Trần Minh Thuận sửng sốt một chút, hắn thấy Trương Danh Thành đi vào, bên cạnh hắn là một thiếu niên. Nha Nha trong ngực chăm chú ôm cổ Trần Minh Thuận.
Trương Danh Thành đang muốn giới thiệu, thì đã nghe Trần Minh Thuận hỏi:
"Vị này, chính là Lục… Lục Lập Hành, Lục tiểu huynh đệ sao?"
Trương Danh Thành gật đầu: "Ừm, đúng vậy!"
Lục Lập Hành quét mắt một vòng, phát hiện trong phòng có mười mấy người.
Năm đứa bé, bảy tám người lớn.
Người lớn đều mặc quần áo được chắp vá, bọn nhỏ đều được ăn mặc sạch sẽ. Bọn họ đều đang mở to hai mắt nhìn hắn. Trong ánh mắt chứa vẻ tò mò và còn mang theo chút ngại ngùng.
Giọng nói của Trương Danh Thành vang lên ở bên tai:
"Tôi đã nói lại chuyện của cậu cho bọn nhỏ và phụ huynh của chúng. Vốn dĩ bọn họ đều muốn tới đây, nhưng có một số người thật sự là ở quá xa nên tôi mới không bảo bọn họ tới!"
Lục Lập Hành gật gật đầu, đang muốn nói lời cảm ơn, chỉ thấy một chú cách mình gần nhất bỗng nhiên kéo tay của mình lại. Hai chân hắn khẽ cong, ngay sau đó liền muốn quỳ xuống.
Lục Lập Hành lập tức ngăn cản hắn: "Chú à, chú làm gì thế?"
Tay của Trần Minh Thuận có chút run rẩy:
"Lục tiểu huynh đệ, cậu không biết đâu, nếu như không có cậu, tôi… tôi có lẽ đã không sống nổi nữa!"
Hắn nói xong liền lau nước mắt một cái.
Người này vừa khóc, những người khác bên trong phòng đều lau nước mắt theo.
Bọn nhỏ mất tích, bọn họ là người gấp gáp hơn bất kỳ ai khác.
Bây giờ mất mà được lại, bọn họ vẫn còn nhớ như in cảm giác lòng chua xót trước đó.
Hai người Cố Vãn Thanh và Chu Ngọc Hà đứng ở cửa ra vào trông thấy tình cảnh này, cũng không có tiến lên quấy rầy bọn họ.
Trong phòng, những người khác cũng nói:
"Đúng vậy, chúng tôi đều cho rằng sẽ không tìm về được!"
"Chúng tôi căn bản không dám nhớ tới khoảng thời gian đó nữa, may mà có cậu."
"Lục tiểu huynh đệ, chúng tôi phải quỳ để bày tỏ lòng biết ơn của mình!"
Đám người nói xong liền muốn quỳ xuống.
Lục Lập Hành nhanh chóng ngồi xuống trước:
"Đừng đừng đừng, tôi cũng chỉ là tiện tay mà thôi! Mọi người tuyệt đối đừng quỳ, nếu không, nếu không tôi… tôi cũng sẽ quỳ xuống!"
Tuy đã sống hai đời, tuổi của hắn không nhỏ nữa. Nhưng hắn vẫn không dám nhận lễ lớn như vậy.
Nghe hắn nói như vậy, tất cả mọi người đều khom người, nửa quỳ mà không quỳ. Trương Danh Thành thấy thế thì liền lên tiếng giảng hòa:
"Được rồi, mọi người cũng đừng quỳ, kẻo dọa cho Lục huynh đệ chạy mất thì phải làm sao bây giờ?"
"Các người không phải còn chuẩn bị tạ lễ cho Lục huynh đệ sao? Nếu như Lục huynh đệ không nhận cái quỳ này thì đưa cái khác là được mà!"
"Lục huynh đệ, cậu cũng đúng lên đi, nếu không thì cục công an chúng tôi cũng không tiện bàn giao!"
Mấy người Trần Minh Thuận vội vàng nói:
"Đúng đúng đúng, tạ lễ, chúng tôi còn chuẩn bị tạ lễ!"
Lục Lập Hành lúc này mới lên.
Nhận tạ lễ dù sao cũng tốt hơn là nhận quỳ.
Lúc đang nghĩ ngợi, hắn đã thấy Trần Minh Thuận lấy một cái hồng bao ra từ trong ngực rồi đưa cho hắn.
"Lục huynh đệ, mười gia đình chúng tôi có gom góp một chút tiền, được gần ngàn tệ, cậu nhận đi!"
Lục Lập Hành hơi sững sờ. Nhìn cách ăn mặc của những người này, đều biết cuộc sống của mọi người cũng không dễ dàng. Thế mà lại góp được gần 1000 tệ. Hắn lập tức từ chối: "Cái này không được, cái này không được, tôi không thể nhận!"
"Vậy chúng tôi chỉ có thể quỳ xuống cho cậu!"
Lục Lập Hành: …
Hắn hiện tại có một loại cảm giác tiến thối lưỡng nan.
Trương Danh Thành thấy thế thì nở nụ cười. Hắn vỗ vỗ bả vai Lục Lập Hành, nói:
"Ha ha, Lục huynh đệ, nhận đi. Nếu không bọn họ mà muốn quỳ xuống thì tôi cũng không ngăn được! Đối với bọn họ mà nói, bọn họ quan trọng hơn số tiền này nhiều. Đây cũng là một chút tâm ý của bọn họ. Cậu mà không nhận thì bọn họ sẽ áy náy cả đời."
Lục Lập Hành nghe vậy, đành phải nhận cái hồng bao kia.
Lúc này, mọi người mới nhẹ nhàng thở ra, nở nụ cười.
"Đến, Nha Nha, đến nói cảm ơn với chú đi."
"Tiểu Cần, con cũng tới!"
…
Chỉ chốc lát sau, Lục Lập Hành đã bị năm đứa trẻ đáng yêu bao vây. Bọn chúng ngửa đầu, ngọt ngào gọi:
"Cảm ơn chú."
Lục Lập Hành không nghĩ tới, mình chỉ là cứu một người, thế mà có thể trợ giúp được nhiều người như vậy. Trong lòng hắn lập tức cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Hắn đưa tay, sờ đầu mấy đứa nhỏ:
"Không cần cám ơn."
Bọn nhỏ lập tức chơi đùa cùng người chú mới gặp này.
Trước cửa, Cố Vãn Thanh nhìn Lục Lập Hành vị mọi người vây quanh như chúng tinh phủng nguyệt, trong lòng cũng sinh ra cảm giác tự hào.
Nàng sờ bụng, nhỏ giọng thầm thì:
"Các con à, các con cũng phải mau chóng ra đời, sau đó chơi đùa cùng với ba ba."
Chu Ngọc Hà nghe thấy lời này, nhịn không được mà nở nụ cười.
Vẻ mặt của Lục Lập Vĩ cũng tràn đầy vui mừng.
Lúc này, Trương Danh Thành đi ra, mời bọn họ vào.
Chờ náo nhiệt kết thúc, hắn mới nói:
"Lục huynh đệ, cục công an chúng tôi cũng có ban thưởng, hôm nay nhiều người như vậy ở đây, liền để mọi người làm chứng đi!"
Hắn nói xong liền vỗ tay một cái.
Đám nhân viên vừa rồi còn ghét bỏ Lục Lập Hành không mang theo Đại Hoàng lập tức đi ra. Trong số đó có một người cầm cờ thưởng, một người cầm một phong thư thật dày.
Trương Danh Thành vui vẻ nhận lấy cờ thưởng, dùng hai tay trịnh trọng đưa cho Lục Lập Hành:
"Lục huynh đệ, cầm lấy!"
Lục Lập Hành bất đắc dĩ, đành phải tiếp nhận.
Trương Danh Thành lại quay đầu cầm phong thư lên, đưa cho Lục Lập Hành.
"Đây là tiền thưởng, 2000 tệ!"
"Nhiều như vậy sao?" Lục Lập Hành cũng có chút kinh ngạc.
2000 tệ ở hiện tại cũng không phải là một con số nhỏ!
"Đúng thế, cậu cũng không nhìn một chút xem mình đã cứu bao nhiêu gia đình, cầm đi!"
Lục Lập Hành đang muốn tiếp nhận, Trương Danh Thành bỗng nhiên thu hồi lại.
"Đợi đã!"
Sau khi trầm tư một lát, hắn lại đưa phong thư cho Cố Vãn Thanh:
"Nhà cậu là em dâu lo liệu việc nhà đúng không?"
Lục Lập Hành bất đắc dĩ cười: "Đúng vậy!"
"Vậy thì đưa cho cô ấy đi. Tới tới tới, em dâu, cầm lấy, tôi trực tiếp nộp lên giúp hắn, để tránh hắn giấu tiền riêng!"
Lời này khiến cho mọi người xung quanh cười vang.
Bầu không khí vừa rồi còn đang bị đè nén, lập tức trở nên vui vẻ.
Cố Vãn Thanh quay đầu nhìn thoáng qua Lục Lập Hành.
Lục Lập Hành khoát tay nói: "Cầm lấy đi, cầm lấy đi, anh không giấu tiền riêng!"
Khóe miệng của Cố Vãn Thanh có chút giương lên. Sau khi nàng nhận thì lại đưa cho Lục Lập Hành:
"Em cho phép anh giấu tiền riêng, giấu đi!"
Lời này vừa dứt, mọi người xung quanh lập tức thổn thức.
"Ôi ôi ôi, các người đúng là quá ân ái!"
"Ha ha, các người có muốn tiền này hay không? Nếu không thì cho tôi đi, tôi đang thiếu tiền!"
"Tôi cũng vậy, ha ha ha ha! Vợ tôi mà cầm được tiền thì nhất định sẽ không đưa cho tôi, Lục huynh đệ, cậu thật hạnh phúc!"
Lục Lập Hành cứ như vậy mà nhìn Cố Vãn Thanh.
Nàng khẽ nháy mắt, vừa nghịch ngợm lại đáng yêu.
Lục Lập Hành xoa nhẹ tóc của nàng, nở nụ cười:
"Em cầm lấy đi, nếu anh không có tiền thì lại xin em sau."
Xung quanh lại cười vang.
Mọi người lại vây quanh Cố Vãn Thanh, hỏi thăm xem nàng có biện pháp quản chồng nào không.
Lục Lập Hành lập tức trở nên nhàn rỗi, một mình hắn đứng trong góc, nhìn Cố Vãn Thanh, Chu Ngọc Hà và Lục Lập Vĩ bởi vì chính mình mà vui vẻ, trong lòng cũng vô cùng vui vẻ.
Trương Danh Thành đi tới:
"Lục huynh đệ, sau này có việc gì cần muốn giúp đỡ thì cứ việc nói."
Lục Lập Hành nhẹ gật đầu, vừa định nói cám ơn thì trong đầu chợt lóe lên một suy nghĩ:
"Đúng là đang có chuyện cần nhờ anh giúp đỡ một chút!"
------
Dịch: MBMH Translate