vui vẻ!

Làm sủi cảo chính là một chuyện lớn đối với bọn họ. Hàng năm cũng chỉ có năm mới mới có thể mua thịt, mới có thể gói.

Ở trong mắt Chu Ngọc Hà, tình huống của Lục Lập Hành hiện tại, không thua gì năm mới.

Cố Vãn Thanh và Lục Lập Vĩ cũng đều vui vẻ nở nụ cười.

Lục Lập Hành hỏi:

"Anh cả, vẫn không có tin tức của ban mẹ sao? Muốn ăn sủi cảo."

Lục Lập Vĩ nói: "Không, người ra ngoài làm thuê cũng chưa trở lại. Em yên tâm, chờ bọn họ trở về, anh nhất định sẽ bảo bọn họ gọi cho em!"

"Ừm, có thể truyền tin thì nhớ nói với bọn họ về sớm một chút, không cần làm việc nữa, chúng ta sẽ nuôi bọn họ. Nếu như thực sự không được thì để em đi đón cũng được!"

Sau khi trọng sinh mấy tháng, hắn vẫn chưa nhìn thấy ba mẹ!

Kiếp trước, trước khi ba mẹ chết vẫn luôn không thèm nhìn hắn dù chỉ là liếc một chút. Tuy hắn thường xuyên lén về thăm bọn họ, nhưng vẫn cảm thấy rất tiếc nuối.

Đời này, Lục Lập Hành muốn đền bù tất cả tiếc nuối.

Lục Lập Vĩ nói: "Chuyện đó thì không cần đâu, mấy ngày nay anh tìm người mang tin hộ xem thế nào!"

"Được!" Lục Lập Hành gật đầu.

Mấy người vừa cười vừa nói đi đến cục công an.

Cửa lớn đồn công an đóng chặt, vô cùng an tĩnh.

Lục Lập Vĩ và Chu Ngọc Hà hai mặt nhìn nhau:

"Tại sao lại không có ai?"

Cố Vãn Thanh cũng nhíu mày lại.

Lục Lập Hành nói: "Đi qua xem một chút đã!"

Hắn đi ở phía trước, nhẹ nhàng gõ cửa.

Vừa gõ, cửa đã lập tức mở ra. Sau đó, phía bên trong vang lên một giọng nói uy nghiêm.

"Cúi chào!"

Lục Lập Hành hơi sững sờ.

Chỉ thấy bên trong mấy cảnh sát đã đứng thành hai hàng, kính chào theo lễ tiêu chuẩn. Trong số bọn họ có cả Trương Danh Thành. Lục Lập Hành có chút bất đắc dĩ, tiến cũng không dám tiến vào:

"Cảnh sát Trương, chuyện này…"

"Ha ha, Lục huynh đệ tới rồi, mọi người mau ra đây, để tôi giới thiệu cho các người một chút! Vị này chính là Lục Lập Hành, Lục huynh đệ, cũng là chính là người lập được công lớn trong lần tóm gọn bọn buôn người này."

Sau khi chúng nhân viên cảnh sát thả tay xuống thì đều vây quanh hắn, khắp gương mặt đều là vẻ mừng rỡ:

"Lục huynh đệ đẹp trai như vậy sao!"

"Tuổi cũng không khác tôi là bao, thế mà lại lợi hại như vậy!"

Lục Lập Hành bất đắc dĩ, đành phải cười chào hỏi với bọn họ. Thuận tiện, còn giới thiệu Cố Vãn Thanh, Chu Ngọc Hà và Lục Lập Vĩ với bọn họ.

Lúc này, mọi người lại lập tức ồ lên:

"Oa, chị dâu xinh đẹp như vậy sao!"

"Không phải, Lục huynh đệ còn trẻ như vậy mà đã có vợ rồi sao? Tôi tôi lại không có?"

"Mau nói, làm sao mà có được vợ thế!"

Đám nhân viên cảnh sát nhô đầu ra, vẻ mặt chứa đầy sự tò mò.

Lục Lập Hành không nghĩ tới, đám nhân viên cảnh sát vừa rồi còn làm ra vẻ mặt nghiêm túc, giờ phút này đều biến thành thủy tổ bát quát.

Cả đám đều trừng mắt, hận không thể nhìn hắn ra bông hoa.

Hắn không thể làm gì khác hơn là nói: "Chuyện đó sao, có là do tôi may mắn đi? Cha mẹ tôi đã cưới cho tôi một cô vợ xinh đẹp như vậy đó!"

"A? Lục huynh đệ, cha mẹ cậu còn thiếu con trai không?"

"Ha ha, đừng làm rộn, đừng làm rộn, Lục huynh đệ, nghe nói cậu có nuôi một con chó rất sinh mãnh, đang ở đâu, đang ở đâu? Có mang đến không?"

"Nhanh nhanh nhanh, để chó nghiệp vụ của cục công an chúng tôi đánh một trận với nó xem thế nào!"

Đại Hoàng đang chờ Lục Thiên Thiên ở trước cổng trường học lúc này bỗng nhiên ngẩng đầu. Nó lên bầu trời, yên lặng hắt xì hơi một cái. Một cái hắt hơi này, đánh bay toàn bộ hậm hực của nó. Nó đổi tư thế, tiếp tục gục xuống.

Bên phía Lục Lập Hành.

Bởi vì nói đến Đại Hoàng, đám nhân viên cảnh sát lại càng thêm nhiệt tình, gần như là vây hắn vào giữa. Lục Lập Hành vuốt trán, ngượng ngùng nói: "Đại Hoàng không đến."

Hắn vừa dứt lời, đám người vây quanh hắn lập tức tán đi hơn phân nửa:

"Ồ, vậy tôi đi làm việc những công chuyện khác!"

"Cảnh sát Trương, anh có chuyện gì thì gọi cho tôi, tôi đi trực đây!"

Lục Lập Hành:…

Luôn cảm thấy đám người này vừa rồi nhiệt tình với mình như vậy chính là vì gặp Đại Hoàng.

Danh tiếng của hắn hình như còn không bằng Đại Hoàng!

Đây đúng là một chuyện đáng sợ.

Trương Danh Thành cười ha hả, đưa tay ra hiệu cho Lục Lập Hành:

Đi thôi, Lục huynh đệ, bên trong còn có một đám người đang chờ gặp cậu đó, để nhóm oắt con này đi làm việc của bọn họ đi!"

Lục Lập Hành gật đầu. Hắn dắt tay Cố Vãn Thanh, nói:

"Đi thôi!"

Trương Danh Thành lúng túng đưa tay sờ mũi.

"Đi."

Bên trong, một đám người đã chờ lâu rồi.

Trần Minh Thuận ôm Trần Nha Nha, vội vàng đi lại trong phòng.

Vẫn không nghe thấy động tĩnh gì, hắn có chút ngồi không yên. Hắn dứt khoát đứng lên, nói với những người khác:

"Tôi và Nha Nha đi ra xem một chút, mọi người chờ một chút!"

Trần Minh Thuận năm nay 56 tuổi. Vợ đã mất vào năm trước, con trai và con dâu cũng gặp sự cố sau khi sinh Nha Nha và đi ra ngoài làm thuê. Một mình hắn nuôi Nha Nha mấy năm này.

Mấy ngày trước, Nha Nha đi ra ngoài liền không thấy trở về.

Sau này, bọn buôn người bị bắt. Trần Minh Thuận mới tìm được Nha Nha. Mà khi đó, hắn đã tự nhủ với chính mình, nếu như tìm không thấy Nha Nha, hắn cũng không sống được. Có thể nói, chuyện lần này đã cứu mạng hai ông cháu.

Trần Minh Thuận vừa mới đi tới cửa, đã nghe thấy tiếng cọt kẹt, cửa bị người đẩy ra…

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment